Tối qua, tôi mừng hụt vì cứ nghĩ mình sắp xong một kịch bản phim nhưng sáng nay thức dậy chợt một ý nghĩ vụt lóe lên và ôi thôi xong... Vì ý tưởng đó mà tôi sẽ phải viết lại từ đầu.
" Nắng lên. Nắng lên đi cho hoa gạo quê tôi đỏ thắm..."- Lời bài hát đó như còn mãi ngân vang trong kí ức của tôi. Năm tháng và sự xa cách chẳng thể làm phai mờ bởi vì tôi là một người Nam Định.
Quê hương là nỗi nhớ vô bờ
Dẫu trăm năm chẳng thể phai mờ trong tim
Kí ức đưa tôi trở về với tuổi thơ nơi có căn nhà nhỏ xinh, trước cửa nhà là một cây gạo già nở bừng sắc hoa màu đỏ mỗi tháng ba về. Hoa gạo đỏ thắm như trái tim của cô bé hiếu thảo với người cha và đầy bao dung độ lượng với bạn bè.
Mỗi mùa hoa gọa nở lại thắp sáng lên trong cô bé ấy niềm mơ ước: Sau này trở thành một nhà biên kịch.
Những năm tháng cuộc đời đầy bão giông trắc trở đã khiến cho tôi nhiều lần muốn từ bỏ ước mơ nhưng đúng như lời một nghệ sĩ có tên tuổi đã từng nói với tôi: " Nghề viết văn chọn người chứ không phải con người chọn được nghề đó. Và anh nghĩ em là người đã được chọn nên dù em có muốn từ bỏ cũng không được. Nó sẽ giống như món nợ đời mà em phải trả"
Tôi đã hai lần từ bỏ: Muốn bẻ bút vứt đi và quăng những tấm bản thảo xuýt được dựng vào bếp cho lửa nó thiêu nhưng rồi tôi lại phải cầm bút lên để viết.
Kí ức đưa tôi trở về với tuổi thơ nơi có căn nhà nhỏ xinh, trước cửa nhà là một cây gạo già nở bừng sắc hoa màu đỏ mỗi tháng ba về. Hoa gạo đỏ thắm như trái tim của cô bé hiếu thảo với người cha và đầy bao dung độ lượng với bạn bè.
Mỗi mùa hoa gọa nở lại thắp sáng lên trong cô bé ấy niềm mơ ước: Sau này trở thành một nhà biên kịch.
Những năm tháng cuộc đời đầy bão giông trắc trở đã khiến cho tôi nhiều lần muốn từ bỏ ước mơ nhưng đúng như lời một nghệ sĩ có tên tuổi đã từng nói với tôi: " Nghề viết văn chọn người chứ không phải con người chọn được nghề đó. Và anh nghĩ em là người đã được chọn nên dù em có muốn từ bỏ cũng không được. Nó sẽ giống như món nợ đời mà em phải trả"
Tôi đã hai lần từ bỏ: Muốn bẻ bút vứt đi và quăng những tấm bản thảo xuýt được dựng vào bếp cho lửa nó thiêu nhưng rồi tôi lại phải cầm bút lên để viết.
Hi, CHÀNG VĂN có lẽ là mối tình tiền kiếp của tôi.
Tôi có thể dễ dàng từ bỏ một mối tình và quên đi môt người đàn ông khi biết họ là sự lựa chọn sai lầm nhưng với CHÀNG VĂN thì không thể. Vì chàng tôi đã phải bao lần rơi nước mắt và đau nhói con tim. Tôi rất muốn tìm chàng để trả mối hận này nhưng biết tìm chàng ở đâu bây giờ?
Mõi nhà văn có một vùng quê, một khoảng trời riêng để viết. Nhiều tác giả rất thành công với những đề tài cao siêu, ly kì... còn tôi, tôi tự biết mình: Thế mạnh của tôi là viết về những điều giản dị mà tôi đã từng được trải nghiệm. Phải rồi... tôi sẽ viết về cô bé mơ mộng và hiếu thảo bên gốc gạo thưở ấy...
Hi, phải viết lại từ đầu thôi...
Tôi có thể dễ dàng từ bỏ một mối tình và quên đi môt người đàn ông khi biết họ là sự lựa chọn sai lầm nhưng với CHÀNG VĂN thì không thể. Vì chàng tôi đã phải bao lần rơi nước mắt và đau nhói con tim. Tôi rất muốn tìm chàng để trả mối hận này nhưng biết tìm chàng ở đâu bây giờ?
Mõi nhà văn có một vùng quê, một khoảng trời riêng để viết. Nhiều tác giả rất thành công với những đề tài cao siêu, ly kì... còn tôi, tôi tự biết mình: Thế mạnh của tôi là viết về những điều giản dị mà tôi đã từng được trải nghiệm. Phải rồi... tôi sẽ viết về cô bé mơ mộng và hiếu thảo bên gốc gạo thưở ấy...
Hi, phải viết lại từ đầu thôi...
..........................
Last night, I was happy missed because I thought I was about to finish a screenplay but woke up this morning with a flash of thought and oh well ... I thought I would have to rewrite it from that idea."Sunny up, sunny up for for my hometown rice flower to bloom." - The lyrics that seemed to echo forever in my memory.
five months and distance cannot be blurred because I am a Nam Dinh.
Homeland is boundless nostalgia
Even a hundred years can't fade in my heart
The memory brought me back to my childhood where there was a nice little house, old tree of the house was an old rice plant blooming with red flowers every March. The red rice flower is like the heart of a filial daughter to her father and generous in her generosity and childhood friends ...
Each season of blooming flowers lit up the little girl in her dream: Later became a writer.
The years of my life were full of storms and obstacles that made me want to give up my dreams many times, but as a famous artist once said to me: "Literature selects people, not people choose. And I think you're the chosen one so even if you want to give it up, it won't work. It's like the debt of life you have to pay. "
I gave up twice: Wanted to break the pen and toss and throw the manuscripts that were almost staged in the kitchen to the fire and burned it down, but then I had to pick up the pen to rewrite ...
Hi, literature guy is probably my people predestined to a previous life
I can give up on a love affair and forget a man knowing that they are the wrong choice but that it was impossible for him. Because of him I had to shed tears and throbbing heart. I really want to find him to return this grudge but know where to find him now?
Each writer has a countryside, a private sky to write. Many authors are very successful with sublime, thrilling topics ... and I, I know myself: My strength is writing about the simple things that I have experienced. That's right ... I will write about the dreamy and filial girl at the root of that rice ...
Hi, I have to write from the beginning ...