THƯƠNG BÀ


Một buổi tối mùa đông, mưa phùn, gió bấc. Trong con ngỏ nhỏ thưa thớt người đi lại, trở nên vắng lăng, hiu hắt buồn.  Con gái tôi chốc lại ra ban công nhìn xuống đường vẻ sốt ruột. Tối nay, con bé hẹn sẽ ra quán thăm bà An, người láng giềng thân thiết của gia đình tôi nhưng lại chẳng dám đi vì sợ đến đó mà không mua gì sẽ bị chú Luân con trai bà càu nhàu  và tỏ  vẻ khó chịu.
  Đắn đo một hồi, con bé quyết định chạy vào bếp, dè dặt nói nhỏ với tôi:
- Mẹ ơi! Mẹ cho con tiền mua hai hộp sữa sô cô la mẹ nhé.
Tôi không hiểu ý con gái, nhìn ra ngoài  thấy  trời đang mưa rét liền nói:
- Ừ. Con ở nhà để mẹ chạy ù ra mua cho nhanh nhé.
Con bé nhìn tôi khẽ lắc đầu nói:
- Không. Con muốn đi cùng mẹ. Con muốn đi thăm bà An...
Tôi chợt hiểu ý của con gái liền nói:
-Ừ. Mẹ hiểu rồi...Ta đi nào.
Con gái tôi khẽ reo lên:
- Je! Thanks Mum!
Nét mặt con bé tươi tỉnh hẳn lên. Nó nắm bàn tay tôi nở một nụ cười rất xinh, nói:
- Trời mưa đường trơn nhưng nếu con nắm chặt tay mẹ để đi  thì sẽ không bao giờ lo bị ngã mẹ nhỉ?
Tôi nắm chặt bàn tay con gái khẽ nói:
- Ừ.  Con ngoan lắm.
-Là câu nói  của bà An đã dạy con đấy mẹ ạ... hì hì...
 Đến quán bà An, mặt con bé chợt ỉu xìu vì thấy con trai bà đang bê tô cơm ngồi ăn ở giữa nhà. Con bé  thở dài và gọi khẽ:
- Bà ơi! - Nó gọi rồi chạy lại chỗ bà An.
Bà An nghe tiếng con bé gọi thì ngẩng lên, vẻ mừng rỡ khi nhìn thấy nó:
- Con đấy à? Vào đây con.
- Con chào bà ạ. Bà ăn cơm tối chưa.- Tôi hỏi nhỏ.
- Chào hai mẹ con nhé.  Tôi đợi con dâu về ăn một thể cho vui.- Rồi bà quay sang âu yếm hỏi con gái tôi- Con ăn gì để bà lấy cho nào.
Chú Luân con trai bà nghe thấy thế thì hắng giọng rất to:
- Hừ.
Con gái tôi rất tinh ý nên nó  nói to hơn cố để  cho con trai bà nghe thấy:
- Bà ơi, bán cho con hai hộp sữa cô gái Hà Lan ạ.
- Có ngay. Xin hết lòng phục vụ thượng đế tí hon.
Bà nói và vội lấy vỉ sửa, dùng dao để cắt tấm ni lông mỏng bọc ở ngoài. Tay bà run run nên vô tình cứa vào vỏ hộp sữa, làm rách vỏ và sữa trào ra ngoài. Con trai bà An ngồi gần đó thấy vậy phùng má, trợn mắt quát lớn:
- Bà làm ăn kiểu gì thế hả? Một hộp sữa lãi được mấy hào mà làm thế hả.?Bà già rồi tay chân lóng ngóng thì đừng có ham làm nữa. Làm thế có khác nào phá hại không. Ngu éo tả nổi...
  Bà An  cúi mặt vẻ nhẫn nhịn và biết lỗi. Con gái tôi, vội đỡ lấy hộp sữa trong tay bà và nói:
-  Bà ơi, bà để cháu uống hộp sữa này.
 Nó cầm hộp sữa rồi ngửa cổ lên tu một hơi hết  cả hộp. Nó uống vội quá nên bị nghen và nổi cơn ho sặc sụa. Đợi hết cơn ho, con bé tiến lại gần chỗ con trai bà An, ánh mắt như có tia lửa:
- Cháu đã uống hộp sữa đó rồi. Chú không còn phải tốn tiền nên đừng mắng bà nữa...
 Rồi nó quay lại nắm bàn tay bà, nước mắt ngân ngấn và nói:
- Bà ơi! Cháu rất thương bà. Bà đừng buồn nữa nhé. Bà đừng khóc nhé.
Bà An nắm chặt bàn tay con bé khẽ gật đầu, mặt như mếu. Tôi mở ví lấy tiền trả cho bà và nói:
- Bà không phải trả lại con tiền thừa đâu ạ, Số tiền ấy bà giữ lấy để khi nào lỡ có làm hỏng cái gì còn có để bù vào. -  Rồi tôi quay sang nói với con trai bà- Xem ra con trẻ còn  hiểu và thương người già hơn cả người lớn chúng ta rồi đó.
 Anh con trai bà nghe tôi nói thế, thì lấy chân đá cái thùng mì trước mặt rồi hầm hầm bỏ đi.
       Trên đường về, con gái tôi bỗng bật khóc tức tưởi. Cháu vừa khóc vừa nói:
- Mẹ ơi! Con ghét chú ấy vì chú ý ác quá. Giá như chú ý cứ đi làm xa như hồi trước có phải bà sẽ đỡ khổ hơn không...
Tôi an ủi cháu:
- Con à, sau lần này, chắc chú ấy sẽ đối xử với bà tốt hơn.
- Mà... ngày xưa, nếu chú ấy làm hỏng đồ chơi  thì chắc bà đâu có mắng chú ý...- Con bé nói vẻ ấm ức.
 - Ừ. Con gái mẹ nói rất đúng. Khi chú ấy còn bé, vụng dại thì dù có lỡ làm rơi vỡ bát đĩa hay cái gì quý hơn thế nữa bà An  chắc sẽ cũng không nỡ mắng mỏ chú ấy nhưng bây giờ, khi bà tuổi già sức yếu, tay chân run rẩy thì chỉ lỡ làm hỏng một hộp sữa mà chú ấy cũng quát tháo, mắng nhiếc bà. Chú ấy là một đứa con hư, một đứa con bất hiếu.

  Buổi tối hôm đó, trước khi đi ngủ, con gái chợt nắm bàn tay tôi khẽ gọi:
- Mẹ ơi!
- Gì thế con?
Con bé thì thầm với tôi:
- Mẹ ơi, khi nào mẹ bán được nhiều kịch bản, nhà mình giàu rồi thì mẹ đón bà về ở với hai mẹ con mình mẹ nhé.
- Ừ.
Con bé nắm chặt tay tôi , miệng như mếu:
- Con rất thương bà. Con cũng rất yêu mẹ...
Về khuya, ngoài trời,  gió bấc như thét gào và mưa cũng thêm nặng hạt khiến cho không gian thêm lạnh giá, não nề nhưng nắm chặt bàn tay con gái tôi thấy lòng mình thật ấm áp, chẳng  còn thấy sợ gì cái giá lạnh của mùa đông...



-

My Instagram

Copyright © MÙA HOA BÁCH HỢP. Made with by OddThemes