GIÁ ĐỰNG BÁT ĐĨA


Chồng của chị gái tôi là một kẻ ít học, vô công rồi nghề,  ham chơi, lười làm, trai gái trăng hoa, đã thế lại còn rất gia trưởng. Còn chị gái tôi công việc ổn định, tính nết  hiền lành, nhu mì, cúc cung tận tụy với chồng như thể một con chiên ngoan đạo. Tính tôi trái ngược với chị gái, thẳng thắn và đáo để nên anh ta gọi tôi là " mảnh sành cong".
Một hôm, chị gái mời tôi đến nhà dùng bữa tối.
Trên đường đi, tôi bất chợt nhìn thấy ông anh rể chở một người " đàn bà lạ", cười nói ríu rít, trông hệt như một cặp đôi hoàn hảo. Tôi mang chuyện đó kể cho chị gái nghe, nhưng chị ấy chẳng mảy may xúc động.
Chị ngước nhìn đồng hồ và bảo tôi:
-Anh rể sắp về rồi. Dì vào bếp giúp chị dọn cơm đi.
Lát sau, lão về. Chị tôi  chạy vội ra ngoài, đon đả ra mở cổng, dịu dàng hỏi lão:
 -Chồng đã về đấy à? Có mệt không? Chồng vào trong rửa mặt, rửa tay cho mát rồi ra ăn tối nhé.
 Tôi hơi bĩu môi, nhìn lão, khẽ cười khẩy:
 -Chắc cũng mệt  rã rời  rồi anh nhỉ ...
Lão vờ đến bên vợ,   thủ thỉ bằng cái giọng ngọt hơn mía :
 -Vợ yêu, ở nhà , có nhớ chồng không?
 Tôi chen vào:
 -Nhớ lắm!  Chị gái lúc nào chả nhớ anh rể chứ. Chị ý nhớ anh đến sắp chết rồi đó.
 -Chào dì! Dì đến lâu chưa?- Lão quay lại hỏi tôi.
 Chị tôi liền  đỡ lời:
 -Dì cũng vừa đến ạ.- Rồi âu yếm giục chồng- Chồng vào thay quần áo rồi ăn cơm cho nóng.
 Lão ghé môi hôn chút  một cái vào má chị tôi,  nói bằng cái giọng mẹ mìn
 -Vợ tôi đáng yêu quá!
 Tôi thấy gai gai mắt nên hỏi chị:
 -Chị cho em mượn lọ thuốc nhỏ mắt... Mắt em chả hiểu sao thấy ngưa ngứa chứ lại...
 Chị tôi thật thà tưởng thật, bảo:
 -Nhà hết thuốc nhỏ mắt rồi. Dì đợi chút để chị chạy đi mua.
 -Nhà không có thì thôi chị ạ.
 Lão lại  hỏi chị tôi:
 -Tối nay, vợ yêu cho chồng  ăn món gì thế?
 -Dạ, món riêu cua  .
 -Chà!  Vợ tôi tuyệt quá! Đúng là điểm mười chất lượng mà.
 Nói rồi lão vào trong thay quần áo, lát sau  trở ra.
Chúng tôi cùng  vào bàn ăn. Lão nhìn mâm cơm vẻ xuýt xoa bảo:
 - Trông đồ ăn hấp dẫn lắm...
 Chị tôi được chồng khen thì hai cánh mũi nở ra, phập phồng. Trông thiệt tội.
Chợt lão  sực nhớ ra:
 -Rượu của cậu đâu? Đã hâm nóng chưa?
 Chị gái tôi  bỗng giật thót người,  mặt thất thần, luống  cuống:
 -Em quên rồi... Em sẽ...
  Tức thì lão ta trợn mắt quát lớn:
 -A! Con vợ này đoảng quá...Ở nhà , chỉ có lo bữa cơm cũng không ra hồn.
Thế này thì không đủ tiêu chuẩn để làm vợ cậu rồi.
 Chị tôi hơi cúi đầu, nen nét nhìn  lão đầy vẻ lo sợ:
-Em xin lỗi... Em sơ ý quá...
 Lão ta được thể cao giọng hơn:
 -Nên nhớ là đối với cậu đây thì tiêu chuẩn của một người vợ rất cao đó. Cậu đây là con vua cháu chúa chứ đâu phải... Cậu là căn ông hoàng Bẩy đó nha....
 Tôi đặt mạnh cái bát xuống bàn, vẻ trừng mắt nhìn lão:
 - Ủa! Anh vẫn còn thèm uống rượu sao? Tưởng hồi chiều, anh vô khách sạn uống no rượu rồi chứ... - Tôi dừng lại giây lát, nhìn lão rồi cười nhạt nói- Thầy giáo em mới nói một câu rất hay: " Vợ là nước lã, còn nhân tình là rượu".. . Nếu ai đó ra ngoài uống no rượu rồi thì về nhà chỉ được uống nước lã thôi anh nhảy...
 Chị  tôi nghe thế thì hoảng quá vội đưa mắt ra hiệu cho tôi đừng  nói nữa.Thái độ nhu nhược của chị làm cho cái máu  "đồng  bào" của tôi càng thêm sôi sục, tôi hỏi lão ta:
- Anh là căn ông hoàng Bẩy thiệt à?
 - Dĩ nhiên rùi. Mà điều đó thì can hệ đến dì sao?
- Can hệ thì không nhưng tôi muốn giải thích rõ cho anh hiểu chuyện căn số đó để khỏi lạc vào rừng mơ bắt con tưởng bở.
Lão trùng mắt nhìn tôi, có vẻ tức sùi bọt mép thì phải.
Tôi nói rành rọt từng câu chữ để lão đỡ phải chữ tác đánh chữ tộ:
 -Nói thật, anh tuy là căn ông Bẩy  nhưng căn ông thì sao chứ bởi vì  căn ông cũng có năm bẩy loại: Những người thiệt giỏi thì được phò tá và giúp ông các việc quan trọng, còn người kém hơn thì  hầu ông ăn, nghỉ, giật quần áo.Còn kẻ kém hơn nữa thì chỉ chuyên làm nhiệm vụ đổ thùng cho ông. Anh rể trình độ học vấn có hạn như thế thì chả hiểu được ông xếp cho làm gì nhỉ?-Tôi hạ giong, cười châm chọc-Kiếp này,  nhờ chị gái tôi mà  anh vẫn chỉ  là phó thường dân thì kiếp trước chắc còn tệ hơn nhiều.
Lão trợn mắt nhìn tôi:
-Dì nói gì lạ  thế?
 Tôi quay về phía chị gái,nói:
-Chị cũng nên nhìn lại mình đi... Em thấy chị đang tự đánh mất bản thân mình thì phải.Còn ở địa vị em thì...em sẽ cho vào bếp làm giá đựng bát, đĩa luôn...Thôi, em về đây.
Tôi nói rồi đứng phắt dậy, bỏ đi luôn.
 Lãota nhìn  theo tôi, mắt chữ o, mồm chữ a:
 -Gì hả???


My Instagram

Copyright © MÙA HOA BÁCH HỢP. Made with by OddThemes