Đời bực nhất là dây dưa với BỰA
....................
.....................................
Những khi đi lễ ở tỉnh xa bằng xe khách, điều khiến tôi thấy khó chịu nhất là những đoạn buộc phải " quá giang" bằng xe ôm vì toàn gặp phải những ông " ngáo ngơ" hoặc là chả mấy khác biệt khi mang so với quân lừa đảo.
Một lần, tôi nhờ ông thủ nhang đền Chúa Bà Năm Phương gọi giùm xe ôm chở tôi ra bến xe khách.
Biết tôi rất kén người nên ổng đã gọi cho cháu trai con bà chị cả đến để " tác nghiệp".
Người nhà ông thủ nhang có khác, ảnh coi bộ rất hiền lành, chất phác, đúng như lời " quảng cáo" trước đó..
Chỉ có điều, ảnh cứ như người lên đồng: Chả thân quen gì mà toàn lôi chuyện nhà ra kể như đúng rồi vậy.
Đã thế cái mặt còn ngoảnh hẳn lại phía sau, cười híp mắt, chả còn nhìn thấy Tổ quốc gì cả.
Xe của ảnh nhiều lúc phải phanh gấp, xuýt thì đâm vô đít những cái ô tô phía trước.
Tôi bực mình quá, nói như quát:
- Chú ý vào chuyên môn đi! Đừng chuyện trò, cười cợt nữa. Tôi còn ham sống lắm...
Ảnh có chút giật mình, ngoái đầu lại cười hì hì, bảo:
- Cứ yên tâm đi mà. Anh thuộc dạng tay lái lụa nổi tiếng của làng này đó.
- Thôi, Đừng có chủ quan như thế. Hãy đi cho cẩn thận vào, nếu không là tôi nhảy xuống đi xe khác đó- Tôi nghiêm sắc mặt nói.
Ảnh nghe tôi nói thế thì tắt vội " cái loa rè", giọng có chút " cà cuống", đầy vẻ biết lỗi bảo:
- Vâng. Vâng tôi xin tuân lệnh...
Sau đó, ảnh như người chợt bừng tỉnh, vẻ rất ái ngại và xin lỗi tôi hoài.
Khi đến bến xe, ảnh chợt phát hiện trong giỏ xe có một chai nước khoáng " xịn" chả hiểu từ đâu mọc ra không biết.
Ảnh đưa chai nước khoáng cho tôi và nói:
- Thôi, tiện thể chị cầm nó lên xe mà uống cho đỡ khát.
Tôi nhìn chai nước với vẻ mặt đầy hoài nghi bảo:
- Bác mang về mà dùng, tôi không thích xài những thứ không rõ nguồn gốc.
Bác xe ôm đứng tần ngần một lúc, rồi như chợt nhớ ra chuyện gì đó nói::
- À, tôi nghĩ ra rồi...Khi tôi đi gần tới cổng đền, có một thằng mặt mũi nom rất ngầu chạy với theo ném vô cái chai này vào giỏ xe của tôi... Chắc là...
Tôi sực nhớ ra... , hơi nhếch mép cười, khẽ tự kỉ:
- À, khu này gần đất nhà BỰA nhỉ? hèn chi mà ...
Sau đó, tôi lên xe để về Hà Nội. Rất may, bữa đó, bác tài lái xe rất thong thả và an toàn, vì trong chuyến đi này có ông tổng giám đốc công ty sở tại cùng đồng hành để thị sát tuyến Hà Nội- Bắc Giang.
______________________________
When I went to temples in the remote province by bus, What made me most annoyed was the part of being hitchhiked by xe om because the drivers were often dull or they were crooks.
One time, I asked the manager of Nam Phuong Goddess' temple to call on a xe om driver to drive me to the bus station.
Knowing that I was picky, he called his nephew to help me.
Being the relative of the manager, he seemed very meek and gentle.
The only thing was that he was so high: Not knowing me at all, he talked a lot about his family to me as if we had known each other for a long time.
Especially, he turned back to see me when driving and smiled continuously.
He had to brake many times because his motorbike was about to crash into the cars in front of him.
I was so upset, saying like shouting:
- Watch out! Don't talk anymore because I don't want to die...
He was a bit startled, turning back and laughing:
- Don't worry. I am one of the most careful drivers in this city.
- Don't be so careless. Drive more carefully. Otherwise, I am jumping off the motorbike. I'm serious.
Hearing that, he turned off his "speakers" and talked with remorse:
- Yes, I will obey your order.
After that, he seemed to wake up from his dream and constantly apologized to me.
When coming to the bus station, he noticed a bottle of water (coming from nowhere).
He gave me the bottle and said:
- Well, take it and bring it the the bus so you will not be thirsty.
I looked at the bottle and said skeptically:
- Bring it home. I don't want to use anything which does not have a clear origin.
He stood there for a while, suddenly remembering one thing:
- I know it... When I was approaching the temple, a man who had a cool looking face threw this bottle into my basket... Maybe...
I suddenly remembered, smirking slightly and taled to myself:
- This area is close to where the bad people live. Therefore,...
After that, I returned to Hanoi. Luckily, the driver drove very carefully, because on this trip, the general director of the travel company accompanied to observe the route Hanoi-Bac Giang.