CHUYẾN TÀU ĐỊNH MỆNH - PHẦN 1


 Sau mấy ngày rét mướt u ám, chiều nay, trời  chợt hửng nắng .Trời  trong veo và xanh thẳm . Nắng hanh hao hơi có chút se lạnh vì vẫn còn dư âm của đợt gió mùa vừa qua. Kì nghỉ tết của tôi cũng vừa hết. Tôi ra ga để lên tầu về trường . Tôi  “nghiện”  đi tàu vì rất thích ngồi cạnh cửa sổ toa tàu ngắm trời,  ngắm đất và thả hồn theo mây gió. Sân ga chiều nay, thật náo nhiệt. Từng tốp, từng tốp  sinh viên túm tụm bên nhau cười nói râm ran. Nét mặt họ tươi  rói và rạng ngời sắc xuân.
  Người  Nam Định thường nói: “Gái Hàng Tiện vừa diện vừa xinh”. Tôi ở Hàng Tiện nên cũng được thơm lây. Mỗi khi ra đường, cái mặt của tôi cũng hơi vênh một chút, mắt thì ít khi chịu nhìn xuống dưới nên chiều nay, trên đường ra sân ga, tôi  đã bị vấp phải một hòn đá, người liêu xiêu, loạng choạng chỉ chực ngã.  Chợt có ai đó kịp đỡ tôi lại và vô tình tôi đã ngã vào vòng tay của người ấy. Cũng may, chứ nếu  không tôi mà xoạc cẳng đo đất quả này thì ngượng chết mất.
 Khi đứng vững rồi, tôi hơi  ngẩng lên nhìn thì ra  đó là một chàng thanh niên rất đẹp trai, da trắng hồng hào, hình như vừa từ nước ngoài trở về.
   Tôi vội gỡ người ra khỏi tay anh ấy, mặt đỏ bừng.
  Tôi còn chưa kịp nói lời cảm ơn thì anh  đã lên tiếng trước:
-         Em mang gì mà nặng thế, để anh xách đỡ cho nào - Anh vừa nói vừa đỡ cái làn trên tay tôi
     và nhìn tôi khẽ xuýt xoa:
-         Trời! Em xinh quá!
    Câu này tôi đã từng được nghe rất nhiều nhưng sao hôm nay, có cái gì đó rất lạ… khiến tôi hơi cúi đầu e thẹn.  Anh vẫn ngắm nhìn tôi không chớp mắt cứ như thể trên đời này chỉ có một mình tôi đẹp không bằng.
  Anh cười rất tươi  và nói:
-         Số anh hôm nay thật may mắn vì được đồng hành với một cô gái rất đẹp. - Ngừng giây lát anh hỏi tôi - Chân em còn đau à? Có tự đi được không em?
-         Em tự đi được.
    Tôi gượng cười trả lời.
Thực ra,  tôi đau chân sắp chết, tưởng chừng không chịu nổi  nữa nhưng vẫn phải giả vờ  như không vì nếu nói thật ra thi sao nhỉ? Lỡ anh ấy nhiệt tình quá  ‘đòi” cõng mình thì  chết dở.
Tôi không nhìn ra xung quanh nhưng cũng có cảm giác hàng trăm cặp mắt của mọi người đang đổ dồn về phia chúng tôi. Có  lẽ, có không ít bạn trẻ nhìn chúng tôi thầm xuýt xoa và  “tưởng lầm” hai chúng tôi là một cặp đôi hoàn hảo.  
Tôi cố lê từng bước một, mặt hơi tái và nước mắt rơm rớm. Anh  ấy không để ý thấy nên vẫn rất hào hứng tự giới thiệu về mình:
-         Anh vừa  từ Úc về. Mai sẽ là ngày đầu tiên anh đi nhận công tác. À, nhà em ở phố nào?
-         Dạ, Hàng Tiện.
-         Ô! gần quá! Anh ở Quang Trung . Anh tên Ngọc Bình. Còn em tên gi?
-         Ngọc Liên.
    - Trời! Bông sen ngọc cắm trong bình quý.  Ông trời thật khéo xe duyên.
- Mà em họ gì?
- Dạ, em họ Vũ.
- Trời ơi! Cùng họ với anh rồi. Con gái họ Vũ có khác … Dễ thương quá!...
Tôi không nói, chỉ tủm tỉm cười, má hây đỏ vì  lại được anh khen.
Đến gần con tàu, tôi bỗng cảm thấy ái ngại vì cái bậc lên xuống quá cao mà chân tôi lại đau.
-         Để anh giúp…
Anh nói rồi đặt hành lí xuống đất và nhấc bổng tôi lên tàu. Tuy hơi bị bất ngờ nhưng tôi vẫn cảm nhận được cái gì đó rất lạ, rất ấm áp...
 Anh như không muốn rời tôi nhưng khi thấy mặt tôi đỏ tưng bừng vì e ngại thì anh vội rụt tay lại, giơ tay gãi đầu, ấp úng nói:
-         Anh xin lỗi...
Tôi không nói gì vì đang mải ngắm nhìn anh. Có lẽ, đây là người đàn ông đẹp trai nhất trên đời mà tôi từng gặp.
Anh xách hành lí lên tầu và đi tìm ghế cho tôi. Anh cẩn thận đặt hành lí lên giá đỡ rồi nhẹ kéo tôi ngồi xuống ghế. Giờ tôi mới để ý thấy, hai má của anh ấy cũng đỏ tưng bừng  trông như người không biết uống rượu lại chót  uống nhầm phải ly rượu nặng vậy. Dường như có một chất men nào đó đang lan tỏa trong con người của cả tôi và anh.
Chợt  tôi sực nhớ ra hỏi anh:
-         Anh ở toa số mấy?
 - Ừ, để anh xem vé đã. - Anh lấy vé trong túi ra xem, vẻ mừng rỡ nói- May quá rồi ! Anh ở cùng toa với em.
- Thôi anh về chỗ thu xếp hành lí đi - Tôi giục anh.
- Ừ. Lát, anh quay lại ngay. Anh sẽ quay lại ngay thôi.
 Anh giơ tay lên vẫy nhè nhẹ rồi đi  về chỗ của mình. Mới đi được chừng mươi bước anh  đã  ngoái lại nhìn tôi khẽ mỉm cười .
 Tôi nhìn theo anh, má đỏ lựng như trái bồ quân chín, lòng dạ bâng khuâng... và con tim tôi như muốn nhảy nhót …Lạ thật! Lạ quá!...  Cái cảm giác này mới khó tả làm sao…
  Mai là ngày tựu trường nên hôm nay sinh viên đi tàu rất đông. Chả mấy chốc, toa của tôi đã chật kín người, đứng chen chúc chẳng còn lối để len chân. Tôi cũng không còn nhìn thấy anh nữa vì  mọi người đã che khuất tầm nhìn của tôi.
 Anh  vội vã xếp xong hành lí  rồi cố sức len về chỗ tôi . Khi anh gần đến nơi thì  chợt có  tiếng người quen gọi từ phía sau, anh khẽ thở dài và  quay lại.
  Anh quay đi rồi… làm tôi có cảm giác hơi hụt hẫng, nôn nao, bức bối làm sao ấy.  Hình như tôi đã bị anh ấy hút hồn thì phải. Tôi tự nhắc nhở bản thân mình phải biết kìm nén và che giấu cảm xúc chứ nếu không là  “dại” lắm …
 Tôi đang miên man, ngơ ngẩn thì bỗng giật minh vi có tiếng người gọi từ dưới sân ga:
-         Em áo vàng ơi! Đỡ hộ anh với nào. Làm ơn tí đi em ơi! Em ơi!
   Tôi vội ngoái lại nhìn. Đó là một anh chàng trông quê đặc,  người hơi thấp, nước ra ngăm đen. Tôi hơi chun mũi lại vì cái vẻ bề ngoài “quá chán” của anh ta và vênh mặt lên chả buồn trả lời,   rồi vội quay ngoắt đi luôn.
 Thấy thế, anh ta năn nỉ tôi:
-         Nhanh lên em! Tàu sắp chạy rồi. Làm phúc đi em ơi…
 Tôi nghĩ bụng: “ Tàu chạy càng tốt, mong tàu chạy mau lên. Nhìn anh tôi thấy ghét ghét lắm… ghét không chịu đươc. Tôi rất mong anh bị nhỡ tàu đi cho rảnh nợ. Nhà ga ơi, cho tàu chạy nhanh lên, nhanh lên… ”.
  Ở dưới đường tàu, anh nhà quê lại ra sức hối thúc:
-         Đỡ hộ anh với. Làm phúc đi em ơi! Làm phúc giúp anh mai mốt lấy chồng đẻ con giai đầu lòng đó.
Anh ta khệ nệ bê cái bị cói lên. Nhìn mặt anh ta đỏ gay, mồ hôi mồ kê nhễ nhải, tôi  cũng thấy thương thương nên đành phải lấy hết sức kéo lên, tí thì sái cả tay.
 Sau đó, anh ta bám vào thành tàu đu người lên. Khó chịu nhất là anh ta lại ngồi cùng ghế với tôi. Đúng là “ Ghét của nào trời trao của ấy mà.”
 Trời ơi ! Hôm nay, mình ra ngõ gặp ai thế không biết…  Ghét anh ta quá… Huhu…  
  Anh chàng nhà quê này được cái rất tự tin. Anh ta ngắm nghía tôi  một hồi rồi nói:
 - Em học trường múa à?
-         Không. Anh hỏi làm gì? - Tôi vênh mặt lên nói.
-         Vì nhìn em đẹp như diễn viên múa ý.
 Tôi khẽ thở dài thườn thượt, cảm thấy rất  “phiền” và khó chịu khi phải nghe những lời khen của anh ta. Kể cũng lạ! Đã ghét thì cái gỉ gì gi cũng ghét. Tôi khẽ lẩm bẩm: “ Giá anh ta biết được điều đó thì có phải mình thấy  “dễ thở” hơn không”.
  Trái lại, như không thèm để ý đến thái độ của tôi, anh chàng giơ tay áo lên quệt mồ hôi,  vẻ mặt phởn phơ,  hồn nhiên cười cười,  nói nói:
-         Số anh hôm nay hên thật, đã không bị lỡ tàu lại còn được kề bên  tiên nữ.
-         Tôi thì xui quá...
Tôi nói và thầm nghĩ: " Tiên nữ? Tiên nào dành cho anh mà mơ? Sao anh ta chả tự biết mình là ai nhi ?  Anh giai này thích “hao mỡ” lắm đây”.
  Xưa nay, tôi vốn ghét nhất là những gã trai có chiều cao khiêm tốn như anh ta. Tôi đã chỉ cao vừa phải rồi mà  lại  đi lấy một anh chàng thâm thấp  nữa  thì sau này con mình sao trở thành hoa hậu được  chứ…hihi…
  Anh chàng  nhà quê  vẫn “đắm đuối” nhìn tôi hỏi:
-         Em học trường nào?
  -  Đai học Sư phạm văn khoa năm thứ ba- Tôi nói luôn cho anh ta đỡ hỏi thêm, lằng nhằng,phiền lắm.
.- Anh học Đại học xây dựng năm cuối - Anh  chàng hồn nhiên tự giới thiệu.
-  Nghe nói con trai xây dựng bụi bặm lắm. Nhìn thì biết… - Tôi hơi dài giọng nói.
 Anh chàng  thừa biết tôi đang cố tình châm chọc mình nên chỉ khẽ lắc đầu và quay đi chỗ khác tủm tỉm cười.
 Tôi hơi liếc xéo về phía anh chàng và như thấy… hình như mặt anh ta càng lúc càng “phởn’ hơn thì phải. Sao trên đời này lại có người “ trơ như gỗ đẽo” thế nhỉ. Bực quá!
   Người lên tàu mỗi lúc một đông hơn.  Anh Bình chỉ cách tôi dăm  hàng ghế mà không sao len tới chỗ tôi được. Đứng từ xa nhìn lại, thấy anh chàng nhà quê cứ sán lấy tôi, anh Bình  lòng dạ thấp thỏm lo lắng. Anh liền gọi với lại chỗ tôi:
-         Liên ơi! Em ngồi đó có lạnh không, Liên?
Tôi mừng rỡ khi nhìn thấy anh Bình. Giá tôi và anh ấy quen nhau lâu rồi thì tôi nhất định sẽ bỏ mặc hành lí ở đây để len đến chỗ anh cho  “rảnh nợ” nhưng mà…
Tôi còn chưa kịp trả lời anh Bình  thì anh nhà quê đã lên tiếng :
-         Anh khỏi lo, ở đây đã có “ lò sưởi rồi rồi” - Nói rồi, anh ta quay sang nhìn tôi cười . - Hihi…
-         Sao vô duyên thế! Nhìn ghét quá…

Tôi thầm mắng anh ta rồi nguýt dài một cái. Tôi rất bức súc nhưng cũng chẳng thể “làm gì được” anh chàng này cả, chỉ còn biết thở dài ngao ngán.
  Anh  ta  lại có vẻ sướng khi bị tôi lườm thì phải. Chả thế mà anh ta cứ cười hì hì… nhìn rất ‘khó coi”. Rồi nụ cười chợt vụt tắt, anh chàng chỉ về phía anh Bình và làm  ra vẻ cau có, khó chịu hỏi tôi:
-         Ai thế em?
-         Người yêu - Tôi hơi cong môi lên trả lời.
-         Người yêu? Anh ta dài giọng vẻ giễu cợt - Vừa mới yêu khi lên tầu à?
-         Có sao đâu. Chả ảnh hưởng gì đến hòa bình thế giới cả…
 Tôi nói rồi  che miệng phì cười.
  Anh chàng này đúng là chẳng phải tay vừa. Anh ta luôn dành được thế chủ động trong mọi tình huống. Tôi thật sự  “đấu” không lại với anh ta. Ông trời ơi, sao người chả chịu đứng về phe con gì cả.  Con không muốn mình  mãi ở vào thế bị động thế này đâu…huhu…
 Anh chàng nhà quê  kiễng chân, với tay lên chiếc bị cói lấy mấy quả hồng xiêm. Tôi nhìn anh ta hơi bĩu môi nói:
-         Chiều cao khiêm tốn quá nên cũng khổ nhỉ?
  Mặt tỉnh khô, anh chàng  làm như vẻ không thèm chấp, chìa mấy quả hồng xiêm ra trước mặt tôi nói:
-         Em ăn đi. Của nhà trồng được ý mà.
-         Anh ăn đi! Tôi không thích.
-         Chê à? Ngon thế mà  còn chê!
Nói rồi anh ta bẻ đôi trái hồng xiêm giơ sát gần mũi tôi. Tôi khẽ chun mũi lại hít hít vì không cưỡng nổi mùi hồng xiêm chín cây thơm ngào ngạt. Anh chàng  “quái dị” thật! Anh  ta định giở chiêu “treo mỡ trước miệng mèo” đây mà.
  Anh ta lại làm ra vẻ hồn nhiên, mặt tỉnh khô nói:
-         Hồng xiêm chín cây đó. Ôi! Thơm nức cả mũi rồi. Ngon tuyệt nhe… Ai không ăn là phí lắm nhe…
Rồi anh hớn hở đưa mời hai cô  gái quê ở ghế đối diện:
-         Mời hai em. Ăn đi các em gái… Ăn vào là đắt chồng lắm đấy.
-         Dạ, cảm ơn anh.
-         Cảm ơn ạ.
  Hai cô gái cầm lấy ăn và cười khúc khích, thỉnh thoảng lại liếc nhìn anh ta  nom rất “ tình tứ”.  Xem ra hai cô nàng này lại có vẻ rất có cảm tình với anh ta thì phải. Cầu mong  ông trời “xe duyên”  với  họ cho rồi.
  Anh chàng  nhà quê  có vẻ rất “ phởn chí” khẽ rung rung người, liếc nhìn tôi, mỉm cười gật gật  xem chừng  đắc ý lắm.
 Tôi thấy thế nói  luôn, giọng hơi châm chọc:
-         Đó. Mời đúng người như thế có phải đắt hàng không.
Anh ta  giả vờ lãng tai , quay mặt ra cửa sổ khẽ lắc lư đầu huýt sáo. Tôi cũng quay người lại nhìn qua cửa sổ.
  Chiều nay, thật đẹp trời. Bầu trời thăm thẳm, mây tím giăng giăng xao xuyến lòng người. Những cánh cò trắng lấp lánh nắng chiều bay chấp chới trên những cánh đồng lúa xanh non mơn mởn đang thì  con gái. Xa xa, thấp thoáng những bóng người nông dân cúi lom khom đang làm cỏ cho lúa. Bức tranh quê thật yên bình và thơ mộng.
  Duy chỉ có tiếng huýt  sáo của anh chàng nhà quê là làm cho tôi thấy bứt rứt trong người. Tôi hơi ngoái đầu lại, cau mày nhin anh ta thầm nghĩ: “   Anh huýt sáo dở quá! Giá anh làm ơn im lặng đi có phải tốt hơn không”…
Vừa lúc đó, anh Bình cũng đã cố hết sức chen đến được chỗ tôi. Anh với tay đưa cho tôi hai quả trứng luộc còn nóng và nói:
-         Em ăn trứng đi cho nóng. Ăn đi cho đỡ đói em ạ. Đi đường xa ăn trứng rất an toàn.
 Tôi cố vươn dài tay ra để đỡ nhưng  không chạm tới tay anh được. Thấy thế, anh chàng nhà quê đã nhanh hơn  chìa luôn  tay ra đỡ hai quả trứng, liếc nhìn tôi đầy vẻ đắc ý rồi quay sang nói với anh Bình bằng cái giọng rất bá đạo:
-         Để tôi cầm hộ cho. Anh cứ yên tâm về đi. Ở đây, thứ gì cũng có. Anh đừng lo nữa nhé. Anh về chỗ đi. Về đi.
Anh chàng nói rồi cố ý  lấy người  chắn luôn tầm nhìn của tôi. Tôi bực quá khẽ giật giật áo anh ta nhưng cũng chẳng ăn thua. Tôi bậm môi, giơ nắm đấm lên dọa nhưng anh chàng vẫn phớt lờ vẻ mặt tưng tửng.
 Anh Bình khẽ thở dài, vì gặp phải một đối thủ  quá  khó chịu, vô cùng khó chịu. Anh chỉ còn biết đứng ngây người ra  chẳng biết phải làm sao nữa .. .
  Anh nhà quê thấy thế được thể “ thừa thắng xông lên”, nói:
-         Anh về chỗ đi cho đỡ chật. Ở đây, đã chật không thở được anh còn đứng lại làm gì nữa. Khó thở quá đi mất. Về đi.
  Nghe anh chàng nói thế, hai cô nàng bên cạnh cũng nhao nhao ủng hộ.  Chắc bọn họ muốn lấy lòng anh ta thì phải. Không hiểu các nàng  làm thế vì “mê giai” hay  ‘tham ăn” nữa?  Ghét không chịu được!
  Anh Bình thở dài buồn bã  rồi đành phải quay về chỗ của mình .
  Tôi bực quá cau mặt, nhăn nhó nói với anh chàng nhà quê:
-         Chuyện của tôi đâu cần anh lo.
-         Không hiểu sao anh lại cứ  thích lo chuyện của em mới lạ chứ. Hihi …
 Nói rồi anh ta tiện thể chia  trứng cho hai cô gái ngồi đối diện. Chả hiểu sao hai cô  nàng ấy lại cầm lấy và ăn luôn, thỉnh thoảng còn liếc xéo sang phía tôi cười hi hí… Các nàng ấy muốn  “chọc tức” tôi thì phải.
  Anh chàng nhà quê lại kiễng chân với tay lên cái bị cói lấy ra hai quả trứng khác đưa cho tôi và nói:
-         Em ăn đi. Trứng quê xịn đó. -  Thấy tôi không nói gì, anh ta nói luôn - Trứng hơi nguội nhưng tay anh rất ấm. Em ăn đi kẻo đói. Ngon và bổ lắm nhe…
 Tôi vốn  tính ghét người thì cũng không ưa “của’ nhưng chợt  thấy bụng đói meo và còn sôi ùng ục  nên đành ăn  tạm vậy.
  Tôi vừa ăn xong, anh ta đã vội lấy chai nước đưa tôi uống. Nhìn tôi lấy tay che miệng ngáp ngủ, anh dịu dàng bảo tôi:
-         Em buồn ngủ thì gục vào vai anh mà ngủ. Êm lắm… Êm lắm đó…
-         Không . Vớ vẩn. Đừng có mơ nhé.
  Tôi cau mày vẻ khó chịu nói rồi quay mặt ra cửa sổ ngắm trời, ngắm đất. Tầu chạy rập rình như đưa võng làm tôi thiu thiu,  rồi gục hẳn vào vai anh chàng nhà quê ngủ ngon lành.
 Anh chàng thấy thế âu yếm nhìn tôi ngủ, tủm tỉm cười một mình khẽ gật gù rồi nhắm mắt lại và cũng ngủ thiếp đi.
  Anh Bình chen được đến nơi nhìn thấy cảnh tượng ấy thì đứng lặng người , thở dài thườn thượt.  Chợt anh Phương hơi giật mình bừng tỉnh, mở mắt nhìn thấy tình địch đang đứng sừng sững trước mặt . Anh  ta liền ‘tinh quái”  giả vờ quàng tay ôm tôi làm ra vẻ rất thân mật, tình cảm lắm, để trêu tức anh Bình. Anh chàng  còn làm bộ ngái ngủ xua xua tay ra hiệu bảo “tình đich’ hãy về chỗ đi.
  Anh Bình ngây cả người ra chẳng biết làm thế nào cả, cứ đứng im như trời trồng vậy. Đứng lặng  một hồi lâu, anh đành phải lủi thủi quay về chỗ của mình.
  Qua ngã tư Kim Liên một đoạn, con tàu bỗng phanh kít lại vì nhận được lệnh chưa được vào ga. Tôi mở bừng mắt, choàng dậy. Thấy anh chàng nhà quê đang ôm mình, tôi hất vội  tay anh ta ra, vẻ khó chịu.
 Tôi hơi trừng mắt nhìn anh ta nói:
-         Anh làm gì thế ? Tự nhiên quá nhỉ? Ghét thật…
-         Anh có làm gì đâu. Em ngủ, anh cũng ngủ, rồi nó thế này. ..
Tôi  đanh mặt lại, cong môi, lẩm bẩm rủa thầm: “ Thế này cái đầu anh ý! Đồ “gian manh” ! Tức quá!”
  Anh chàng cười hi hí vẻ mặt “ nhơn nhơn” nói:
-         À, hay tại anh và em vừa có cùng …một giấc mơ nhỉ? Hì hì, giấc mơ này thú vị quá ta… Sao cái ông tàu hỏa không cho mình mơ dài thêm chút nữa nhỉ?
  Hai cô gái ở ghế đối diện nghe thấy thế cười rúc rích. Các nàng có vẻ còn cổ súy cho  việc làm  sai trái của gã nhà quê nữa chứ. Xem ra, thấy mình bị trêu đùa các nàng tỏ ra rất thích thú thì phải.
 Anh chàng nhà quê khoái quá cười tít cả mắt lại. Rồi bất chợt, anh ta sực nhớ ra điều gì..  mắt  sáng ngời,  cứ như thể vừa phát hiện ra Châu Mỹ  vậy.
 Anh ta cười lớn, nói:
-         HaHa … Chỗ này rất gần nhà anh, chỉ cần đi bộ một đoạn là tới nơi. Mình xuống đi em. Về nhà anh ăn cơm rồi anh chở em vào trường. Hihi, mọi việc hoàn toàn miễn phí nha.
-         Anh nói gì thế ? Vẫn còn mơ ngủ à? Còn lâu nhé.
-         Tàu còn phải đợi ở đây lâu lắm. Muộn quá, sẽ không còn xe vào trường đâu. Thời buổi này, con gái đi tối một mình nguy hiểm lắm… Nhất là… nhìn  em lại long lanh thế kia… sẽ rất nguy hiểm đó.  Hihi…
   Anh ta cười tít cả mắt lại thầm nghĩ : “ Đúng là trời giúp mình, cho mình cơ hội cắt được “cái đuôi” kia… haha… Thiên thời, địa lợi, nhân hòa … là đây…”
  Chả hiểu sao lúc ấy, tôi tin lời anh ta và cũng cảm thấy lo lắng. 
  Tôi  nhìn ra ngoài trời. Hoàng hôn tím đang nhạt dần. “Gã đêm tối” lăm le trong tay “chiếc màn đen sậm” chỉ chực úp chụp lên bầu trời. Trên đường phố, dòng người xe chen chúc nhau hố hả về nhà.
 Chợt cô gái quê có khuôn mặt tròn trịa và đôi mắt him híp ghé vào tai tôi thì thầm:
-         Chị ơi, chàng trai này được lắm đấy. Chị hãy thuận theo ý trời đi… Thực lòng, em thấy rất ghen tị với  chị …Ôi! Ước gì…
  Tôi mở to mắt hơi ngỡ ngàng nhìn cô nàng . Cô gái này thật tinh tế và tốt bụng. Thì ra, từ đầu đến giờ các nàng ấy toàn có ý muốn “vun” vào cho mình.
 Tôi hơi đỏ mặt nhìn cô ấy khẽ gật đầu, nói:
-         Cảm ơn ấy nhé. Thượng lộ bình an nhe.

 Anh chàng tất bật thu dọn hành lí để trên ghế . Anh ta  “tinh quái” dúi vào tay tôi chiếc làn của tôi rồi nhảy  vội xuống dưới trước và gọi với lên:
-         Chuyển đồ xuống đi em. Mau lên nào. Khẩn trương lên.
   Tôi  đã vô tình chuyển cái làn của tôi xuống trước nên đành phải nhảy xuống theo anh ta.  Tôi luôn bị trúng ‘ kế hiểm” của anh ta.  Hu hu…sao mà tôi dại thế…
  Khi tôi đang khệ nệ xách chiếc làn bước thấp bước cao đi theo anh chàng nhà quê thì bỗng nghe tiếng anh Bình hớt hải gọi với theo:
-         Ngọc Liên! Ngọc Liên ơi!  Đừng đi  ... Ngọc Liên ơi…Đừng đi nữa …Em ơi!...
 Tiếng gọi  của anh vẻ như hốt hoảng, chơi vơi nhưng vô cùng da diết.  Tiếng gọi ấy nghe như tiếng thổn thức của con tim anh. Tôi nghe thấy mà nao lòng, khẽ rùng mình sởn  gai ốc.
 Tôi hơi khựng lại, ngoái cổ nhìn về phia  sau nhưng mắt chẳng dám nhìn anh… rồi lại vội quay đi, “lầm lũi” bước theo anh  chàng nhà quê.
 Vừa lúc đó, con tàu rùng rùng chuyển bánh, chở anh ấy  dần xa khỏi tôi, xa mãi, giống như sự chia xa của số phận.
  Tiếng gọi  của anh cũng lạc dần vào muôn vàn âm thanh ồn ã của buổi tan tầm.
 Những  tia nắng quái chiều hôm chợt lóe lên rồi cứ nhạt dần, nhạt dần.
 Con tàu định mệnh chắc sẽ chở anh ấy về một bến đỗ khác …
  Cầu mong sao ở bến mới ấy anh sẽ gặp được một người con gái khác xinh đẹp và đáng để yêu hơn tôi… Cầu mong cho  anh…
 Anh nhà quê cắm cúi  đi rõ nhanh còn tôi lếch thếch xách làn bước  theo anh ta. Đi được một đoạn, tôi tức quá ngồi thụp xuống đường , không thèm đi nữa.  Anh  chàng đi trước vẫn thao thao bất tuyệt một mình.
  Chợt anh ta phát hiện ra mình đang “chém” một mình … vội quay lại chỗ tôi, ngạc nhiên hỏi:
-  Ơ!  Sao em không đi nữa?  Em sao thế?
-  Tôi đau chân lắm. Tôi không đi nữa đâu. Anh về  nhà một mình đi. Về đi.
Anh chàng chợt nhìn xuống  bàn chân phải của tôi thấy nó sưng to hơn bàn chân kia thì ra vẻ biết lỗi.
 Anh ta ngồi xuống xoa nhẹ vào chỗ sưng làm ra vẻ xót xa lắm.
-         Chết thật! Em bị đau chân à? Anh xin lỗi nhé. Để anh  xoa cho nào.
 Tôi vội hất tay anh chàng ra, mặt cau lại nhìn anh ta lòng đầy ấm ức.
Thấy thế, anh chàng giơ tay lên gãi tai cười hì hì rồi  xách luôn chiếc làn của tôi lên và nói:
-         Thôi, anh mang hết cho rồi đấy. Nào đứng lên đi. Chứ xinh gái thế kia mà ngồi ăn vạ ở đây thế này… thì  tắc đường bây giờ.
 Tôi vẫn chưa muốn đứng dậy nhưng nghĩ lại,  nếu cứ ngồi giữa đường mà đôi co lằng nhằng với anh ta, mọi người nhìn thấy lại tưởng có chuyện gì thì ngại lắm nên đành phải uể oải đứng lên bước theo anh chàng.
 Tôi bậm môi lại thầm nghĩ: “ Cái gã nhà quê này keo kiệt thật… Thấy mình đau chân thế mà  cũng không nỡ gọi xe ôm cho mình. Đúng là mang con bỏ chợ mà… Mình dại quá.  Xui xẻo quá! Sao mình lại  “nhẹ dạ” đi theo anh ta chứ? ’
   Đi được một đoạn, anh chàng quay lại bảo tôi:
-         Em à, đến nhà anh, em nhớ thật tự nhiên như thể chúng mình đã quen nhau từ lâu rồi nhé. Chớ để mọi người phát hiện ra vừa quen nhau trên tàu là không hay đâu. Anh nói nghiêm túc đó.
  Tôi lặng im không nói gì vì thấy  điều anh ta nói cũng có lí .
  Đi đến ngã tư sau, chúng tôi rẽ vào một con đường nhỏ. Đi thêm một đoạn, chúng tôi lại rẽ vào một lối đi nhỏ nằm giữa hai dãy nhà cao tầng.
 Lối đi nhỏ ấy, êm đềm và rợp bóng cây xà cừ.
 Trời bắt đầu chạng vạng tối. Chị gió bỗng cao hứng  phồng má lên thổi phù phù vào những tán lá xà cừ  làm chúng thích quá  khẽ kêu  xào xạc,lao xao.
  Trên cành cây, những chú chim sâu đang ríu rít gọi nhau về tổ…  Cảnh vật  thơ mộng làm tâm hồn tôi bỗng trở nên xao xuyến lạ thường.
 Tôi đang thả hồn miên man trong những dòng cảm xúc thì chợt nghe  tiếng anh chàng nói to như  reo:
-         Đến nhà rồi em.  Em à, nhớ lời anh dặn đấy nhé. Nhớ phải tỏ ra thật tự nhiên đấy.
 Tôi tròn mắt ngỡ ngàng nhìn ngôi nhà  hai tầng  hoành tráng ở  trước mặt.   Trời! Nhà anh ấy … tuyệt đẹp.  Sao lạ thế?  Cái gã nhà quê keo kiệt kia mà  cũng được ở trong căn nhà này sao? Tôi hơi  bâng khuâng cứ ngỡ như  mình đang mơ…
  Vừa nghe tiếng chuông, mọi người trong  nhà đã chạy ùa cả ra đón. Bố mẹ và em gái anh ấy mừng rỡ khi nhìn thấy chúng tôi. Bác trai cười rất tươi hỏi:
-         Sao về muộn thế các con?
 - Tàu ngày tết chạy chậm lắm bố ạ. - Anh ấy nói vẻ mặt hớn hở.
Tôi càng ngạc nhiên hơn khi bước vào nhà, thấy cách bài trí trong phòng  thật sang trọng và rất ấn tượng. 
 Tôi chợt có cảm giác hơi e ngại và thiếu tự tin. Cái chân đau của tôi như cứng đơ lại, bước hơi lặc lè kiểu điệu đi chấm phảy. Mặt tôi nóng ran và trên trán lấm tấm mồ hôi.
 Cũng may, mọi người trong nhà không có  ai để ý soi xét gì tôi cả. Vẻ thân thiện, cởi mở của các thành viên trong gia đình anh đã giúp tôi dần trấn tĩnh lại được.  
 Cô em gái của anh ngắm nhìn tôi rồi quay sang nói với anh trai mình:
-         Có bạn gái xinh bên cạnh thì tàu chậm mấy cũng chả sao, anh nhỉ? Hihi…
-         Hai đứa đi rửa chân tay rồi vào ăn cơm đi. Cả nhà vẫn đợi cơm hai đứa  đấy .
 Bác gái ân cần nói rồi  kéo  tôi vào bếp khẽ bảo:
  - Cháu rửa chân tay đi cho mát mẻ. Cứ tự nhiên cháu nhé.
 - Vâng ạ. Cháu cảm ơn bác.
  Bác ngắm nhìn tôi, tủm tỉm cười rồi lại gần tôi  ý tứ khẽ hỏi:
-         Cháu đi cùng với Phương về quê à?
 Câu hỏi bất ngờ của bác ấy làm tôi hơi bối rối . Tôi đỏ mặt, ấp úng:
-         Dạ…
Bác gái không nói gì chỉ khẽ gật gù tỏ ý hài lòng rồi đi vào bếp chuẩn bị dọn cơm tối.
 Tôi chợt nhìn vào gương và phát hiện mặt mình thật lem luốc, có lẽ tại tôi hay thò đầu ra  cửa sổ để ngắm cảnh nên mặt tôi đã hứng phải rất nhiều bụi than do ống khói của con tầu phả ra.
 Tôi phì cười một mình vì một ý nghĩ chợt đến trong đầu:  “ Ô! Hóa ra mình là cô bé  “Lọ lem” thật. Èo! Xấu hổ quá đi mất …”
 Anh Phương  chắc sợ tôi nói  “hớ” câu gì với mẹ mình nên vội chạy lại rửa tay cùng tôi. Vào tới nơi, anh thấy tôi đang tần ngần trước gương liền ngó vào xem sao. Anh cười vẻ trêu chọc tôi, hơi dài giọng nói:
-         Nhìn em kìa!  Xấu xí như con vịt thế mà …rõ là kiêu…
 Tôi bị trêu tức quá, bậm môi lại, giơ tay cấu vào mạng sườn của anh, nói:
-         Xấu xí cái đầu anh ý.
 Anh bị nhột, co rúm cả người lại, tí thì không nhịn được cười. Anh giơ ngón tay trỏ  đặt lên miệng vẻ ra hiệu cho tôi rồi khẽ thì thầm:
-         Cưng à, đừng có để lộ cho mẹ biết là …em ‘ghê gớm” đó. Kẻo mẹ lại không nhận em làm con dâu là ế chồng đấy.
Tôi rất ghét cái kiểu nói ‘cố ý vơ vào lòng mình” của anh ta nên đinh bụng sẽ véo cho anh chàng một cái thật đau nữa  cho nhớ nhưng tôi lại không dám vì chợt nhìn thấy bác gái đang có vẻ tò mò chăm chú theo dõi câu chuyện của chúng tôi. Tôi đành phải nén chịu ấm ức để “tha” cho anh ta.

 Chỉ ít phút sau, cả nhà ngồi quây quần  bên mâm cơm thật ấm cúng. Chà! Bác gái quả là một “đầu bếp”tuyệt vời. Tuy không phải là  sơn hào hải vị nhưng các món ăn được bác gái chế biến rất tinh tế, đảm bảo bổ và ngon. Tôi bắt đầu  ngắm nhìn một lượt các thành viên trong gia đình anh. Cô út có khuôn mặt dài với chiếc mũi dọc dừa và dáng người dong dỏng cao rất giống bác trai. Còn anh Phương, với khuôn mặt vuông vức, nước da bánh mật và chiều cao khiêm tốn giống hệt bác gái. Tôi thầm nghĩ: " Không biết trong nhà có chia làm hai phe không nhỉ? hihi…"
Anh Phương hồ hởi giới thiệu gia đình mình với tôi:
-         Giới thiệu với em: Đây là bố anh, bố là cán bộ nghành xây dựng. Còn đây mẹ anh, mẹ làm bên ngân hàng. Còn đây là Thu em gái anh, nó đang học năm thứ ba trường đại học ngân hàng  - Ngừng giây lát , anh quay sang  vẻ trịnh trọng giới thiệu tôi với bố mẹ  của  mình- Đây là Ngọc Liên bạn gái con. Cô ấy đang học đại học sư phạm văn khoa năm thứ ba.
   Bác trai khẽ gật gù và cắt ngang lời anh, nói:
-         Thôi, mình và các con dùng cơm đi. Cứ ngồi giới thiệu mãi thế này thì cơm nguội hết rồi.
Cả nhà anh ấy rất’mến khách”, ai cũng gắp thức ăn cho tôi nên chỉ sau chốc lát, bát cơm của tôi đầy chất ngất toàn thức ăn. Mẹ anh  ngắm nhìn tôi dịu dàng và nói:
-         Con gái sư phạm có khác. Trông xinh và ngoan lắm.
-         Thằng Phương nhà này thế mà tinh mắt thật - Bố anh ấy nhìn tôi trìu mến khen.
 Thấy tôi được cả nhà khen anh Phương thích lắm, cười tít cả mắt lại. Thỉnh thoảng, anh lại liếc mắt nhìn tôi đắm đuối khiến tôi đỏ mặt, lòng thêm bối rối.
  Kể từ khi bố tôi qua đời, thì có lẽ đây là bữa cơm ấm cúng nhất trong đời của tôi. Tôi vốn là một cánh chim cô đơn ( bố mất sớm, mẹ bỏ tôi đi bước nữa, tôi phải sống với bà nội).
 Nay,  tôi được đậu nhờ vào một cái tổ ấm nên cảm giác thật ấm áp và vui sướng tột cùng. Trong mắt tôi, anh chàng nhà quê lúc đầu giờ  đã trở thành một chàng thanh niên vui tính, giản dị và dễ mến. Tất cả mọi người trong gia đình anh ấy với tôi thật thân thiết và đáng quý biết bao.
 Tôi đã nín lặng giây lát để hít thật sâu cái bầu không khí thân mật, ấm cúng ấy và nở nụ cười, mắt sáng lấp lánh niềm vui.

Thấy tôi bưng bát cơm trên tay, ngây người ra ngắm nhìn mọi người mà chưa chịu ăn, bác gái liền giục:
-         Ăn cơm đi cháu không nguội hết bây giờ.
Lời nói ân cần và dịu dàng của bác gái khiến tôi thật ấm lòng. Tôi nhìn bác  ấy cảm động chớp chớp mắt, ấp úng nói chẳng nên lời.
 Cơm nước xong , hai bác giục anh Phương  chở tôi về trường sớm kẻo muộn. Trước khi đi, bác gái vào trong lấy chiếc áo bu dông đưa cho con trai và nói:
-          Con mặc vào cho ấm kẻo ra ngoài về khuya trời lạnh lắm.  Tiễn bạn rồi, con nhớ về nhà sớm nghỉ ngơi cho đỡ mệt.  Nhớ đi đường cẩn thận con nhé.
Nhìn bác gái ân cần chăm sóc con trai mình tôi thấy hơi có chút ghen tị lòng thầm nghĩ: “ Thì ra ở nhà, chàng được coi là báu vật… Hihi, thế mà lúc trước, mình cư xử với chàng thật tệ quá… Mình đúng là…”
  Lúc anh Phương chở tôi về trường, tôi còn ngoái đầu lại lưu luyến nhìn lại ngôi nhà ấy mãi cho tới khi tầm nhìn bị che khuất.
 Trời về khuya, sương xuống  thêm nhiều và  mỗi lúc càng thêm lạnh nhưng có một ngọn lửa ấm áp đang nhen nhóm trong lòng tôi. Tôi mơ hồ, bâng khuâng và vui vui náo nức khác thường. Anh Phương  chợt nắm bàn tay tôi và nói:
-         Em lạnh không? Ngồi sát vào anh đi. Anh truyền hơi ấm cho…
  Tôi không nói, chỉ xích nhẹ vào anh thêm chút nữa. Anh thích lắm khẽ tủm tỉm cười một mình.
Anh  nắm chặt tay tôi và tôi cứ để yên như thế vì tôi muốn  “chuộc” lỗi và  cũng vì tôi cảm thấy bàn tay anh thật ấm áp.
Lúc đi ngang qua một ngôi nhà ở cuối đường La Thành, anh ấy hơi dừng lại hớn hở gọi  rất to:
-         Bà ơi! Bà ngủ chưa? Con là Phương đây… Bà ơi… con đang chở bạn về nhà nên không vào thăm bà được đâu…Hẹn bà hôm khác nhé.
-         Nhà đang cửa đóng then cài thế kia thì  ai nghe thấy  mà anh gọi.  Anh mà có  ‘con lợn cưới” chắc sẽ dắt nó đi khoe cả phố nhỉ? - Tôi phì cười nói.
-         Cả phố thì nhằm nhò gì. Hihi, nếu sau này mình cưới , anh sẽ làm clip tải lên youTube để khoe  “con lợn cưới” ý với cả nước luôn.
 Tôi  phì cười, hơi bĩu môi thầm nghĩ “Sao cái anh chàng này giàu trí tưởng bở thế nhỉ? Mơ sớm quá đấy…”  
Thấy anh đang vui nên tôi không nỡ nói ra câu ý vì sợ làm chàng mất hứng.
 Anh lại hồn nhiên huýt sáo. Chà!  Vẫn bản nhạc  lúc chiều mà sao bây giờ nghe lại, tôi thấy cũng hay hay lạ… Hihi… khi yêu yêu cả lối đi mà lại. Các cụ ta ngày xưa quả là rất chí lí…
Trên con đường chúng tôi đi qua, người cứ thưa thớt dần làm vơi hẳn những âm thanh ồn ã của phố xá và không gian  trở nên tĩnh lặng.
 Tôi nép sát lại gần anh  thêm chút nữa…và cảm thấy dường như con tim của chàng và tôi đang đập dồn dập hơn.
 Anh lại cười tít mắt và khoe với tôi:
-         Ở nhà anh, bà là cưng anh nhất đấy vì  anh là  “đít nhôm” của bà mà. Hihi, bà còn cưng anh hơn cả báu vật ấy chứ.
-         Biết rồi. Khoe mãi…- Tôi hơi bĩu môi nói.
 Cái kiểu nói “nhấm nhẳng của tôi” nếu gặp ai không ưa sẽ rất khó chịu còn với anh thì lại thấy dễ thương.
Khi đến gần nhà, tôi bảo anh dừng xe để đi bộ. Anh xuýt xoa vẻ nuối tiếc nói:
-         Sao nhà em gần thế? Gần quá!  Chưa đi đã đến nơi rồi. Thế mà anh cứ nghĩ là xa lắm đấy.
 Tôi liếc xéo nhìn anh rồi nguýt dài thầm nghĩ: “ Anh chàng này cũng giỏi võ mồm ghê ta. Mình  ‘dại “ quá! Biết thế  “lừa” anh ta đi mấy vòng quanh Hà Nội cho hết đêm luôn thử xem lúc đó… anh ta còn dám “chém” nữa không.”
 Nghĩ thì nghĩ thế thôi chứ thực lòng tôi cũng đã bắt đầu cảm thấy thương thương chàng nên ai nỡ làm thế…
 Đến cửa, tôi nhìn anh  dịu dàng, khẽ nói:
- Em cảm ơn anh…
-  Vì sao chứ?
-  Vì bữa cơm tối nay và vì…
- Thôi mà… Anh phải cảm ơn em mới đúng chứ…
-  Vì sao chứ?
Anh hít một hơi thật sâu, tủm tỉm cười rồi khẽ thì thầm vào tai tôi:
-         Vì em rất đặc biệt …và cũng vì em không còn xua  đuổi anh đi như hồi chiều nữa… Chà! Cái cô gái lúc chiều nhấm nhẳng … đáng ghét thật… Cũng may mà cô ta “ tự biến mất rồi”. Số anh hôm nay hên quá ta.
Tôi bật cười và hơi đỏ mặt.Ô! Anh chàng này ăn nói thật hài hước và rất  có duyên.  Anh ta lại là con nhà giàu có và danh giá nữa chứ. Có khi “gái đẹp” lại chả “bu” theo anh ta cả đàn ấy …
  Nghĩ lại, tôi càng thấy cô gái quê lúc chiều nói đúng thật.  Anh chàng này  “rất được” mà. Cô ta trông thế mà rất tinh mắt. Về điều này, tôi nên tôn cô nàng ấy là sư phụ để học hỏi mới phải.
 Tôi lại khẽ giục anh:
-  Thôi, anh về đi. Bố mẹ anh ở nhà đang đỏ mắt mong anh đó.
-  Anh chẳng muốn về nữa đâu. Biết làm sao bây giờ? Em à…
-  Về đi. Em vào phòng đây. - Tôi nói giọng  quả quyết và quay gót luôn.
-   Thôi đành phải về vậy. Mai gặp lại em nhé.
-  Về đi. Em vào nhà đây.
-  Tạm biệt em. - Anh thơm nhẹ lên má tôi một cái và nói – Đêm nay, nhớ mơ về anh nhé.
 Nói rồi anh giơ tay vẫy tôi, phóng xe lao vút đi.
 Cả mặt tôi đã nóng bừng , tôi giơ tay vuốt nhẹ lên má, khẽ nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu và chợt thấy lòng lâng lâng xao xuyến . Ôi! Ghét quá!  Sao mình lại để cho  cái ‘anh chàng nhà quê’ này đặt dấu ấn  đầu tiên  của tình yêu lên má của mình chứ… Ghét anh ta quá đi mất … huhu…
  Đêm hôm ấy, tôi đã nằm mơ, một giấc mơ tuyệt đẹp. Đó là giấc mơ của một cánh chim đơn côi đã tìm được tổ ấm.
  


                        

My Instagram

Copyright © MÙA HOA BÁCH HỢP. Made with by OddThemes