Có chế nào gặp phải mụ lày nhớ tránh xa nha:
........................
Ở gần nhà tôi, có một mụ trông cũng ưa nhìn, lại ăn nói mềm mỏng dễ nghe. Khắp cả khu ai thấy cũng mến .cũng tin, thậm chí nhiều người còn dốc cả hầu bao cho mụ vay mượn.
Mụ chẳng làm ăn gì cả, suốt ngày ăn trắng mặc trơn, tiêu xài như thể người tình của công tử Bạc Liêu.
Mụ rất có tài vay chỗ nọ bỏ chỗ kia. Thế rồi lãi mẹ đẻ lãi con.
Chả mấy chốc, công nợ vỡ lở, bung bét.
Khi mọi người tỉnh ra, kéo đến nhà đòi nợ, thì mụ liền đem cái chết ra dọa.
Mụ cố ý để lại một bức thư tuyệt mệnh, với những lời lẽ lâm li bi đát, đầy vẻ ăn năn hối lỗi... rồi
đi xe ôm ra giữa cầu Vĩnh Tuy "quyết định" nhảy cầu,
Sau khi đọc xong lá thư đó, các chủ nợ giật mình hốt hoảng, đổ xô đi tìm mụ.
Trong lòng ai cũng ân hận vì nghĩ rằng, sao mình chỉ vì ít tiền nhỏ nhoi mà khiến một con người tội nghiệp, đáng thương phải bỏ mạng.
Ra đến giữa cầu, mụ đứng lặng lẽ nhìn dòng sông rất lâu có lẽ để " câu giờ".
Chờ cho đám ' chủ nợ" đến gần, mụ mới vội gác một chân lên thành cầu, bắt đầu đọc "văn tế". Giọng mụ thảm thiết, ai oán:
- Trời cao đất dày ơi! Sao nỡ hại con thế lày? Người ơi!Sao nỡ chỉ vì chút tiền nhỏ nhoi mà đẩy ta, người đàn bà đáng thương dư lày phaỉ "tắm sông" mùa lạnh là sao?..Ta hận ông giời! .Ta hận cuộc đời này... huhu...
Toán " chủ nợ" chạy gần tới chỗ mụ thì khựng lại như tàu bị dồn toa, thở dốc, miệng nói chẳng ra hơi:
- Ấy!... Đừng mà... Đừng ma....
Mụ thấy thế càng được thể "diễn thảm" hơn để hù dọa mọi người.
Bất chợt có một anh cảnh sát đi ngang qua.Thấy cảnh tượng ấy, anh dừng lại dùng hết lĩ lẽ để khuyên nhủ, can ngăn mụ nhưng vẫn chẳng ăn thua.
Mụ vẫn một mực khước từ quyền được sống.
Bất chợt, mụ quay lại, chỉ thẳng vào đám "chủ nợ" mặt xanh lơ đang đứng ở gần đó, giọng bù lu bù loa:
- Nếu bây giờ tôi không chết thì đám người độc ác kia có tha cho tôi không?Liệu họ có để tôi được
yên thân không? Tôi chỉ còn lại một con đường...Tôi chết đây...Rồi các người sẽ phải hối hận suốt đời... Các người sẽ phải...
Anh cảnh sát thấy thế tức khí, mặt đỏ bừng bừng, chịu hết nổi, liền rút súng chĩa thẳng vào ngực mụ quát lớn:
- ĐM! Con lợn kia! Đứng lại! Không là bố bắn bể sọ bây giờ.
Ngay lặp tức, mụ rụt vội chân lại, hai tay giơ lên đầu, giọng líu cả lại vì "cà cuống": :
-Xin anh! Xin Đừng bắn tui!. Tui sợ chết lắm ạ .Tui còn tiếc đời lắm ..ắm...Anh ơi!...huhuhu...
- Hahaha...