MÙA VU LAN NHỚ LẠI CHUYỆN XƯA:[ NHÓM BOY HỌC TRÒ ] CÔ TRÀ MY VŨ - ÂN NHÂN CỨU VỚT CUỘC ĐỜI CON


Con chỉ có một bông hồng đỏ thắm và nó là để dành tặng cô. Còn bó hồng trắng tinh khiết kia con dành cho họ, những người con yêu mến ở nơi bến bờ xa lắc...
.......................................
............................
  Mỗi mùa Vu Lan đến, tôi lại bất giác nhớ về một câu chuyện cũ, một kí ức chẳng thể nào quên... đã xảy ra cách đây gần mười năm về trước...

Tôi sinh ra trong một gia đình giàu có. Khi lên mười tuổi, gia đình tôi bất chợt bị một đám cháy lớn. 
Khi đó, tôi không biết phải ra ngoài bằng cách nào. 
Lúc ấy, tôi suýt bị ngất xỉu, nửa tỉnh nửa mơ. Chỉ thấy loáng thoáng một bóng một phụ nữ thở dốc, khó nhọc bế mình chạy ra khỏi đó. 
Người ấy đã đưa tôi vào  bệnh viện. 
Được ít ngày sau, tôi tỉnh dậy, mở mắt ra : Tôi nhìn thấy cô đang mỉm cười với mình, giọng dịu dàng khẽ nói:
- Bé không sao chứ? Có bị đau nhức chỗ nào không? May quá! Tỉnh lại rồi…
-  Đây là đâu vậy?... Ủa ! Thế bố mẹ con đâu ???!! Con phải tìm gặp họ, họ vẫn ở trong đám cháy ! - Tôi nói và nước mắt cứ thế tuôn rơi..
- Rất tiếc…. Cô không thể cứu được họ… Khi ấy, đã quá muộn… Cô xin lỗi...
Tôi nhìn thấy mắt cô ấy đỏ hoe và ngấn lệ...
Tôi chợt như bừng tỉnh, nhưng vẫn không muốn tin vô sự thật đó. Những giọt nước mắt  vẫn không ngừng lăn trên má, rơi xuống ướt cả vai áo tôi. Tôi khẽ tự kỉ:
- Không thể nào… Không... Không thể nào... Không...
Tôi muốn hét thật to, muốn hét thật lớn ... để xé rách mảng trời tối xầm xì trước mặt. 
Tôi muốn tiếng hét của tôi phải lên tới cao xanh, để người  ở đó trả lại cho tôi... những người thân yêu của mình.
Nhưng rồi tôi khuỵu xuống  bởi vì sức tôi không đủ, bởi vì tôi đành bất lực trước những ngang trái này...
-… 
- Nhưng dù sao thì... cũng may là cô còn cứu được con ra khỏi chỗ đó.  Ba mẹ con ở nơi chín suối chắc  cũng rất vui mừng, bởi vì con là niềm hi vọng còn sót lại của họ trên thế gian này... – cô ấy  trả lời giọng đượm buồn.
- Huhu… Ủa ! Mà cô là ai vậy ? - Lúc này, tôi òa khóc như một thằng nhóc ngốc xít...
- Tên cô là Trà My Vũ. Hì... Cô là bạn cùng học đại học với mẹ con... Bữa đó, mẹ con nhờ cô đến để kèm thêm môn ngữ văn cho con ...nên cô mới...  – Cô TM nói.
- Cảm ơn cô TMV!  Nhìn cô con cũng đoán cô là thiên thần được cử đến để cứu vớt con rồi... Cô đúng là thiên thần mà mấy bữa trước con đã mơ thấy...
 Tôi chợt nhìn thấy tay cô ấy bị băng bó như thể người bị thương vì tai nạn vậy. Tôi nhìn cô lo lắng hỏi:
- Tay cô bị sao thế ạ?Cô bị sao thế?
 Cô nghe tôi hỏi thế thì rụt tay lại như thể muốn giấu nó đi, giọng ấp úng:
- À... À, không sao đâu con... Là bữa đó... cô sơ ý nên để bị bỏng nhẹ ... chắc cũng sắp khỏi rồi...
  Không hiểu sao lúc đó, tôi đã dùng cả hai tay và chút sức lực còn sót lại trong mình để ôm chặt lấy tay cô, tôi cắn chặt môi để khỏi bật khóc. Tôi thấy thương cô vô cùng...Thương vô cùng...
 Có một tiếng sấm ùng ! Oàng! Ở phía sau lưng khiến tôi giật mình quay ngoắt lại. 
Tôi thầm tự kỉ:" Bầu trời vừa bị xé rách rồi mà sao nó chẳng sáng sủa ra chút nào cả... vẫn tối om sòm như thể đêm ba mươi vậy?
 Tôi khẽ rùng mình ớn lạnh, cảm giác bất lực, sợ hãi cứ như thể quấn chặt lấy tôi.
Tôi bỗng  dưng muốn thành thật thú nhận với vị quý nhân của mình: 
- Cô ơi, con mệt quá... cả sợ hãi nữa... Con muốn tựa vô cô một chút được không ạ? hị hị...
 Cô ấy đã dang rộng vòng tay mềm mại, ấm áp của mình ôm tôi vào lòng. 
Trong vòng tay cô ấy tôi thấy mình đỡ lạnh hơn rất nhiều...và cũng đỡ sợ hơn rất nhiều.... 
Ngoài kia có lẽ có muôn vàn điều khiến một cậu nhóc như tôi phải sợ hãi, nhưng trong vòng tay cô ấy tôi đã tìm thấy sự bình yên... 

- Thôi, con cố gắng vui vẻ đi nhé. Từ nay, hãy ở chỗ của cô, mọi thứ sẽ được an toàn hơn. Còn chuyện đám tang bố mẹ của con thì đã có những người trong họ nội con đứng ra lo liệu rồi.
 Dần rồi , tôi không nghe thêm được gì nữa... vì tôi đã ngủ thiếp như một chú miu nhỏ trong lòng người mẹ tôi bữa nào.

Từ sau hôm đó, tôi về sống với gia đình cô Trà My.
 Ở đây, không hoành tráng như nhà tôi, nhưng mỗi thứ trong ngôi nhà giản dị ấy dường như đều mang dấu ấn kỉ niệm của cô chủ.
Cô Trà My là một phụ nữ  xinh đẹp , thùy mị, nết na,  tuy vẻ ngoài kín đáo, có hơi chút " hình sự" nhưng bên trong lại ấm áp, dễ gần.
Càng tiếp xúc với cô dần dần, tôi càng hiểu và yêu quý cô hơn. 
Ở đó còn có ông Cu và một bé gái ( con cô TMV), mọi người sống với nhau rất chan hòa và và luôn đầy ắp tiếng cười.

Cô TM vừa là người thầy, vừa là người mẹ thứ 2 của tôi.
 Con cảm ơn cô TMV rất nhiều ! Nhiều lắm ạ… vì cô đã cứu sống cuộc đời con… hihi 

-----------------------------------
Every time the Ghót festival comes, I suddenly remember an old story, a memory that I cannot forget, the one that happened nearly ten years ago.
I am in a rich family. When I’m Ten years old, suddenly, my house suffered a big fire.
At that time, I don’t know how to ran out.
I nearly fainted, half awaken. Only saw a silhouette woman holding me in her arm and run out.
she take me go to the hospital.
A few days later, I woke up, opened my eyes: saw him smiling with me:
- Boy. Are you okay? Did you hurt? So lucky! Because you wake up...
- Here is where? ... Oh!  So where my parents? ?? !! I must to go meet them, they are in the fire!
- I'm sorry... I can't save them...... too late... Sorry...
I'm shocked, tears on my face. I murmured:
- No way...
-......
- But anyway, so lucky because I saved you go out this place. You should be happy! -  he answered.
- Huhu... But, hey..! Who are you?
- My name is Tra My Vu. I'm a college student with your mother... That night, your mother asked me to help you with literature, so I ...hihi – she said. 
- Thank you Aunt TMV! Seeing you, I guess you are an angel that was sent to save me... You are an angel that I dreamed of several days ago.
I suddenly saw her hands were bandaged as a person who was injured by the accident. I looked at her worriedly:
- What's wrong with your hand?
She heard me ask, then pulled back her hand as if she wanted to hide it. Her voice faltered:
- Oh, well, it's okay. It was just a light burn. It's about to heal.
For some reasons, I used both hands and the last strength left in me to hold onto her hands. I bit my lips to stop crying. I love her so much... so much...
There was a thunderbolt in the back of my back that made me startle.
I whispered to myself, "The sky has just been ripped off and it's not bright at all. It's still dark as New Year eve.
I shivered. The feeling of helplessness and fear wrapped around me.
I suddenly wanted to sincerely confess to my beneficiary:
- I'm so tired...I'm scared. Can I lean on you a little bit?
She stretched out her soft, warm arms to embrace me.
In her arms, I feel less cold and less scared.
There were many things that made a boy like me scared, but in her arms I find peace.
- OK, let's try to happy. From now, let's stay in my seat, everything will be more safe. And your parents' funeral, I will help you.
Although I was not happy, but I still constantly thank her , because she was saved me at that night.
She is a beautiful woman, gentle,  outside her discreetly, but her heart is warm.
Gradually, contact with her, i understand her better.
At that place, have Ong Cu and a lttle girl, people live together in a harmony and warmth.
Aunt Tra My not only my teacher, but she is my second mother. Thank you, thank you very much…. Because you was save me 

My Instagram

Copyright © MÙA HOA BÁCH HỢP. Made with by OddThemes