CHUYẾN TÀU ĐỊNH MỆNH - PHẦN 2



Vào nhà, thấy chị nga đang cắm cúi làm việc bên máy tính, tôi liền nhón chân đi xuống bếp, đặt chiếc làn lên kệ bếp, rồi lẻn  vào nhà tắm.
 Tôi để yên quần áo, mở nước nóng và xả luôn vào người:
-         Ối! Mẹ ơi nóng quá! Con chết bỏng rồi…
 Tôi nhảy cẫng và hốt hoảng kêu lên vì chót quên không mở van lạnh nên nước nóng rẫy, chỉ kém nước sôi một tí tẹo.
  Cũng may, tôi vẫn mặc quần áo nếu không  đã thành ‘chú heo luộc’ rồi.
Sao bữa nay, tôi đoảng thế không biết? Mình sao thế nhỉ? Còn sao nữa…
Trăm sự là tại cái “gã nhà quê’ kia …
Từ khi gặp” hắn”… dường như mình chẳng còn là mình nữa.  Ghét “hắn” ta quá đi mất…
 Tôi soi vào gương,  thấy hai má đỏ lựng, nóng ran vì chợt nhớ lại nụ hôn của “hắn”
 Tôi áp nhẹ tay lên má vuốt vuốt, tủm tỉm cười và thầm nghĩ: “ Mình quyết định sẽ không rửa mặt vì muốn mang nụ hôn ấy vào giấc mơ đêm nay.”
Ồ!  Sao mình phải làm thế chứ? Có “báu” gì đâu.
Mà hình như… lúc ăn cơm xong, “hắn” còn quên rửa mồm thì phải. Chưa biết chừng mồm miệng  của “hắn” lại chả dính đầy canh riêu, mắm muối ấy chứ.
Tôi phì cười rồi lại tự an ủi mình: “ Không sao. Chả sao sất. Một nụ hôn nhiều “ dư vị” như thế sẽ càng nhớ lâu, nhớ suốt đời.”
Tắm xong, tôi mới sực nhớ ra, mình chưa mang đồ mới để thay.
Tôi nhăn mặt, cau mày, bậm môi, khẽ rít lên: “ Chết tiệt! Mình sao thế nhỉ? “
 Rồi tôi nuốt nước miếng ừng ực rủa thầm: “ Cái gã nhà quê kia! Anh làm tôi bị hâm mất rồi. Tôi ghét anh quá…”
 Huhu…mẹ ơi, con biết tìm đâu ra thuốc chữa bây giờ?
 Tôi nhìn lên mắc áo, mắt sáng lên vì  thấy chiếc váy  của tôi thay ra từ năm ngoái quên chưa kịp bỏ vào máy giặt vẫn còn treo ở đó.
Tôi với tay cầm chiếc váy lên, đưa lên mũi hít hít và vội chun mũi lại vì mùi ẩm mốc của nó nhưng vẫn phải mặc tạm còn hơn…
 Mặc đồ xong, tôi rón rén đi ra ngoài để về phòng mình.
Khi tôi vừa đi đến giữa phòng  khách thì giật thót cả người vì nghe tiếng chị Nga gọi giật lại.
Khiếp quá! Bà chị họ tôi sao mà thính tai thế không biết. Mình nhón chân bước nhẹ như mèo thế mà chị ấy vẫn còn phát hiện ra.
Chị Nga là người họ hàng bên ngoại của tôi nhưng cũng là con gái họ Vũ. Chị ấy học rất giỏi nên được giữ lại trường làm giảng viên.
Có lẽ, vì cảm thông với gia cảnh của tôi nên chị đối xử và coi tôi như người ruột thịt của mình.

Chị họ tôi có dáng người bé loắt choắt, nước da hơi ngăm đen, khuôn mặt hình quả nhót, miệng nhỏ, môi cong  rớn, mũi hếch và cái trán dô rất bướng bỉnh. Đôi mắt của chị ấy to, rất sâu và sáng ngời nhưng nếu khi quắc mắt lên nhìn ai thì cũng thật “đáng sợ”.
Ở khoa sinh của trường, các bạn sinh viên thường gọi chị ấy là “sát thủ” vì kĩ tính, khó tính và coi thi rất nghiêm khắc. Còn ở quê thì mọi người gọi chị là: ‘ Hàng ế, tồn kho, mất chìa khóa” vì năm nay, đã gần ba mươi tuổi mà vẫn chưa lấy được chồng.
 Hix, thực ra, chị cũng đã có người yêu nhưng anh ấy đang ở trong quân ngũ nên hai người chưa có điều kiện tổ chức đám cưới.
-         Liên! Đứng lại! Vào chị hỏi đã.
Tôi vội khựng lại đưa mắt liếc xéo về phía chị, hơi rụt cổ, khẽ lè lưỡi, mặt tái mét:
-         Dạ…
Chị Nga ngó đầu ra, nghiêm sắc mặt, nói:
-         Vào đây đi. Nhanh lên.
-         Dạ… - Tôi lí nhí đáp rồi đi vào chỗ chị.
-         Sao hôm nay lên muộn thế, Liên?
-         Dạ… Tầu ngày tết hơi chậm ạ.
-         Ban nãy ai đưa em về thế?
Chúa ơi! Hãy nói cho con biết, chị ấy đã nhìn thấy những gì với…Con run quá…
Mặt tôi tái mét và chân run run… Tôi đúng là có tật giật mình mà.

Về đến nhà, thấy bố mẹ và em gái ai đã về phòng nấy, anh Phương  thở phào nhẹ nhõm vì nghĩ là đã thoát được cái nạn “soi xét” của mọi người.
Anh  vừa chân ướt chân ráo lên phòng thì đã nghe tiếng gõ cửa ở bên ngoài . Anh cau mày, nhăn mặt vẻ khó chịu nhưng nghĩ là bác gái gọi nên đành phải lên tiếng.
-         Ai đấy ạ. Chờ con một chút.
Anh nói rồi chạy ra mở cửa. Nhìn thấy cô em gái, anh tủm tỉm cười, nói:
-         Thôi, về đi. Anh mệt rồi. Mai nói chuyện nhé.
Anh định đóng sập cửa lại nhưng cô út đã lấy tay giữ chặt cánh cửa:
-         Không được. Anh vội gì chứ. Em đang tò mò muốn biết một chuyện.
-         Chuyện gì cũng để đến mai đi. Em tha cho anh …vì anh mệt quá rồi.
-         Không được. Chuyện hôm nay, chớ để ngày mai…
Nhìn nụ cười ‘tinh ranh’ của em gái, anh Phương thấy cũng hơi “chột dạ”, thầm nghĩ: “ Chả lẽ “con cú vọ” này đã phát hiện ra điều gì rồi. Ôi! Cô em này rách việc quá.”
 Sau vài giây suy nghĩ, anh Phương nhìn cô út cười xòa và định lái câu chuyện sang hướng khác nhưng cô út đã lên tiếng:
-         Em hỏi thật nhé: Anh quen chị gái ấy lâu chưa?
Anh Phương đỏ mặt, giơ tay lên gãi đầu, ấp úng:
-         Thì …cũng lâu rồi…
Cô Út nhìn anh trai mình hơi bĩu môi rồi phì cười trước câu nói dối vụng về của anh.
-         Chém làm gì nữa. Khai thật ra mau còn hi vọng nhận được sự “khoan hồng” của em.
-         Thì…anh mới gặp ở … trên tàu đấy. Sao nào?
Anh Phương cười xòa rồi đổi giọng “xu nịnh” cô út:
-         Em à,… bí mật nhé. Mà em gái này, em thấy chị ấy được không?
-         Hư, nếu giờ em có chê bai thì cũng ích gì. Liệu anh có bỏ được chị ấy không?
-         Hì hì…
-         Nhưng thật lòng mà nói: Chị ấy rất xinh đẹp, đặc biệt là đôi mắt, một đôi mắt biết nói.- Cô út lườm xéo ông anh, hơi dài giọng.- Sao, anh trai bị thần ái tình hạ gục rồi à?
Anh phì cười, lắc đầu thầm nghĩ “ Con ranh này tinh thật! Họ nhà “cú vọ” có khác, chẳng có gì qua nổi mắt của nó sất… Kể ra nó nói cũng chẳng sai, mình đúng là đã bị “sét đánh” trúng tim thật rồi.
 Từ khi gặp cô ấy, có một chất men rất lạ…đã lan tỏa khắp cơ thể mình. Mình nhìn vạn vật và cuộc sống xunh quanh như thấy đẹp hơn, xôn xao và náo nức khác thường. Cô ấy không chỉ xinh đẹp mà còn rất đặc biệt… Có lẽ, mình phải mang “cưa” ra  “mài cho sắc” để khi cần thiết còn lấy ra dùng … hix.”

Chị Nga nhìn tôi chằm chặp nói to như quát:
-         Em trả lời đi ! Ai vừa đưa em về?
Tôi giật bắn cả người nhìn chị và tự hiểu tình hình này là rất “ban căng” đây. Biết trả lời sao bây giờ? Nói thật cũng chết mà nói dối nếu bị phát hiện thì càng chết “rũ xác”.
Mặt tôi mếu xệch, nước mắt rơm rớm.
 Rồi chẳng hiểu ma dẫn lối , quỷ đưa đường thế nào mà trong đầu tôi lại chợt lóe ra một câu trả lời… Vì cứ tưởng đó là chiếc “phao cứu sinh” nên tôi đã dần trấn tĩnh lại, nở một nụ cười rất “tự mãn”, giọng rành rọt nói:
-         Dạ. Có ai đâu chị… là anh xe ôm ý mà…
 Chị Nga bỗng trừng mắt nhìn tôi, nổi giận lôi đình, quát rõ to:
-         Ô hay! Anh xe ôm nào thế?  Bây giờ, em còn để cho cả xe ôm hôn mình à? Em là con gái kiểu gì thế?
Ôi chao! Cha mẹ ơi ! Ông bà ông vải ơi, tổ tiên nội ngoại ơi… Nếu mọi người có linh thiêng xin hãy cứu giúp con với. Phen này, con bị cùng đường rồi. Chị ấy nhất định sẽ đưa con lên “ giàn hỏa thiêu.” Nếu mọi người không thể cứu con thì xin hãy cho con chết trước khi bị chị ấy hỏi đến cái “ tội tày đình” này. Huhu…
Cái “gã nhà quê “ kia ! Tại anh tất cả. Vì sao trước khi “làm chuyện ý”, anh không nhìn trước ngó sau? Anh cứ tự nhiên như “ ruồi” để rồi  “giáng họa” cho tôi. Tôi ghét anh ! Tôi thù anh!...
-         Chết thôi! Để cho cả gã xe ôm hôn mình… Thật không còn gì để nói. Ngay sáng mai, chị sẽ đưa em đến bệnh viện tâm thần để gặp bác sĩ…
Chả hiểu sao lúc ấy tôi lại bật khóc ra chiều oan ức lắm và không ngờ những giọt nước mắt ấy đã cứu tôi qua cầu thoát nạn.
Chị Nga nhìn tôi  khóc  thấy cũng mủi lòng nên dịu giọng nói:
-         Còn khóc gì nữa? Oan ức lắm hay sao mà khóc. Nói thật đi: Em  đã quen hắn ta từ bao giờ?
Tôi lấy tay lên quệt nước mắt, giọng ấp úng:
-         Dạ. Em…
-         Chắc chắn là em vừa quen hắn ở trên tàu rồi. Sao? Chị nói không sai chứ?
 Tôi bị cứng họng chẳng thể nói được gì, chỉ cúi đầu, lấm lét nhìn chị.
-         Mới gặp nhau trên tầu mà dám để anh ta đưa về, lại còn…
-         Không phải thế. Em đã đến nhà anh ta. Nhà anh ấy rất hoành tráng. Bố mẹ anh ấy đều là cán bộ cao cấp của nhà nước và họ cũng rất quý mến em … Còn anh ấy năm nay chừng hai sáu, hai bảy tuổi, ăn mặc giản dị, tính cách rất hòa đồng…
Chị Nga phì cười, lắc đầu thở dài, nói:
-         Trời đất ! Em gái tôi đúng là rất dễ tin người mà… Em có biết, với độ tuổi ấy lại con nhà giàu có thì chắc hẳn hắn ta đã có hàng tỉ cuộc tình rồi không. Trong đầu hắn không chỉ có sỏi mà còn có cả đá hộc nữa đó. Cái vẻ ngoài giản dị ấy chưa thể nói lên điều gì. Chưa biết chừng hắn ta còn là một tay ăn chơi đàng điếm. Càng nghĩ chị thấy càng chẳng thể tin hắn ta được. Chị phản đối…
Nói rồi, chị ấy  bắt đầu kể tội tôi. Nào là tội tôi đi đâu quen đó… Chị vừa sai tôi đi mua gạo, lát sau, đã có chàng trai mang gạo về hộ. Chị sai tôi đi mua dầu về rán cá thì chỉ ít phút sau đã thấy mang chai dầu về nói là có thầy giáo khoa sinh gọi cho. Rồi chuyện tôi sang bên bà chị họ ở đại học tổng hợp chơi, chỉ ở lại có hai ngày nhưng sau khi tôi về rồi thì tối nào cũng có chàng đến hỏi thăm…
 Ôi ! Đó đâu phải là lỗi của tôi. Tôi nào muốn thế. Chỉ tại ông trời thương tôi quá ý mà…huhu.
 Hết kể tội, chị họ tôi lại chuyển sang “ giảng kinh”. Chị ý nói: “ Có sách hay sẽ phải đọc còn có quần áo đẹp thì chỉ muốn đi chơi nên em đang đi học chỉ nên đầu tư sách vở và học hành cho tốt còn  những chuyện khác hãy tạm thời gác lại sau đã.”
Chị còn nói “ Một cô gái  nếu chỉ có một người thích, cô ấy nhất định sẽ hạnh phúc còn như em ai nhìn cũng thích thì … rồi sẽ chẳng sung sướng gì đâu… rồi sẽ lại tìm “lối đoạn trường” mà đi…”
Chị nói cái gì cũng đúng, giảng bài nào cũng hay nhưng tôi nghe tai nọ ra tai kia, chẳng khác nào nước đổ lá khoai vì … hình ảnh  gã nhà quê  cùng với nụ hôn  đầu đời ấy sẽ mãi chẳng thể phai mờ trong tôi…
 Có điều, anh  nhà quê kia… đừng có giàu trí tưởng bở… Ngày mai không phải là ngày  “hoàng đạo” của anh đâu vì hãy chờ đấy … một khi chị họ tôi đã ghét thì…thật khó lường lắm nhe…

  Buổi chiều ngày hôm sau, anh Phương háo hức xin nghỉ hai tiết học cuối để đi siêu thị mua đồ ăn sẵn và vội vã phóng đến  chỗ tôi.
 Chiều nay, trời nắng chan hòa. Sắc nắng vàng tươi như mật ong trải đều và lan tỏa khắp nơi nơi. Gió xuân ấm nồng lúc mơn man trên tóc, lúc phả vào mặt  làm anh có cảm giác nóng bừng và ngây ngất.
Anh bất giác đỏ mặt, phì cười một mình thầm nghĩ: “ Chà! Mình lại sắp được gặp lại cô nàng nhấm nhẳng ấy rồi. Không biết lần này gặp lại  cô nàng ấy sẽ thế nào nhỉ? Có bớt nhấm nhẳng đi không hay là vẫn thế.
Nếu  là cô gái khác mà cư xử kiểu ý chắc mình đã giơ chân đá sang Ma Cao rồi nhưng còn cô nàng này thì… trái lại… mình thấy thật dễ thương và cuốn hút… Kể cũng thú vị… vì đôi khi, ngay cả những tình huống bình thường nhất thì cũng được cô nàng  “ứng đối” một cách rất ngộ nghĩnh.Ồ! Chắc cô ấy là oan gia từ kiếp trước của mình thì phải…”
 Đến nơi, thấy cửa phòng còn khóa im ỉm, anh cau mày nhăn nhó, giơ tay gãi đầu vẻ mặt như ỉu lại.
 Anh bồn chồn, nôn nao, nóng ruột đi lại trước cửa phòng , thỉnh thoảng lại giật mình mừng hụt khi nghe thấy tiếng xe máy đi vào ngõ.
 Đến khi chân anh sắp mỏi rụng rời vì đi qua đi lại thi bất chợt, mới thấy bóng dáng tôi xuất hiện. Ánh mắt vụt sáng, anh khẽ reo lên:
-         A! Cô nàng kia rồi… Cũng may còn biết đường về chứ lại bon chân đi đâu mất thì mình cũng đến ngất xỉu vì đợi…
 Về đến ngõ, thoáng nhìn thấy anh, mặt tôi đã nóng bừng, tim đập thình thịch và chân bước run run.
Èo! Nhìn anh ta cười cười vẻ mặt nom rất “ phởn”  trông ghét quá! Ngại chết đi được.
 Tôi nhón chân định quay gót chạy đi thì bị anh chàng gọi giật lại:
-         Liên ! Liên ơi ! Không về nhà sao? Còn định đi đâu nữa thế?
 Tôi giật mình khựng lại, chân liêu xiêu tí ngã. Thấy thế anh ta vội lên tiếng:
-         Cẩn thận, không ngã đó.
 Tôi liếc xéo lườm về phía anh chàng thầm nghĩ: “ Ngã cái đầu anh ý. Tôi không muốn về nhà là vì anh đó. Tôi không thích cái tính tự nhiên như “ruồi” của anh…  Ở nhà, chỉ có mình tôi với anh nên tôi sợ chả biết rồi anh  sẽ còn gây  ra thêm ‘tai họa” gì…”
  Nếu là “họa” thì dẫu tránh cũng không đươc… nên  cuối cùng, tôi đã quyết định đối diện với nó.
Tôi cố làm ra vẻ thật tự tin đi về nhà. Anh chàng nhìn bộ dạng của tôi thì giả vờ quay đi một chỗ để cười. Xem ra anh ta đã đọc hết được những ý nghĩ của tôi thì phải…
 Thoáng nhìn trán anh chàng lấm tấm mồ hôi, tôi thấy cũng hơi mủi lòng, hỏi:
-         Anh đợi lâu chưa?
-          Đợi em sắp hóa đá rồi.
Anh làm bộ phụng phịu như một đứa trẻ con vờ khóc để làm nũng. Tôi liếc xéo nhìn anh và quay vội đi sẽ phì cười một mình: “ Kể ra…anh nhà quê này cũng dễ thương chứ bộ…hihi”
 Anh ghé tai tôi khẽ hỏi:
-         Đêm qua, em ngủ ngon không?
  Tôi hơi lùi người lại, cong môi lên hỏi lảng sang chuyện khác:
 - Anh định khuân cả chợ về đây hay sao ?
-         Ừ. Như này còn hơi ít. Anh còn muốn mua thêm nhiều thứ nữa…
Anh  hớn hở nói cười. Tôi hơi run tay mở khóa rồi quay lại nói :
-         Anh vào nhà đi .
  Anh  chàng khệ nệ xách túi đồ vào nhà .Tôi nhìn anh khẽ lắc đầu, giả bộ nghiêm sắc mặt  chỉ tay vào bếp  và nói:
-         Anh mang đồ vào bếp đi.
Anh xách đồ vào trong, dừng lại để thở và ngắm nghía căn bếp, tấm tắc khen:
-  Chà!  Ngăn nắp quá!
-  Gì thế? Mọi thứ gọn gàng ngăn nắp thế này là nhờ công của  bà chị họ  đấy. Chị ấy rất kĩ tính, khó tính và ghê gớm… - Tôi nói se sẽ- Anh cứ ‘liệu hồn” đó.
-  Ra thế! Thì coi như lời khen vừa rồi là dành cho chị họ em vậy. – Anh chàng gãi tai, hơi đỏ mặt, hạ giọng nói - Chiều nay, anh mua đồ để chuẩn bị cho bữa cơm ra mắt đây . Chị em khó tính lắm à? Chắc lại gáí già chưa có người yêu hả?
-  Khẽ thôi. Kẻo chị ấy về mà nghe được là anh  “bị bay” ra cửa liền đó.
 - Chị ý cầm tinh con cọp cái à? Có sao đâu. Anh cầm tinh con mèo mà…hì hì…À, em đi cắm cơm đi còn anh thì bày bàn ăn.
Nhìn dáng vẻ thân mật của anh khi vào bếp lấy mâm bát, tôi cười thầm vì chợt nghĩ lại lúc mới quen. khi đó, tôi ghét anh là thế  mà giờ anh chàng nói gì, làm gì cũng thấy dễ thương. Anh vừa gắp thức ăn ra đĩa vừa khẽ hát. Tôi nhìn anh không nhịn được cười, nói:
-         Yêu đời quá nhe…
-         “Từ Thức gặp tiên’mà … vui lắm em ạ.
 Tôi khẽ phì cười, thầm nghĩ: “Anh nhà quê này khéo nói thật … lại con nhà giàu nữa…Khéo mà có cả đàn bươm bướm vây quanh anh ta cũng nên… Huhu,  mối duyên trời xe này còn chưa biết là phúc hay họa nữa đây…”
  Ít phút sau, bàn ăn đã dọn xong, trông thật hấp dẫn. Anh mở túi lấy ra chai rượu vang Pháp, thì thầm với tôi:
-         Rượu này, anh lấy trộm ở nhà đi đấy.
-         Trời!  Anh thành kẻ trộm từ bao giờ thế? - Tôi phì cười , hỏi.
-         Từ khi gặp em đó. Nhưng anh cũng chỉ dám làm tên trộm nhà thôi. Hì hì, từ khi quen em anh chỉ muốn ăn trộm hết đồ trong nhà mang đến cho em …
 Tôi hơi cong môi lên, nguýt dài anh chàng  một cái  thầm nghĩ: ‘ Đồ keo kiệt đáng ghét! Anh chém cũng giỏi quá nhe. Tôi vẫn còn chưa quên cái vụ anh tiếc cuốc xe ôm làm tôi đi bộ sái cả chân đâu nhé.”
  Anh chàng  vẫn hớn hở như vừa bắt được vàng, lại gần, âu yếm nhìn tôi hỏi nhỏ:
-         Đêm qua, em mơ thấy gì?
-         Mơ gì… thì đâu liên quan đến anh…
-         Nói anh nghe đi. Em mơ thấy gì thế? Sao phải giấu anh chứ? Trong mơ nhất định phải có anh rồi… Này, hay là giấc mơ ý lãng mạn quá nên xấu hổ không dám kể.
Anh  chợt nắm chặt bàn tay tôi. Tay anh thật ấm áp! Tôi ở gần anh đến nỗi  cảm nhận được cả hơi thở và nhịp đập dồn dập của con tim anh đang thổn thức ... Bất giác, tôi rụt tay lại, hơi lùi về phía sau, vênh mặt lên nói…
-         Anh đừng có lạc vào rừng mơ sớm  thế nhe…
Anh phì cười, lắc đầu nhìn tôi. Rồi chợt nhớ ra điều gì, anh liền lấy điện thoại ra và nói:
-         Em à, đứng yên nhé. Để anh chụp nào. Ok! Đã xong.
Tôi giãy nảy lên nói:
-         Anh chụp ảnh làm gì thế? Ghét quá!
-         Hihi, để up lên trang cá nhân khoe “ chú lợn  sắp cưới” của mình với cả làng facebook…
-         Trời đất! Ai cho anh làm thế?
 Tôi tức quá, đuổi theo anh chàng định giằng lấy điện thoại để xóa tấm hình vừa rồi nhưng không kịp vì anh ta đã nhanh chân hơn. 
Ấm ức vì cảm thấy mình “bất lực”, tôi  giậm chân xuống đất, định  “rít lên” thì chợt nhìn thấy chị họ tôi đã về đến trước cửa.
Tôi nín bật, mặt tái dại… lòng thấp thỏm lo lắng.
Chị Nga đẩy mạnh cửa, bước vào nhà, đỏ mặt, trừng mắt nhìn chúng tôi nhưng xem ra chỉ có mình tôi run sợ còn anh chàng mặt vẫn tưng tửng như không.
 Anh chàng “ điếc không sợ súng”,  “hiên ngang” đến trước mặt chị họ tôi cười cười, nói:
-         Em chào chị. Em tên là Phương...
-         Chào cậu.
Chị tôi dài giọng đáp rồi quay ngoắt đi luôn.
Anh ta như không thèm để ý đến thái độ của chị, vẫn hồ hởi nói:
 - Hôm nay, em mạn phép chị mua đồ về cùng  em Liên làm bữa cơm ra mắt chị.
 Chị tôi nuốt nước bọt ừng ực để kìm nén  “cơn tức”, nhìn anh chàng đầy vẻ khó chịu.
 Sau đó, chị quay sang phía tôi, quắc mắt, lên giọng nói:
-         Ô hay! Liên, em không nói với anh ta là: Tối nay, chị em mình đã hẹn nhau sẽ ra phố ăn sủi cảo rồi sao?
 Tôi hiểu ý chị nói… nhưng vẫn hơi bối rối:
-         Dạ… em quên mất…

Ở nhà anh Phương, bữa tối đã dọn xong. Cả nhà ngồi vào bàn ăn, chỉ còn đợi có anh.
Bác gái nhìn đồng hồ thở dài vẻ rất sốt ruột rồi  lấy điện thoại ra gọi cho anh nhưng số máy đã ở ngoài vùng phủ sóng.
Bác  bực bội tắt máy, chau mày, nói:
-         Lại khóa máy rồi. Cái thằng ranh này.
 Nhìn thấy vẻ mặt cau có không vui của vợ, bac trai  liền lựa lời an ủi:
-         Thôi, mình cứ ăn cơm trước đi. Con nó về ăn sau cũng được.
 Cô út thấy thế sẽ lắc đầu, tủm tỉm cười nói:
-         Từ nay trở đi, chuyện này sẽ thường xuyên xảy ra… vì có lẽ con trai yêu của mẹ đã bị cái chị gái kia  ‘bắt mất hồn vía” rồi. …
Bác gái nghe cô út nói thì mặt sa sầm, thở dài não nuột bởi cụm từ “ bắt mất hồn via” đã vô tình như mũi dao nhọn đâm trúng vào vết thương cũ trong lòng...
Đó là câu chuyện trong quá khứ: Có một cô gái ngoại tỉnh ngù ngờ, ngây ngô đã “bắt mất hồn vía” bác trai khiến cho gia đình xuýt thì nhà tan cửa nát.
Hai mươi năm đã trôi qua, mọi người trong gia đình anh Phương ai cũng tưởng vết thương ấy trong lòng bác gái đã liền sẹo và lành hẳn… nhưng chuyện thế nào… chỉ người trong cuộc mới biết.
 Có điều, nghĩ đến tôi, bác gái cũng phần nào nguôi ngoai vì nhìn cách ăn mặc và ứng xử của tôi, bác tin chắc rằng, tôi là người Hà Nội.
 Bác cười và nén chặt nỗi lòng để giữ hòa khí cho  gia đình.
 Chợt sực nhớ ra điều gì, bác gái đứng bật dậy, nói
-         À, trưa nay, đối tác vừa biếu tôi một chai rượu vang Pháp. Đợi, tôi vào lấy ra cho mọi người thưởng thức nhé…  còn cái thằng ranh này cho nó nghỉ luôn…
Bác gái đi vào trong, mở tủ  rượu ra nhìn… nhưng chẳng thấy chai rượu ấy đâu nữa. Bác lấy tay dụi dụi mắt, khẽ lẩm nhẩm một mình: “ Lạ quá! Chai rượu biến mất rồi. Sao lạ thế? Ban trưa, chính tay mình cất nó vào đây mà…”
 Bác  chạy ra nhà ngoài vẻ mặt thất sắc, nói to:
 - Có trộm. Nhà mình có trộm … Tôi bị mất chai rượu ấy rồi…
 Cô út nghe thế thì che miệng cười vì lúc chiều cô đã nhìn thấy anh trai mình “chôm” nó bỏ vào túi mang đi.
-          Mẹ ơi! Sao phải hốt hoảng thế? Không khéo lại  ‘Trộm nhà” ý mà…Con đoán nhé … giờ này … “tên trộm” đó có khi đang hớn hở bật nắp chai rượu ý mời bố mẹ nàng xơi rồi… hihi…
Bác gái nghe thế tức thì “ xả giận” vào con gái:
-         Thôi đi. Vớ vẩn! Ai cho phép con nói về anh trai mình như thế hở? Lần sau, còn nói thế thì đừng có trách.
Cô út bị mẹ mắng, mặt ỉu xìu hệt như chiếc bánh đa vừa nướng gặp phải trời mưa. Bác trai thương con gái, lại gần đặt tay lên vai cô út, dịu dàng an ủi:
-         Thôi nào con. Đừng buồn nữa. Lần sau, con nhớ đừng có đụng chạm đến “báu vật” của mẹ con nhe.
-         Lại được cả ông nữa. Sao toàn làm tôi bực mình thế? Thôi, hai bố con ông ăn cơm đi. Tôi không ăn nữa.
Bác gái  mặt đỏ tưng bừng, nói rồi bỏ về phòng, đóng sập cửa lại. Bác trai biết vợ giận nên đưa mắt nhìn con gái rồi vội đi theo bác gái. Cô út hơi lè lưỡi , lắc đầu, nhún vai…

 Chị Nga kéo  mạnh tay tôi nói:
-         Đi thôi. Muộn rồi còn gì… Mau lên…
Trước thái độ có phần thái quá của chị tôi, anh chàng chẳng hề tỏ ra có vẻ gì tự ái hay “ nao núng”. Anh ta giơ tay lên gãi đầu, giọng từ tốn:
-         Chị à, em xin lỗi vì sự đường đột này… Lẽ ra, em phải xin phép chị trước… Mong chị thông cảm và chiếu cố cho em. Giờ, em đã chót chuẩn bị cả một bàn ăn thế này… Nếu phải bỏ đi lãng phí lắm ạ. Thôi, chị thương em lần này… chỉ lần này thôi…
Lạ quá đi! Tôi thật không thể ngờ được…chỉ với vài câu nói  mà anh chàng đã làm cho một người “sắt đá” như chị họ tôi phải mềm lòng. Anh  chàng này đúng là không phải “tay vừa”. ..
Tôi cũng thấy nể anh ta rồi đó. Chỉ có điều tôi thấy hơi lo lo… vì chắc anh ta  hẳn là “sát gái” lắm đây.
Hix, chả lẽ vì sợ chuyện ý mà mình lại đi thích một gã “ma chê quỷ hờn”?
Không. Tôi sẽ không sợ gì hết bởi vì tôi là con gái họ Vũ. Con gái họ Vũ xinh đẹp, thông minh và “kiên cường” nên “khó khăn nào cũng vượt qua, kẻ thù nào cũng chiến thắng… hihi”

Chị Nga không trả lời, quay sang dịu giọng bảo tôi:
-         Liên, em vào trong xem cơm chín chưa.
-         Dạ.
 Tôi thở phào nhẹ nhõm, liếc xéo sang phía anh chàng sẽ mỉm cười rồi chạy vào bếp.
  Cả bữa cơm, chị tôi với cái tính khắt khe sẵn có, hỏi anh hết câu hỏi này đến câu hỏi khác nhưng anh chàng đã bình tĩnh và ứng đối rất nhạy bén …
Cuối cùng, chị họ tôi khẽ thở dài và nói:
-          Được rồi, chuyện của hai đứa từ nay, chị sẽ không phản đối nữa. Có điều, cả hai đứa đều đang còn đi học nên cũng cần phải có chừng mực…

  Tối khuya, tôi tiễn anh ra cửa. Đi cạnh anh , tôi thấy lòng phấp phỏng hồi hộp. Anh khẽ nắm bàn tay tôi giọng thổn thức:
-         Em ơi!...
  Tôi nhìn lên mặt đỏ như trái gấc.  Chúng tôi ở rất gần nhau và dường như nghe rõ cả hơi thở và nhịp tim của nhau. Cả hai cùng nín lặng … Anh như bị hút hồn vào cái nhìn của tôi còn tôi…cũng có cảm giác thật lạ…Hình như tôi rất muốn được anh ấy ôm vào lòng và…Tôi làm sao ý nhỉ…Ôi ! Ngượng chết mất…
 Bỗng chị họ  tôi gọi vọng ra:
-         Liên ơi! Vào chị bảo này.
  Tôi chợt bừng tỉnh  còn anh như nuốt cái gì đó vào trong vẻ nuối tiếc. Tôi khẽ giục:
-         Anh về đi. Em phải vào đây.
 - Ừ, em vào đi. Mai anh lại đến.
Anh khẽ hôn lên má tôi  nhưng nụ hôn tối nay nóng bỏng hơn nhiều khiến tôi hơi co người lại, sẽ rùng mình.
-         Anh về đây. Mai nhớ kể cho anh nghe giấc mơ của em nhé. Em còn giấu nữa là anh giận đó.
 Anh  ‘nhà quê” này  sao lại tự tin đến thế cơ chứ … còn dám dọa cả mình nữa . Huhu… ai bảo mình cũng thích anh ta rồi…
 Tôi đứng nhìn hút theo bóng anh xa dần rồi khẽ giơ tay lên run run vuốt má , ngơ ngẩn cả người…
 Ôi! Hình như toàn thân tôi đã ngấm phải một thứ men say rất lạ  thì phải…
 Chị Nga đến bên tôi từ lúc nào mà tôi chẳng hay. Chị đặt tay lên vai tôi, nói:
-         Cần phải có thời gian tìm hiểu đã… Đừng quá vội vàng, kẻo sau này lại phải hối tiếc.
Tôi khẽ ngả người vào vai chị nũng nịu:
-         Vâng ạ , em sẽ nghe chị.
-         Chị rất hiểu hoàn cảnh của em nên chị thấy rất lo cho em.
-         Vâng, em biết rồi.
 Tôi nói rồi tựa đầu vào vai chị ngoan ngoãn như một đứa trẻ.
Tôi cũng chỉ vâng dạ để đấy chứ có “thấm” gì đâu.
Vẫn biết người ngoài cuộc bao giờ cũng sáng suốt nhưng con tim tôi nó sao ấy… Nó cứ  thổn thức , nhảy nhót … chẳng chịu để tôi được yên … Nó cứ bồng bột, nông nổi, nhắm tịt mắt lại dắt tôi đi… và “bắt” tôi phải bỏ ngoài tai những lời khuyên bảo của chị họ tôi.
 Mỗi buổi tối , khi sắp mâm bát , dọn cơm, tôi thường hát ngân nga bài anh đã hát. Ánh mắt và nụ cười của tôi bỗng trở nên bừng sáng hơn ngày thường.  Bạn bè gặp tôi ai cũng nói: "Bạn đang yêu đấy à?".
Ban đêm, tôi mơ thấy anh nắm tay tôi đi dạo trên con đường nhỏ êm đềm, thơ mộng, rợp bóng cây xà cừ và chúng  tôi  bên nhau… như một cặp đôi hạnh phúc nhất trần gian.
Tình yêu như chắp cánh cho ước mơ của tôi bay cao , bay cao mãi trong bầu trời tràn ngập yêu thương và ngọt ngào lãng mạn.
Cuộc đời tôi  phải chăng đã thay đổi kể từ đây???

  

My Instagram

Copyright © MÙA HOA BÁCH HỢP. Made with by OddThemes