CÁNH ÉN MÙA XUÂN



Hồi học lớp 1, bạn đã có người "thương" chưa?

.................................................................

Chị hai tôi khá xinh đẹp, đoan trang, dịu dàng, học giỏi,  " công, dung, ngôn, hạnh" mặt nào cũng ok, nhưng đường tình duyên thì lại bị " thần nhẻm" đón đường, nên cứ mỗi khi cận kề các dịp lễ, tết thì dù chưa bỏ người yêu cũng xảy ra một trận " khẩu chiến" ác liệt và dĩ nhiên bữa đó, lại " thân gái dặm trường, bóng lẻ đơn côi"
 Ngày 8- 3 năm  ấy, chị tôi là sinh viên năm thứ ba của khoa văn, trường Đại học sư phạm.
  Buổi tối đến, hầu như  các bạn gái trong phòng  đều tay trong cùng người yêu đi chơi, đi ăn vui vẻ, còn chị tôi nằm dài cạnh cửa sổ hát " nghêu ngao".
Chị ý được cái tính rất vô tư,  chả có anh " mốc" nào để chia sẻ thì gửi" tình"  theo "chàng gió,chàng mây".
 Có lẽ, tiếng hát " ngân nga" của chị đã  làm lay động trái tim của mấy anh chàng đó... khiến họ thấy bùi ngùi, xót xa... cho một hồng nhan " duyên vô, ế ẩm"
  Cũng may, trong phòng còn sót lại " một mống" ở nhà vì người yêu chị  gái này là lính biên phòng nên càng vào những dịp như thế này, anh ấy càng bận rộn hơn.
 Tuy nhiên, chị bạn  lại ngồi dán mắt vô màn hình vi tính, tay thì không rời chiếc điện thoại vì hẳn là đang nóng lòng mong ngóng tin chàng.
 Khoảng 9h tối, "đột nhiên" chị kia có một tốp bạn trai đến chơi.
 Căn phòng vắng lặng, buồn thiu bỗng đầy ắp tiếng cười đùa, vô tư của mấy anh chàng hot boy ( sinh viên Đại học  Bách Khoa)  và cô bạn cùng phòng.
  Tức cảnh sinh tình, chị gái tôi chả hiểu sao đột ngột thay đổi" chương trình", chuyển sang đọc thơ.
 Chị ý đọc bài " lớp một ơi lớp một".
Chị mình quả là tuýtp người đa sầu, đa cảm. Chỉ đọc bài thơ về 
" lớp một " thôi mà giọng của nàng cũng rất sâu lắng, có chút tắc nghẹn và đôi mắt nàng lấp lánh đôi giọt lệ trong suốt như những giọt sương đọng lại trên một nụ hồng tươi thắm, vào buổi bình minh lên.

Trong số "bọn họ", có một chàng trai  mặt mũi khôi ngô, tuấn tú, nhìn hao hao " tài tử xứ Nam Hàn" thỉnh thoảng lại đưa mắt dõi theo chị Hai.
 Anh chàng này kể cũng ngộ thiệt! Khi nghe chị tôi đọc bài thơ ấy thì có vẻ rất " tâm trạng",.
Chắc hồi nhỏ ảnh cũng  'ghiền" nó thì phải.
Bỗng dưng,  bài thơ ấy cứ như một thỏi nam châm, hút luôn cả hồn chàng ta vô đó.
Bài thơ còn chưa kết thúc, chàng này đã đứng bật dậy, bước lại gần chỗ chị Hai. Chàng dường như rất muốn mở lời... nhưng rồi lại  thấy e ngại, quay gót đi thẳng ra ngoài.
  
Trước sự lạ ấy, nhóm hot  boy ghé tai nhau thì thầm: " Bữa nay, thằng  cha này, sao ý nhỉ?",  " lạ quá đi thôi!", "Hay là nó  bị " cảm gió" nhỉ? "
Trước sự " kinh ngạc" của cả lũ bạn trai, chị gái cùng phòng, khẽ bật cười, bảo:
- Chuyện thường ở huyện thôi mà. - Chị gái ý liếc về phía chị Hai, nói tiếp- Hì, gặp " người đẹp" kia, mà các ông không bị  "phải gió"... thì tui khẳng định  là  các ông thuộc " chủng loại" đàn ông
" trăm năm " ẩm mốc"  rùi đó...
 Hội bạn  nghe chị nói  thế... phá ra cười xuýt thì vỡ cả nhà.

 Tối muộn, nhóm hót boy đi rồi, căn phòng trở lại vắng vẻ và  yên ắng như lúc đầu, nhưng trong lòng chị hai  thì chợt cảm nhận thấy có cái gì đó quen quen... Cái gì nhỉ? Là giọng nói? Mùi hương? Những bước chân? Hay ánh nhìn? Có lẽ là tất cả...  Là của ai đó... từ  nơi sâu thẳm trong  hồi ức tuổi học trò...bỗng nhiên bị " đánh thức". Nó khiến chị gái tôi không thể ngồi yên được nữa.
 Chị ấy đứng dậy, đi vội ra ngoài, đăm đắm nhìn vô màn đêm như kiếm tìm  cái gì đó rất quan trọng...

Đã cuối tuần trăng, nên bầu trời vẫn còn tăm tối bởi vì giờ này, ổng còn lặn ở đáy sông, chưa nhô lên kịp.
Chị gái tôi chợt buông tiếng thở dài,  có vẻ như đang thất vọng chuyện gì đó.
  Thấy thương chị gái của mình quá đi thôi...

Chị tôi lững thững trở vô nhà, nằm ẹp  dài trên giường, như  "con gián" giả chết.
 Chợt nghe tiếng cô bạn cùng phòng, gọi ơi ới:
- Yến ơi! Yến ới ! Yến ời...Tui  có quà đặc biệt cho mi nè... Vô cùng đặc biệt nha... hihi...
- Không tin đâu. Đừng lừa tui nha... Lừa vớ vỉn là tui " đập" đó....- Chị Hai  kéo chăn trùm kín đầu vì chỉ ấy chả dại gì nhẹ dạ cả  tin  cho dù đó là sự thật.
- Nè, thích thì cứ đập đi! Đập đi! Nhớ là hãy " đập cái gì ăn được, ăn ngon ngon  chút chút" vô đầu tui nha. Tui đang đói bụng lắm đây nè...- Chị bạn nhẹ nhàng đặt một bông hồng tươi thắm và tấm bưu thiếp xuống bên cạnh chiếc gối của chị Hai, mủm mỉm cười.- Nhận quà đi nè! Mình đi tắm đây...
 Chị bạn nói rồi đi lấy quần áo,  vô nhà tắm.

Chị Hai  từ từ hé mắt nhìn ra bên cạnh. Mắt chị ý chợt sáng lên ...
Chị ngồi bật dậy, đỡ  lấy bông hồng, nâng niu trên tay như thể vật gì quý giá lắm...  như thể lần đầu tiên được một người khác giới tặng hoa  vậy.
 Tay chị ấy run run mở tấm bưu thiếp, ánh mắt chợt bừng sáng:
- Ủa!... Cái gì thế này?...
Chị khe khẽ đọc: "  Yến ! ( cánh chim én bé nhỏ của tôi)
 Sau lần  chuyển trường, chuyển nhà năm đó, tôi cứ mong gặp lại bạn nhưng càng mong càng mất.
Tôi cũng nhiều lần đi tìm kiếm bạn, nhưng cũng chỉ như mò kim đáy bể.
Mỗi mùa xuân đến, nhìn đàn én từ phương Nam trở về, tôi luôn hi vọng... nhưng rồi lại thêm thất vọng.
Tuy thế, tôi vẫn rất  mong đợi  mùa xuân về, mong được gặp lại
 " cánh yến" nhỏ hồi nào...
Cũng may, quả đất tròn và bữa nay,  nó bỗng trở nên  quá bé nhỏ, cũng may nhờ ông trời xui khiến cho tôi được gặp lại được bạn. .. Tôi mừng quá, mừng  không kể xiết bạn ạ..
 Bữa nay,  khi  chợt nhìn thấy một cô gái  rất giống với người tôi đang tìm kiếm, nhất là  khi biết được thông tin về họ thì  tim tôi đã xuýt nhảy ra khỏi lồng ngực...
  Tôi muốn được gặp bạn thêm một lần nữa,  có được không hở ban?
Cầu mong bạn đừng từ chối.
 Chúc bạn, buổi tối an lành.
                                              N V X lớp 1C PCK- ND

Chỉ mấy dòng chữ  ngắn ngủi ấy cũng đủ đánh thức cả một mảng hồi ức " thân thương" trong quá khứ của chị hai.
 Đặc biệt, những con chữ viết tắt ở cuối tấm bưu thiếp, nó giống như những TỪ KHÓA vô cùng " ấn tượng", chỉ  cần nhìn vô đó thì những  ' cuốn phim" trong  thời quá khứ lần lượt hiển hiện về trước mắt  chị.
 Dòng chữ viết tắt ý được " dịch" là:  Nguyễn Việt Xuân lớp 1c trường Phùng Chí Kiên- Nam Định.
Đó là  tên của cậu bé học chung lớp 1 với chị hai.
 Hồi đó, cậu ta là lớp trưởng, còn chị là quản ca.
Họ giống như một đôi bồ câu " non nớt", nhưng cực kì dễ thương: Học giỏi, hát hay, rất tâm đầu ý hợp,  nhìn như cặp tiên đồng, ngọc nữ trong tranh cổ vậy.

Bọn bạn cùng  lớp thấy hai đứa thân thiết nên thường hay gán ghép, khiến chị Hai rất ngại, đôi khi còn né tránh cậu ta.
Ngược lại, " soái ca nhí" thì không chút " run sợ", rất chủ động quan tâm cô nàng quản ca kia.
 Kẻ nào mà dám to gan  bắt nạt 'nàng" thì đừng có trách là " trời xa " và sao soái ca lại  " gấu chó" đến vậy.

Một lần, cặp đôi ý được lớp cử mang hoa đến trường tặng cô giáo chủ nhiệm nhân ngày 8-3.
Hai đứa  thích quá, rủ nhau đến trường khá sớm, nên phải loanh quanh đi dạo ở  dưới sân.
Bất chợt, chị Hai nhìn thấy chiếc trống to tướng  đặt  trước cửa phòng ban giám hiệu.
 Cô nàng tinh nghịch tiến lại, thẳng cánh " đánh " một hồi " vang dội".

 Nghe thấy hồi trống " bất thường" gióng lên, thầy hiệu trưởng từ trong phòng họp chạy ra, mặt đỏ như chú gà chọi, tức giận nhìn hai " đứa lỏi con", quát lớn:
- Ai! Ai vừa gõ trống thế?  Ai vừa nghịch trống đó? Bước mau ra xem nào! Mau lên!
 Cô nàng quản ca nhí hoảng hồn trước thái độ giận dữ của thầy, tim đập chân run, lùi dần ra sau, nước mắt ngân ngấn.
  Chàng soái ca nhí, nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của nàng ra vẻ trấn an, rồi " ưỡn ngực" tiến thẳng về phía trước,  sau đó, hơi cúi đầu, thú nhận:
- Thưa thầy... là con ạ...
 Thầy hiệu trưởng chẳng nói chẳng rằng, kéo cậu ta lại gần và xoắn tai " xả giận".
 Mới đầu, soái ca nhí cố gồng người để chịu đau, nhưng rồi cũng không chịu nổi. Mặt cậu ta méo xệu theo đường xoắn của thầy, nước mắt giàn giụa...
  Nàng quản ca  phải chứng kiến cảnh tượng đó thì có cảm giác cũng bị đau chẳng kém gì chàng lỏi kia.
Khi cảm tưởng không  còn chịu nổi nữa, cô nàng đã khóc thét lên:
- Không! Không... Không phải bạn ý... Không phải bạn ý đâu...

Nhiều năm trôi qua, mỗi khi nhớ lại chuyện đó,  " cặp đôi nhí" ấy vẫn thấy tim mình đau nhói và những giọt nước mắt vẫn tuôn  rơi vì một hồi ức từ thuở  nào
 Họ rất muốn tìm lại nhau... rất muốn được cùng nắm tay nhau đi tiếp  trên con đường đời... nhưng họ tìm kiếm mãi mà không thấy...

Trăng đã lên lưng chừng trời, tỏa sáng muôn nơi.
 Trời về khuya, sương xuống nhiều khiến trời thêm lạnh lẽo.
 Bốn bề nghe vắng lặng như tờ.
 Bất chợt,  chị gái tôi như người vừa  bình tỉnh một cơn mê.
 Chị ấy  chạy như lao về phía trước... Tấm bưu thiếp tuột khỏi tay chị bay theo gió, lấp la lấp lánh như một vì sao vừa rớt xuống hạ phàm.
Có một vật gì đó đã ngáng vô bước chân chị của chị, khiến chị hơi loạng choạng, xuýt ngã.
Cũng may, chị ấy  đã kịp đứng vững.   Chị  nhìn vô khoảng không trước mặt, thảng thốt gọi:
- Việt Xuân ơi! Việt Xuân ơi! Bạn ở đâu rồi? Bạn ở đâu thế? Tôi rất muốn gặp bạn... Tôi muốn ...
 Giọng chị dần khản đặc, rồi chẳng thể gọi thêm được nữa, nhưng  những âm thanh của tiếng gọi ban nãy cứ vang vang trong gió,  văng vẳng vọng lại...như muốn xé toang cả màn đêm ...

Có thể anh ý không nghe thấy tiếng gọi của chị tôi, nhưng chắc rồi ảnh sẽ nhận được "tin mừng" đó...
 Hy vọng rằng, ngày mai tới, họ sẽ lại được tay trong tay cùng nhau đi đến hết cuộc đời... Hy vọng...

















My Instagram

Copyright © MÙA HOA BÁCH HỢP. Made with by OddThemes