TIẾNG GỌI SÂN GA



Trên chuyến xe buýt chiều nay chật kín người, tôi gần như chỉ đứng bằng một chân. Hai tay phải bám chặt vào thành ghế để khỏi ngã.
Trời đã sang thu, nắng vẫn vàng tươi nhưng cũng dịu đi rất nhiều.  Gió heo may se sắt thổi khiến cho những chiếc lá úa già vừa rớt khỏi thân cành bay bay lao xao trên hè phố.
Chỉ có điều, trên xe người quá đông, đông muốn nghẹt thở nên tôi  thấy nóng nực, bứt rứt và toát cả mồ hôi . Tôi  giơ tay lên trán thấm mồ hôi vẻ mặt cau có.
Bất chợt, chàng thanh niên ngồi bên cạnh , đứng dậy nhẹ nhàng, mỉm cười  nói với  tôi:
-Em ngồi đi.
– Vâng, cảm ơn.
Tôi nói  rồi ngồi vào ghế, mắt chẳng buồn nhìn chàng trai. Tôi xoay lưng lại mặt nhìn ra phía ngoài và thản nhiên lấy sách ra đọc.Tôi chẳng mảy may cảm kích trước “ nghĩa cử” đó vì cho rằng, với tôi … chỉ là “ chuyện bình thường ở huyện” .
– Em học trường nào?
Anh chàng có vẻ muốn lân la làm quen. Tôi hơi cau mày, thở dài, thầm nghĩ: “Ghét thật! Mình lại sắp gặp phải phiền phức  rùi …”
– Dạ…  Đại học Sư Phạm Ngoại Ngữ- Tôi gấp sách, xoay người lại hờ hững nói.
Anh  nghe thấy thế mắt bỗng sáng lên vui mừng như thể  bắt được  cục vàng :
– Ồ! Anh rất thích nghề cô giáo. Có vợ làm giáo viên là nhất rùi: Nuôi con khỏe, dạy con ngoan… – Anh chàng cười tít mắt, ngừng giây lát rồi hỏi tôi- Em học năm thứ mấy?
– Năm thứ 3- Tôi đáp gọn lỏn.
Tôi quay mặt đi hơi bĩu môi, khẽ phì cười: “ Xem kìa! Anh chàng nè lại sắp lạc vào  “ rừng mơ” rùi ” …
Thực ra, tôi đang học năm cuối cùng của đại học. Hôm nay, là ngày cuối tuần nên tôi về nhà để “ làm nũng mama” và xin  “viện trợ”.
Tính tôi  thế: Ra ngoài nếu ai hỏi … tôi toàn nói dối và nói rồi quên luôn…
Ghét chưa kìa! Anh chàng  ngây cả người ra ngắm nhìn tôi.. . Èo!…Trong con mắt của anh, tôi giống như một nàng thu xinh đẹp: Đôi mắt ướt và  sáng long lanh như hồ nước mùa thu, hai má hây hây đỏ, làn môi mềm mại như cánh hồng vừa hé nở trong buổi sớm mai.Bất giác,  anh chàng  khẽ thốt lên :
– “ Con gái trường Ba” có khác! Xinh quá!
Tôi  chợt nhìn lên: Đó là một anh chàng khá đẹp trai, dáng người dong dỏng cao, nước da trắng trẻo và mái tóc xoăn tự nhiên.Tôi nghĩ thầm: ‘Anh chàng này, cũng khá đấy chứ! Có điều chả ấn tượng gì sất …  Anh chưa là gì đâu nhe…”
Hix,  anh  chàng vui quá nên hồn nhiên kể chuyện của mình cho tôi nghe:
–  Anh  là du học sinh học tại Nhật Bản năm cuối.  Mấy ngày nữa, anh phải  trở lại  bên đó…
Tôi không để tâm đến những điều anh nói, chỉ vâng, dạ cho qua chuyện.Trong đầu tôi thầm nghĩ: “Trời! Anh đi đâu thì đi, ai thèm quan tâm  mà kể lể…”.
Chẳng  để ý  thái độ của tôi, anh vẫn say sưa nói thao thao bất tuyệt. Đến bến Cửa Nam, tôi  khẽ liếc nhìn anh phì cười một mình rồi  lẳng lặng xuống xe. Anh nhìn thấy thế vội nhảy xuống theo.
– Chờ anh với! Chờ với em ơi…
Tôi quay lại nhìn anh tròn mắt  ngạc nhiên, xuýt thì phì cười. Tôi  cố nhịn cười, hơi chau mày hỏi:
– Anh sao thế? Anh xuống theo tôi làm gì?
Anh  đỏ mặt, lúng túng nhưng rồi cũng kịp trấn tĩnh  để hỏi lại tôi:
– Em về quê à? Quê em ở đâu?
Ôi! Tôi khẽ thở dài vì nghĩ mình  lại gặp phải  “gã si tình” rồi. Chẹp! Số tôi khổ thật! Đi đâu cũng có “ đuôi” thế này…Tôi cau có nói:
– Nam Định. Anh hỏi để làm gì?
Anh tủm tỉm cười, tự tin nói:
– Anh muốn tiễn em một đoạn.
– Không cần đâu.
Tôi nói sẵng giọng rồi bỏ đi. Đi một đoạn, tôi ngoái lại nhìn không thấy anh  đâu nên thầm nghĩ mình đã cắt được ‘cái đuôi”.
Đến ga Hà Nội, quầy bán vé chưa mở cửa , tôi ngồi vào ghế để đợi. Ít phút sau , tôi đã thấy anh đứng trước mặt tôi, tay xách một túi quà khá nặng.
Anh đặt nó xuống cạnh tôi, nở nụ cười hiền hậu, nói:
– Anh mua quà về biếu gia đình em.
Tôi nhìn anh lắc đầu thầm nghĩ: “ Anh chàng này có lẽ … hết thuốc chữa rùi.”
Tôi hơi vênh mặt lên nói:
– Anh này lạ nhỉ?
– Em cũng cũng rất lạ mà…- Anh nói và cười rất tươi.
Rồi anh đổi giọng nửa đùa nửa thật, cố ý tròng ghẹo tôi:
–  Trong một buổi chiều thu rất đẹp, em mặc một chiếc váy màu “ đỏ cờ”  rất xinh.  Anh thấy em thật nổi bật.
Tôi nghe anh  nói thì không nhịn được cười và chợt nhìn ra phố : Chiều nay, trời trong veo như đôi mắt biếc xanh của người thiếu nữ. Từng  đám mây hồng, mây trắng  mỏng manh, nhởn nhơ  vui đùa với nắng… Những chiếc lá vàng nhẹ rơi xao xuyến bay theo gió. Ôi! Chiều thu đẹp quá.
– Anh đang tập làm văn đấy à?- Tôi nói vẻ châm chọc.
Anh liếc nhìn tôi, sẽ mỉm cười và nhích sát lại gần hơn, ngây ngất ngắm chiều thu trong mắt tôi. Anh  thì thầm vào tai tôi như  lời ru của gió:
– Từ lúc gặp em, anh cảm thấy có một dòng điện vô hình cứ cuốn hút anh… Em rất giống cô gái mà anh đã gặp trong mơ.
Trời đất! Anh ta định mang câu hát của ai ra để ru ngủ mình đây? Tôi chu mỏ định mắng anh một câu nhưng nhìn hai má và đôi tai anh đỏ lựng như người vừa uống xong ly rượu nặng đang chuếch choáng men say, thấy cũng tội nên  tôi lại thôi.Lạ thật! Anh chàng cứ như thể muốn xoắn lấy tôi vậy. Tôi hơi ái ngại lùi lại phía sau, lùi được chút nào anh lại nhích lên chút ý. Quả là…tôi chưa bao giờ gặp phải một anh chàng tự tin kiểu này. Kể ra, nếu nói cho công bằng thì anh ý cũng có vẻ dễ thương mà.
Thấy quầy bán vé mở cửa, tôi vội nói to:
– Người ta mở cửa bán vé rồi kìa…
Anh hơi giật mình, khẽ gật gật đầu rồi đứng dậy nói:
– Em cứ ngồi ở đây nhé. Chờ anh một lát…
Anh  tất tả vội chạy đi mua vé. Lát sau, anh trở ra với nét mặt hớn hở và chiếc vé trên tay:
– Anh mua được vé rồi.
Tôi thở dài, khẽ nói một mình: “Tôi chịu  thua anh rồi nhe…” Anh thu dọn hành lí và nói:
– Mình đi thôi em.
Anh đưa tôi lên tầu, lăng xăng chạy đi tìm ghế rồi xếp gọn hành lí lên giá đỡ.Sắp xếp xong, anh ghé ngồi xuống cạnh tôi. Tôi ngại quá liền nép sát về phía bà lão bên cạnh. Ô! Cái anh chàng này, cứ tự nhiên như thể  “ ruồi muỗi” vậy…
Chợt nhìn thấy chị hàng quạt đi qua, anh gọi với theo:
– Chị gái bán quạt ơi! Tôi ở đây này…
Chị bán quạt quay lại nhìn anh cười rất tươi, mời mọc giọng dẻo quẹo:
– Chú em mua quạt cho chị đi- Chị giơ  chiếc quạt lên  quơ quơ như  múa và hồn nhiên hát-  Quạt này quạt tính quạt tình . Anh quạt nàng mát tính tình lên ngôi…..
Anh  thích thú nhìn tôi cười híp cả mắt lại rồi quay sang nói với chị ấy:
– Mua một tặng một chị  nhé. Em là sinh viên nên hoàn cảnh lắm chị ạ…
– Anh mua thì mua… không thì thôi… để cho người ta còn đi bán hàng….
Tôi giục anh vẻ hơi khó chịu.Anh nhìn tôi không dám đùa nữa. Anh mở ví lấy tiền mua hai chiếc quạt và tặng luôn chị ý chỗ tiền thừa . Chị bán quạt cười hớn hở rồi chợt ngắm chúng tôi và ngâm nga như hát: “Ông trời sao khéo xe duyên. Trai tài gái sắc thuyền quyên thỏa lòng”.
Chị ấy  nhìn chúng tôi và cứ xuýt xoa:
– Ôi! Đẹp đôi quá! Đẹp đôi quá!
Chị  đi rồi vẫn còn ngoái lại nhìn chúng tôi mãi, xuýt thì va vào một người đàn ông phía trước. Anh  nghe thế thì cười sung sướng như thể  Ngư Ông đắc lợi vậy.Tôi hơi chu mỏ lên thầm nghĩ: “Cười vừa thôi. Đừng có mà giầu trí tưởng bở nhe! …”
Anh  cầm một chiếc quạt quay sang bà cụ bên cạnh, lễ phép nói:
– Cụ ơi, quạt  của cụ rách rồi. Cụ bỏ đi. Cháu biếu cụ chiếc mới này.
Bà cụ nhìn anh nở nụ cười móm mém:
– Bà cảm ơn con giai . Con giai tốt bụng quá!…
Anh quay về phía tôi mở quạt ra và se sẽ phe phẩy.Làn gió thoang thoảng dịu êm phảng phất từ  chiếc quạt trên  tay anh như cứ mơn man nhè nhẹ trên mái tóc của tôi… rất dễ chịu…Ồ! Dễ chịu thật…”
Tôi lấy tay khẽ đập đập vào người mình  để nhắc nhở bản thân: “ Trời! Bữa nay, mình làm sao thế ta? Sao bỗng dưng mình lại “ vơ vẩn” thế. Anh chàng này thì có gì đặc biệt đâu…”
Anh  chợt  ghé  vào tai tôi nói nhỏ:
– Anh tên Lâm. Còn em tên gì?
– Thu Thảo – Tôi buột miệng nói tên thật của mình.
– Rừng và cây! Anh và em thật có duyên. Hay quá…
Anh cười và nói như reo.   “Nghe  lỏm” được thế, chị gió thu hớn hở chu mỏ thổi phù phù những âm hưởng ấy vào không gian khiến nó lan tỏa và cứ ngân xa mãi trong vô tận…   Cô nàng hoàng hôn thấy vậy cũng vội khoe chiếc áo tím mộng mơ trông thật điệu đà duyên dáng rồi len lén hôn lên mái tóc mềm mại, óng ả  và bồng bềnh của tôi.
Anh ghé vào tai tôi, trìu  mến nói:
– Anh cũng có bà cô ruột ở Nam Định. Mai anh sẽ về tìm em.
– Để làm gì?- Xuýt nữa tôi nổi cáu.
Anh vẫn nở nụ cười hiền hậu, hồn nhiên nói:
– Anh đến để cảm ơn hai bác vì đã sinh ra một cô con gái rất dễ thương.
Tôi hơi bĩu mỏ, nói vẻ châm chọc:
– Anh đúng là quen ăn cơm Tây có khác… thể nào tự nhiên quá ta .
Câu nói châm  chọc của tôi chả nghĩa lí gì với một kẻ đã bị thần ái tình hạ gục như anh ý . Anh nhìn tôi sẽ phì cười rồi nói vẻ rất tự tin :
– Em ghi địa chỉ cho anh đi.
Tôi lấy ra một mảnh giấy, thản nhiên viết và đọc to như đúng rồi: “Số 50 Trần Hưng Đạo’. Về khoản này thì tôi diễn rất tự nhiên vì xưa nay, tôi được bạn bè mệnh danh là : “ công nương nói dối” mà.
Anh nhìn mảnh giấy không một chút nghi ngờ, đưa lên miệng hôn nhẹ một cái rồi cẩn thận cất vào túi áo ngực, nơi trái tim đang đập rộn ràng. Anh nhìn tôi lòng bồi hồi, thổn thức. Chợt anh rụt dè nắm bàn tay tôi.Tôi không muốn nhưng cũng không nỡ rút  tay lại. Lần đầu tiên trong đời, tôi  bất giác cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay anh lan truyền khắp cơ thể tôi. Nó khiến hồn tôi lâng lâng, xao xuyến thật khó tả bằng lời. Tôi khẽ nhắm mắt lại và bất chợt sẽ rùng mình, ngây ngây cả người… Có lẽ, đó là dòng điện mà anh đã nói.
Trong cái nắng hanh hao của chiều thu, hai má tôi đỏ lựng màu trái cấm của địa đàng. Đôi môi  tôi  mọng  và  ngọt  lịm như trái nho chín … Và thần tình ái  hình như đã thắp lên trong tim chúng tôi một ngọn lửa vô hình…
Anh đắm đuối nhìn tôi, khẽ thì thầm : “ Em có một thân hình thật đẹp, cứ như thể một pho tượng bằng sáp ý… Thật là tuyệt… ”
Tôi hơi chau mày vẻ không bằng lòng, thầm nghĩ: “ Cái anh chàng này…ghét quá… Vừa mới quen mà đã nói những lời chả “đứng đắn” gì cả… ”
Tiếng còi tàu rú lên, báo hiệu sắp khởi hành.Tôi định rút tay lại, giục anh:
– Tàu sắp chạy rồi. Anh về đi.
Anh vẫn nắm chặt tay tôi và  đăm đắm nhìn tôi như thể đang cố thu trọn hình ảnh tôi vào trong đó. Chiều thu ấy, có lẽ mãi là một kỉ niệm đẹp đẽ nhất trong cuộc đời của cả anh và tôi.
Lúc tàu rậm rịch chuyển bánh, anh mới vội nhảy qua cửa sổ xuống dưới. Anh nói với lên:
– Con chào cụ. Cụ đi mạnh khỏe nhé.
Rồi anh lưu luyến vẫy  tôi, mắt rớm lệ, giọng run run như sắp khóc:
– Thu Thảo ơi! Thu Thảo! Đợi anh về nhé!  Chờ anh về nhé… Em ơi!…
Tiếng gọi của anh da diết đến nao lòng. Nó âm vang, ngân vang …vọng đến tận nơi sâu thẳm của cõi lòng… khiến tôi thấy nao nao, chân tay run rẩy và khắp người sởn gai ốc.
Hoàng hôn tím sẫm bao trùm cả không gian. Gió heo may se sắt  ùa vào khoảng trống giữa chúng tôi… Tôi bất chợt thấy rùng mình vì ớn lạnh.
Bà cụ ngồi bên cạnh quay sang nói với tôi:
– Cô thật có phúc vì lấy được một người chồng vừa đẹp trai lại tốt tính.
Câu nói ý làm tôi như sực tỉnh một cơn mê… Tôi vội nhoài người qua cửa sổ, giọng thảng thốt:
– Anh ơi! … Anh ơi!… Anh đừng tìm em! … Địa chỉ ấy… Địa chỉ ấy…
Tôi không nói được hết câu vì cổ họng như bị nghẹn lại. Tôi lấy hết sức để gào lên:
– Đừng tin em nhé… Xin đừng tin em… Em đã nói…
Nhưng giọng của tôi lạc vào trong gió thổi ngược về một phương trời khác … và anh ấy không hề nghe thấy gì cả. Tôi rớt nước mắt, tự nhủ: ‘Không kịp nữa rồi…”
Con tàu đã chở tôi dần xa khỏi anh, xa mãi … xa mãi …
Tàu càng rời xa thành phố thì lòng tôi càng cảm thấy ân hận và nuối tiếc. Tôi thẫn thờ buông một tiếng thở dài não nuột. Tôi cắn chặt môi và không hiểu sao dòng nước mắt cứ tuôn trào. Ngày mai sẽ ra sao? Anh biết tìm tôi ở đâu khi tôi đã cho anh địa chỉ tòa nhà ngân hàng thành phố?
Tôi đã lừa anh  hay đã lừa cả chính mình? Phải chăng tôi đã quá tàn nhẫn với  anh và cả tôi nữa?
Đêm ấy, tôi  trằn trọc  mãi không sao ngủ được. Anh không phải là chàng trai đầu tiên bị tôi cho địa chỉ giả nhưng khác với mọi lần, lòng tôi cảm thấy bồn chồn, day dứt không yên. Cứ nhắm mắt lại là tôi lại như thấy hình ảnh của anh chới với đuổi theo con tàu và thống thiết gọi tên tôi. Tiếng gọi vang vang trong đêm tối như xé toạc màn đêm đen và xé cả lòng tôi…
Tôi không dám ngủ nữa, choàng dậy, thẫn thờ đi ra ngõ. Tôi cầu trời khấn phật sao cho ngày mai anh đừng đến đó để khỏi phải ra về trong thất vọng.
Đi lang thang dưới trời đêm giá lạnh, tôi chợt thấy thèm muốn bàn tay ấm áp áp của anh như lúc chiều. Ôi! Phải chăng thần tình ái đã gõ cửa trái tim mình? Tiếc quá … Tôi biết phải làm sao đây ? Tôi giận mình, trách mình đã quá vô tâm để  giờ đây phải hối tiếc. Tôi buồn rầu bước đi trong vô định, những bước chân hụt hẫng chơi vơi, nước mắt rơi ướt đẫm cả ngực áo.
Ngày mai… ? Sao với tôi không phải là một tương lai đầy hứa hẹn mà chỉ là sự ngậm ngùi trong nuối tiếc mà thôi… Chợt trong đầu tôi lóe ra một ý nghĩ: “ngày mai, tôi sẽ ra đứng ở trước cửa tòa nhà ngân hàng để chờ anh”. Ý nghĩ ấy làm tôi mừng rỡ và thấy ấm lòng trở lại. Tôi quay gót chạy thật nhanh về nhà. Đến cửa nhà, tôi dừng lại để thở rồi len lén đi vào phòng mình, nhảy lên giường trùm chăn .Tôi  ngoái cổ ra nhìn đồng hồ: ” Trời ! Đã ba giờ sáng rồi!”. Tôi  lấy tay che miệng ngáp dài,   cao hứng khẽ kêu lên một mình: “ Ngày mai ơi…đến với tôi nhanh nhé. Tôi yêu người lắm… hihi…” Tôi nói rồi vùi đầu vào chăn ngủ một giấc ngon lành.
Trưa hôm sau, mẹ  tôi vào phòng định đánh thức con gái dậy ăn cơm nhưng thấy  tôi ngủ ngon quá nên không nỡ. Mẹ lại bên giường se sẽ kéo chăn lên đắp ngang ngực cho tôi. Mẹ lặng lẽ ngồi ngắm tôi ngủ… Nhìn tôi, mẹ như thấy lại thời thiếu nữ của mình vì ai cũng bảo tôi là “ tập 2” của mẹ: Xinh đẹp, dịu dàng, nết na và trong tương lai tôi cũng sẽ trở thành một cô giáo như mẹ.
Hix, chỉ có điều mẹ không bao giờ trêu ghẹo và nói dối  các chàng trai giống như tôi… Èo! Mẹ mà biết được chuyện ý chắc mắng tôi chết mất.
Mẹ âu yếm khẽ hôn lên trán tôi rồi đi ra, khép nhẹ cửa phòng lại. Mẹ ngẩng mặt nhìn trời, khẽ nói một mình : “ Trời oi ả quá… Giá mưa được thì tốt nhưng nghe đài dự báo: Chiều nay, chỉ có cơn giông thôi…”
Tôi chợt bừng tỉnh, nhìn đồng hồ, giật bắn cả người, thảng thốt kêu lên:
– Trời ơi! Đã hai giờ chiều rồi sao? Chết rồi! Chúa ơi! Chết con rồi…
Tôi vùng dậy, vớ vội chiếc áo dài tay khoác vào người rồi xỏ chân vào dép chạy  như bay ra chỗ hẹn.
Anh Lâm từ sau khi chia tay với tôi ở ga  về thì như thể một con người khác vậy. Lòng anh lúc nào cũng thấp thỏm, hồi hộp … bâng khuâng…
Giờ đây, mọi thứ trước mắt anh đều  trở nên  thơ mộng và đẹp đẽ…
Ngay cả mùa thu bây giờ có lẽ cũng đã đổi thành màu  phớt hồng đầy lãng mạn.
Buổi tối, trong bữa ăn, mẹ thấy anh chẳng nói chẳng rằng, thỉnh thoảng lại cười  tủm một mình nên  bà nhìn con trai xét nét vẻ lo lắng hỏi:
– Con trai, hôm nay, con sao thế?
Nghe mẹ hỏi anh giật mình ngơ ngác một hồi, đỏ mặt bối rối khẽ nói:
– Dạ….Con bình thường mà…
Em gái nhin anh vẻ dò xét, tò mò đoán:
– Hay là…anh đang yêu? Èo! Em đoán đúng rồi nhe.
Mẹ  chợt giật mình quay lại nhìn con trai, hơi thảng thốt, hỏi:
– Này con trai, có phải con đã bị  con hồ ly  nào nó bắt mất hồn rồi không?
Anh đỏ bừng mặt, gãi đầu cười xuê xoa hệt như một cậu bé:
– Thời buổi này làm gì có hồ ly ạ. Mà… nếu con có yêu ai thì mẹ cũng nên mừng cho con chứ ạ… Mẹ không lo con trai mẹ bị ế sao?
Mẹ nhìn anh lườm yêu, khẽ nói:
-Mẹ chỉ mừng khi biết con  trai mẹ đã chọn được một cô gái đẹp người tốt nết thôi.
Cả đêm hôm ấy, anh hồi hộp, thấp thỏm không sao ngủ được. Có lúc, mặt anh chợt nóng bừng khi nghĩ lại cái cảm giác rất lạ… lần đâu tiên trong đời nắm bàn tay của một cô gái: “ Trời! Lúc ấy, mình chỉ muốn kéo cô bé vào lòng và  khẽ hôn lên đôi môi ngọt ngào ý… Mình muốn… Ôi! … Mình không nên nghĩ xa hơn nữa… Eo ! Xấu lắm …Thôi… Thôi…”
Sáng hôm sau, anh trở dậy rất sớm, ra bến ô tô Giáp Bát để bắt xe xuôi về Nam Định.  Đến  ga Nam Định, anh bắt xe ôm về phố Trần Hưng Đạo.Trên đường đi, lúc qua một quầy bán hoa, anh bảo bác xe ôm dừng lại để vào mua một bó hồng rất to rồi lên xe đi tiếp. Người xe ôm nhìn anh ôm bó hoa trên tay với vẻ mặt hớn hở thì hơi tò mò hỏi:
– À, cậu đến  số 50 Trần Hưng Đạo để làm gì?
Anh  đỏ mặt, ấp úng nói:
– Dạ, cháu có tí việc ạ …
Bác xe ôm chở anh đến trước tòa nhà ngân hàng của thành phố thì bảo:
– Đến nơi rồi. Cậu đi may mắn nhé…
-Dạ. Cháu cảm ơn bác.
Đợi người xe ôm đi rồi, anh mới run run móc tờ giấy trong túi áo ngực ra, giơ tay lên dụi mắt rồi lẩm nhẩm đọc … Anh gấp mảnh giấy lại, nhìn ngôi nhà đồ sộ trước mặt mà hoa cả mắt, đầu hơi chếch choáng như thể bị say sóng.
Tới lúc này, trong lòng anh cũng thoáng chút hoang mang. Anh khẽ lẩm nhẩm một mình: “Có lẽ nào?  Liệu có phải em ý định cho mình leo cây không? Không. Không đời nào vì khi ấy, nhìn vẻ mặt cô bé rất thật thà … Không được  nghĩ  sai cho em ý… Em ý là một cô gái rất hồn nhiên, trong sáng…”
Anh là một chàng trai tốt bụng nên luôn  tìm những lí do thật hợp lí để tự bào chữa cho tôi. Anh thầm nghĩ: “  Tòa nhà ngân hàng thành phố thì sao chứ?  Tại mình… đòi đến nhà  em ý quá đường đột nên em  ý ngại … mới hẹn gặp mình ở đây thôi… Mình sẽ đứng ở đây đợi cũng được … chả sao sất. Chỉ có điều, em ơi đừng bắt anh đợi lâu quá, tội cho anh lắm…”
Anh  tự nhủ như thế rồi đứng lùi vào phía gốc cây xà cừ, nâng niu  bó hoa  trên tay và nhẫn nại chờ đợi. Người đi đường ai cũng ngoái lại nhìn anh vẻ rất tò mò…
Anh  đứng  ở đó đợi tôi dưới cái nắng tháng tám rám cả trái bòng với tâm trạng hồi hộp, thấp thỏm và cả lo lắng nữa.
Anh đợi hoài, đợi mãi mà chả thấy tôi đâu…
Cũng có đôi lần anh  mừng hụt vì một cái bóng dáng bé nhỏ  mặc váy đỏ bất chợt xuất hiện trước tầm nhìn của anh. Anh vội vàng ôm  bó hoa chạy bổ nhào về hướng đó nhưng thật đáng tiếc : Anh đã nhầm.
Mồ hôi  trên trán nhỏ giọt hòa vào những giọt nước mắt lăn dài trên má chảy vào miệng anh mặn chát…
Đợi đã quá trưa mà thấy con trai không về ăn cơm, mẹ anh lo cuống cả lên. Bác ý sốt ruột quá định gọi điện cho bố anh đang công tác ở xa… thì vừa  đúng lúc cô em gái anh đi chơi về.
Bác quay  vội lại nói với con gái vẻ mặt đầy lo lắng:
-Con gái à, anh trai con đi đâu từ sáng sớm mà sao đến tận giờ vẫn chưa về. Mẹ lo quá…Mẹ lo chết đi được.
-Mẹ lo gì chứ? Anh con lớn rồi chứ có bé bỏng gì đâu mà lo… Hihi, đố mẹ biết anh con đi đâu nào…-  Cô em gái khẽ lắc đầu, tủm tỉm cười nói.
Mẹ anh thở dài thườn thượt:
-Nếu mẹ biết thì đã… Mà con biết nó đi đâu à?
-Hì hì… con nói mẹ đừng buồn nhé… Anh con đang ở chỗ ‘ con cáo chín đuôi” ý …hí hí …
-Vớ vẩn! Con chỉ được cái ăn ốc nói mò thôi.  Thấy ai nói đâu là âu đấy. Hay thật- Mẹ anh cau mặt lại mắng.
Cô bé bị mẹ mắng thì mặt xịu xuống nhưng vì vẫn còn ấm ức nên hơi gân cổ lên nói:
-Mẹ không tin con gái mình à? Nếu mẹ muốn, con sẽ  có cách gọi anh con về ngay lập tức cho mẹ thấy nhe.
-Ừ. Con cứ làm thử đi. Nếu được mẹ sẽ có thưởng đó…
-Hihi, hoan hô mẹ…
Cô  em gái nghe mẹ nói thế thì mặt  lại tươi như hoa, vội lấy điện thoại ra và nhắn tin cho anh.
Càng về trưa cái nắng càng trở nên gay gắt hơn. Từ sáng đến giờ, anh chưa kịp ăn chút gì nên bụng đói cồn cào khiến anh hoa mắt chóng mặt như thể người bị say nắng.  Anh hơi lùi lại, tựa lưng  vào tấm thân sù xì màu nâu sậm của cây sà cừ cho đỡ mỏi. Tinh! Tinh! Bỗng có tiếng tin nhắn từ máy điện thoại vang lên làm anh giật thót cả mình.  Anh lập cập  thò tay vào túi lấy điện thoại mở ra xem tin nhắn.
-Gì thế này!
Anh thảng thốt khẽ kêu lên vì cô em gái nhắn tin: ‘ Anh ơi! Anh đang ở đâu thì về ngay đi vì mẹ bị đau bụng dữ dội phải đưa đi bệnh viện cấp cứu… Anh về ngay đi… Ở nhà chỉ có mình em… nên em sợ lắm….huhu…’
Đọc xong tin nhắn, chân tay anh run lẩy bẩy, lòng dạ như có lửa đốt.  Anh cố hướng  tầm mắt ra tứ phia một lần nữa xem có thấy tôi không nhưng vẫn chẳng thấy tăm hơi.
Trời đã quá trưa, trên con phố vắng, xe cộ thưa thớt dần. Chỉ có những chú ve là cứ gân cổ lên hát mãi một giai điệu chia ly buồn bã.  Anh ngồi  thụp xuống, đặt bó hoa tựa vào gốc cây, mắt cay cay rớm lệ, se sẽ nói: “ Em à, nếu em có ra đây  mà không thấy  anh thì đừng buồn  nhé. Em hãy nhận bó hoa này và coi đó là lời xin lỗi của anh… Mẹ anh bị ốm  nên anh phải về đây. Hẹn gặp lại em bằng giờ này năm sau ở Hà Nội em nhé… Tạm biệt em…”
Anh vịn tay vào thân cây xà cừ để đứng dậy. Sực nhớ ra điều gì, anh lấy ở túi áo ngực ra một tờ giấy có ghi bài thơ mà đêm qua, anh đã thức trắng để viết. Anh gài mảnh giấy vào bó hoa thì thầm: “ Bài thơ này anh viết tặng em. Em hãy đọc để biết rằng: Anh  nhớ em… và yêu em biết nhường nào…”
Tuy phải đi hàng trăm cây số vì một lời hẹn vu vơ khiến anh có chút buồn  rầu nhưng vì  nghĩ tôi mới đang học năm thứ ba của Đại học Sư Phạm nên trong lòng anh vẫn tràn trề hi vọng : “ Bằng giờ sang năm, anh nhất định sẽ gặp lại em… sẽ…”
Thật không may, sau khi anh bỏ đi, lũ trẻ đi qua   nhìn thấy có bó hoa hồng to tướng đặt dưới gốc cây, chúng tò mò cầm lên ngắm nghía  rồi  mở  ra  chia cho nhau  để nghịch, sau đó vứt bừa bãi ra đường.
Tôi hộc tốc chạy ra đến nơi thì dừng lại để thở. Tôi mệt quá ngồi phịch xuống đất tưởng chừng muốn ngất xỉu. Một lúc sau, tôi thấy đỡ hơn và bắt đầu căng mắt nhìn xung quanh:  Không thấy  anh đâu và cũng chả có gì khác thường, không có gì cả…  Chỉ có cây xà cừ là vẫn đứng trơ vơ lặng lẽ một mình dỏng tai để nghe lũ ve  sầu rền rĩ ca  khúc nhạc bi ai…
Tôi ngẩng đầu lên nhìn trời. Trời như tối sầm lại. Những đám mây đen ùn ùn kéo đến che kín cả mặt trời. Đất trời hình như chao đảo trước mắt tôi. Có một bàn tay vô hình nào đó như đang bóp nghẹt trái tim tôi vậy. Gió lạnh bắt đầu nổi lên ào ào cuốn theo bụi cát… Gió làm  người tôi khẽ liêu xiêu, khiến mái tóc tôi rối bời, mắt thì cay sè vì bụi bẩn … Đúng như đài đã dự báo: Trời chỉ nổi cơn giông nhưng không có mưa…vì mùa này  Thành Nam Định rất ít  khi có mưa mà.
Chân hơi run rẩy, miệng mếu máo…lòng đầy ấm ức, tôi đã bật khóc như một đứa trẻ: “ Huhu…Anh ta cũng nói dối giống mình. Huhu, sao anh ta lại giống mình cơ chứ?  Mình năng “ đi đêm” nên bây  giờ mới  gặp phải  “ ma cà rồng” mà…  Huhu…”
Tôi định ôm đầu bỏ chạy thì bất chợt chân tôi vướng phải một cành hồng. Gai hồng đâm vào da thịt tôi buốt nhói  thấu tận tim gan. Tôi cúi xuống gỡ nhẹ cành hoa  và chợt phát hiện ra một mảnh giấy bị gai găm lại… Tôi tò mò giơ mảnh giấy lên xem. Ô! Đó là một bài thơ… Tôi đưa tay lên dụi mắt để đọc:
“    NÔ LỆ
Vừa gặp em tôi đã bị thần ái tình hạ gục
Tôi không còn là tôi của ngày hôm qua.
Người đời cười chê gọi tôi là thằng ngốc
Tôi cười họ những kẻ chẳng biết yêu
Gặp em rồi tôi không còn là tôi nữa
Cha mẹ xót xa cho đứa con quý tử
Sao dại khờ để sa lưới của hồ ly?
Tôi gãi đầu cười xuê xoa hệt như cậu bé
Con biết yêu sao cha mẹ phải lo?
Tôi đã gặp em tôi không còn là tôi nữa.
Tôi mỉm cười thấy mình thật hạnh phúc
Tôi đã thành nô lệ của em rồi .”
Bài thơ thật hay, đọc cũng thấy nao nao trong dạ nhưng tôi chỉ là một cô nàng ngốc …  thì  sao có thể hiểu được: Bài thơ ấy  là tình cảm của anh dành tặng cho tôi… Tôi ngốc nghếch hay là tôi không có phước phận để cảm nhận được điều đó… vì từ trước tới giờ tôi đã chót dại trở thành “ công nương nói dối” mất rồi…
Tôi bước đi liêu xiêu, mặt thẫn thờ, dáng co ro như một chú cò non  gặp phải bão lớn .
Tôi đã từng nói dối  và cho  rất nhiều  chàng  trai địa chỉ giả. Chả biết có ai trong số họ đau khổ như tôi bây giờ không nhỉ? Không biết… không biết nữa…
Bỗng tiếng chuông nhà thờ gióng giả vang lên … Từng hồi chuông thổn thức ngân vang, vang xa … phá tan  đi cái tĩnh mịch của chiều thu phố vắng và như lời cảnh tỉnh muộn màng của Chúa trời…  khiến tôi khẽ rùng mình, ớn lạnh. Tôi giơ tay áo lên mặt quệt ngang dòng nước mắt, miệng mếu máo: “ Chúa lòng lành! Sao người nỡ lòng nào bỏ mặc mình con… huhu…”
Sau khi ở đó về, tôi buồn rầu phát sốt, nằm li bì  trên giường mấy hôm không sao dậy nổi.
Ngày tháng qua đi, vết thương cũ cũng đã kín miệng và thành những vết sẹo nhỏ. Nửa năm sau, tôi có người yêu mới. Anh ấy đep trai  và là thiếu gia độc nhất của một đại gia buôn bán bất động sản  có tiếng ở Hà Nội. Anh rất yêu thương và chiều chuộng tôi. Cuối năm đó, chúng tôi làm đám cưới. Đó là một đám cưới hoành tráng có hạng ở thành đô.
Sau đêm tân hôn, chồng tôi càng yêu quý và trân trọng tôi hơn vì anh ấy biết tôi là một cô gái vẫn còn trinh trắng. Nửa năm sau, tôi mang bầu và bác sĩ cho biết, tôi sẽ sinh con trai.
Từ đó, tôi được ông xã cùng  gia đình nhà chồng cưng chiều như thể một  quý phi đang mang thai rồng vậy.
Mẹ chồng  vui quá đã sang tên cho hai vợ chồng tôi một tòa nhà rất lớn ở giữa đường  Trường Chinh  để  kinh doanh đồ gỗ.
Cuộc đời tôi đẹp tựa một giấc mơ. Bố mẹ tôi  vì thế cũng được mát mặt còn bạn bè tôi thì ai thấy cũng phải ngưỡng mộ.
Nắm tay ông xã đi dạo, tôi  thấy bàn tay anh ấy thật ấm áp và khi tựa đầu vào vai anh ấy tôi thấy rất bình yên… Chỉ có điều,… ngay cả khi trong vòng tay ân ái của ông xã  thì tôi vẫn không bao giờ cảm nhận được… cái dòng điện lan tỏa và chạy khắp cơ thể   khiến tôi khẽ phải rùng mình ngây ngất … như thuở nào…
Có lẽ, tôi chỉ có một tình yêu duy nhất…  nhưng tôi quá vô tình và vụng dại nên đã để tuột mất … Rồi tôi luôn tự  an ủi lòng mình rằng:  Tôi thật may mắn vì đã lựa chọn được một người đàn ông quá lí tưởng để lấy làm chồng , tôi là một người phụ nữ có phúc phận lớn ít ai sánh bằng.
Và câu chuyện ở sân ga ngày ấy cũng lùi dần, lùi dần  vào dĩ vãng.
Khi tôi có bầu chừng ba tháng, bố mẹ tôi ở dưới Nam định lên thăm vợ chồng tôi.
Mẹ tôi gọi điện báo trước  hẹn  chúng tôi ra ga tàu đón. Khi đó, chồng tôi đang có việc đi xa mấy ngày  nên tôi phải một mình gọi tăc-xi đi đón bố mẹ.
Kể từ khi quen chồng tôi đến giờ thì đây là lần đầu tiên, tôi trở lại ga Hà Nội. Vừa bước  vào sân ga, tôi đã thấy lòng nao nao khó tả.  Từng bước chân của tôi như gõ nhịp vào quá khứ… khiến tôi bỗng có linh cảm … anh ấy vẫn đang ở đâu đó chờ tôi… Tôi chợt thấy khát khô cả cổ họng nên rẽ vào một quán nhỏ để mua chai nước . Bà bán hàng đang mải buôn chuyện nên không để ý đến tôi. Bà ấy chỉ tay về phía trước mặt và nói với mấy bà bên cạnh:
– Kìa!  Kìa! Các bà nhìn kìa!  Cậu ta lại đến rồi.
– Khổ quá! Chiều thứ bẩy nào cậu ta cũng đến đứng ở chỗ ấy để chờ…- Bà bên cạnh nói chen vào.
Bà bán hàng khẽ thở dài, giọng buồn buồn:
–  Cậu ta đợi một cô gái nhưng đợi cả  mấy tháng rồi có thấy cô kia xuất hiện đâu .
– Thời buổi này, tìm đâu ra một người tốt như thế. Cô gái kia có phúc mà không biết hưởng. Tiếc thật!- Bà bên cạnh nói chen vào.
Chợt có một cô váy đỏ đi qua, bà  bán hàng  nhìn thấy thì nói to, giọng thảng thốt:
-Kìa !  Lại một cô váy đỏ đi qua… Chết thật!…Chết rồi…
Tôi quay người lại và sửng sốt khi nhìn thấy anh ấy… đang đuổi theo một cô gái mặc váy đỏ. Tôi nhận thấy anh gầy và tiều tụy đi rất nhiều. Thì ra, mấy bà lão  bán hàng vừa kể chuyện về anh. Tôi  tái mặt, bàng hoàng trước sự thật này…
Nhìn thấy anh chạy lao đầu về phía trước, chới với gọi theo cô gái lạ khiến lòng tôi đau thắt.
– Thu Thảo! Thu Thảo ơi! Đợi anh với!
Tôi run run đặt tay lên ngực, có cái gì đó làm con tim tôi buốt nhói,  xuýt thì khiến tôi  nghẹt thở. Tôi muốn gọi với theo anh ấy nhưng cổ họng bị tắc nghẹn chẳng thành lời.
Sau khi  đuổi kịp cô gái, anh biết mình đã nhầm nên thẫn thờ quay trở lại, nhìn bơ phờ như một kẻ mất hồn.
– Biết ngay mà ! Lại nhầm rồi!- Bà lão bán hàng thở dài nói.-  Rồi bà ấy đổi giọng tức giận- Cái cô gái chết tiệt kia! Sao tàn nhẫn thế. Sẽ có ngày cô ta gặp báo ứng. Khổ cho cậu ta quá… Thương quá…
Trước cảnh tượng ấy, toàn thân tôi bủn rủn, chân tôi muốn khuỵu xuống. Đất trời trước mặt tôi chao đảo, quay cuồng. Thì ra … anh ấy vẫn chờ đợi tôi nhưng …tôi đã là gái có chồng thì anh còn hoài công chờ đợi làm gì nữa…
Không. Không phải ông trời gieo ngang trái mà chính tôi đã gây ra lỗi lầm này. Một sai lầm  không thể sửa chữa  khiến tôi  cả đời  sẽ  phải hối hận…
Tôi sợ hãi lẩn vào đám đông, trốn vào một góc khuất. Tay tôi run run  viết mấy dòng chữ nguệch ngoạc và nhờ một em bé đưa lại cho anh: “Anh về đi. Xin anh… đừng đợi em nữa. Em thực sự không xứng đáng để anh phải chờ đợi,   không  xứng đáng được anh tha thứ.
Mong anh hãy quên em và sống thật hạnh phúc. Vĩnh biệt!”
Anh đọc chưa hết mảnh giấy đã đứng bật dậy, chạy đi tìm tôi. Anh chạy nhao đầu về phía trước,  loạng choạng chỉ chực ngã. Anh dừng lại nhìn bốn phía chẳng thấy tôi đâu. Anh cố hết sức gào lên, gọi tôi vẻ mặt hốt hoảng:
– Thu Thảo ơi! Thu Thảo! Xin em đừng bỏ đi! Hãy cho anh được gặp em một lần, chỉ một lần thôi. Anh xin em…Xin em… Anh chi muốn …”
Anh dường như  không đứng vững nữa, chỉ chực khuỵu xuống đất , cổ khản đặc nói chẳng ra hơi…
Tiếng gọi thảm thiết ấy, như xé nát tim tôi. Tôi không dám nhìn, không dám nghe. Nước mắt tôi tuôn rơi ướt đầm cả ngực áo.
Ôi! Giá nhưở dương gian có nơi nào đó bán “thuốc hối hận” thì dù xa mấy tôi cũng tìm đến và dù đắt mấy tôi cũng sẽ cố để mua bằng được. Chỉ tiếc rằng: Thứ thuốc ấy không có, không bao giờ có cả.
Năm tháng qua đi, nhưng nỗi ám ảnh tội lối ấy, cứ đeo đẳng tôi mãi. Nhiều đêm, tôi mơ thấy anh ấy vẫn đứng ở sân ga đợi tôi, gọi tên tôi, tiếng gọi xé lòng.
Sau này, vào ngày mồng một, hôm rằm, tôi thường đi lễ chùa để sám hối và cầu cho anh được hạnh phúc…

My Instagram

Copyright © MÙA HOA BÁCH HỢP. Made with by OddThemes