MẬT CÔNG



Sáng nay, Hà Nội mưa bão mịt mùng, trời buồn tơi tả. Cũng may, có cô bạn chuyên buôn dưa lê, bán trứng thối ghé thăm. Mừng chết  đi được.
 Cô ý còn mang theo một ít mực khô và dăm lon bia ngoại đến đề cùng tôi  nhâm nhi và tán phét.
 Cô nàng được cái nướng mực rất khéo. Mùi mực nướng vừa tới thơm nức làm "điếc mũi" cả bà con quanh xóm nhà tôi.
Cô bạn vừa xé mực vừa nói ra vẻ rất "bí mật"
- Hì hì, mình có một câu chuyện rất hot nhe...
 Tôi hơi bĩu mỏ, nói:
- Tôi lạ gì dăm ba câu chuyện vỉa hè của bà chứ. Chả quan tâm.
- Không quan tâm thật sao? Đừng có hối hận nhe. -
Cô ấy lau sạch tay và chạy đến ghé vào tai tôi thì thầm:
- Chuyện về " đêm trăng mật" của " chiếc chìa khóa vạn năng" đó. Có muốn nghe hay không nào?
Tôi hơi tròn mắt hỏi lại:
-  "Chiếc  chìa khóa vạn năng" nào chứ?
Cô bạn tôi cười và nói:
- Thì... thì là "ông Tây" đó...
Tôi vẫn chưa hiểu nên hỏi lại:
- Ông Tây thì sao lại gọi là chiếc chìa khóa vạn năng nhẩy? Không hiểu gì hết....
Cô bạn tôi chu mỏ lên nói:
- Èo! Tôi không ngờ nàng lại " đần" thế đâu nhé. - Ngừng giây lát rồi cô ấy giảng giải- Này nhé: Ông Tây đó chả tự hào là cưa đổ cả ngàn phụ nữ ... thì cũng tựa như " cái chìa" mở được cả ngàn " ổ khóa"còn gì... Một  "cái chìa " nhậy như thế người đời gọi là: "chiếc chìa khóa vạn năng". Sao nàng đã hiểu chửa?
Tôi cười rồi gật gù:
- À, cũng  phải... Chuẩn men!
Tôi nhìn cô bạn mà lòng tò mò chết đi được nên nói giọng nài nỉ:
- Thôi, biết rồi. Kể đi mà... Tò mò quá...
Bạn tôi e hem "gại giọng" rồi nói:
- Nàng biết không, tuần trước tôi và ông xã đi biển ở tỉnh N thì tình cờ gặp ông Tây tay trong tay một mụ phù thủy xấu xí đi dạo trên bãi biển. Trời xế chiều, bóng của cặp tình già liêu xiêu đổ dài trên bờ cát trắng nom rất chi là lãng mạn. Nghe nói mụ phù thủy này vừa ngậm ngùi chia tay một hot boy 8x chưa lâu. Chàng hot boy  ý nghe kể cũng rất đáng thương... Khi bị mụ  ta dứt tình ra đi, chàng ý đã buồn khổ, khóc nhiều đến nỗi nước mắt chảy dài thành sông, con sông này chắc cũng chỉ thua kém con sông Trường Giang  ở bên Tàu một tí tẹo thôi. Nghe đâu , chàng thanh niên này còn định " nhảy lầu" mấy lần mới tội chứ.
- Trời! Thê lương đến thế sao! - Tôi xúc động thốt lên rồi quay lại bảo với cô bạn- Bà làm ơn cho tôi địa chỉ của bà phù thủy kia với. Làm ơn đi mà.
Cô nàng chau mày hỏi tôi:
- Nàng xin địa chỉ mụ ta làm gì?
Tôi giơ tay lên gãi đầu, hơi đỏ mặt nói:
- Thì tôi sẽ mang cơm nắm muối vừng đến gặp bà ý để hành lễ bái làm  SƯ TỔ  mà.- Tôi nói rồi  giơ tay áo lên chấm nước mắt, miệng mếu máo và nói: " Cậu bé kia đáng thương quá đi mất!Thôi kiếp này tình chưa trọn vẹn cũng nên cam lòng. Nếu cậu thật sự si mê bà ý  quá như vậy  thì hãy hóa thành chú bươm bướm xinh để suốt quãng đời còn lại rập rờn  bay lượn quẩn qunah bên người tình cho đến khi hoa tàn  nhụy rữa  hãy thôi nhé... hị hị..."
Cô bạn tôi hơi quắc mắt nhìn tôi nói:
-Đừng vội dư nước mắt khóc người dưng làm gì. Gượm đã! Vội gì chứ ? Cứ để tôi kể nốt câu chuyện " con vỏi con voi" đã ...
- Ừ, thì bà kể lẹ đi. Sốt ruột sắp chết rồi đây.
Bạn tôi đưa tầm mắt nhìn về phía xa xăm và thủng thẳng nói:
- Kể ra, ông Tây và mụ này có vẻ như một đôi do ông trời " nặn ra" thì phải. Họ là trai gian hùng gặp gái thuyền quyên rất xứng đôi vừa lứa. Không những thế họ còn rất giỏi văn thơ chữ nghĩa: Ho ra thơ, khạc ra văn.
- Èo!Ngưỡng mộ quá! Đêm trăng già cuối thu ý, chắc là họ " tình củm " lắm nhỉ. Ôi! Có khác nào nàng Hồ Xuân Hương ở bên chàng Chiêu Hổ nhỉ...GA TO  quá đi mất thôi huhu...
Cô bạn tôi mủm mỉm cười gật gù nói:
- Dĩ nhiên rồi. Đêm "trăng mật" ý thì gió vờn trăng, vờn hoa... 'ác chiến" thôi rồi luôn.
Tôi chắp tay, ngẩng mặt lên trời thành tâm khấn khứa:
- Chúa lòng lành! Cầu xin người hãy cho đôi tình nhân ý được bên nhau hạnh phúc đến đầu bạc, răng long, mãn chiều tàn bóng mới thôi Chúa nhé...
 Cô bạn nguýt dài tôi và nói:
- Đã bảo rồi, nàng cứ để tôi kể nốt cái câu chuyện " con vỏi von voi" đã...
Cô ấy ngừng giây lát rồi kể tiếp cái khúc cuối của câu chuyện:
- Trưa hôm sau, tôi  và ông xã lại vô tình gặp lại ông Tây ý trong quán cà phê cùng một cậu trai trẻ. Có lẽ cậu ta là trợ lý của ông Tây thì phải.Vợ chồng tôi ngồi ngay sau lưng ông đó nên nghe được toàn bộ cuộc trò chuyện của họ.
 Anh trợ lý, vẻ mặt cười cười lân la hỏi sếp:
- Em hỏi điều này khí không phải. Nếu có gì mạo phạm mong sếp bỏ quá cho em nhé.
- Cần gì cứ hỏi- Ông Tây đáp gọn lỏn.
- Sếp ơi! Đêm trăng mật thế nào ạ? Gấu của sếp tuy có già xấu nhưng kết cấu chắc còn ngon lắm nhỉ?
Nghe thế, ông Tây buông một tiếng thở dài rồi nói:
- Ngon con khỉ! Vừa sập sệ vừa méo mó, tong teo...
Anh chàng trợ lí cười hì hì và nói:
- Tắt đèn nhà ngói như nhà tranh mà sếp. Dẫu chẳng ngọt ngào như mật ong thì cũng bổ báo như mật rắn sếp nhỉ?
Lập tức ông Tây cau mày nói:
- Không phải mật ong mà cũng chẳng phải mật rắn...
Anh chàng trợ lí vẫn cười hì hì, tay xoa xoa vào nhau, liếm mép nói:
- Sếp cứ nói thế nào ý. Em chả tin. Ít ra thì " cái của lạ ý" cũng bằng cả "tạ đường phèn" sếp nhẩy.
Nghe thế ông Tây nhìn anh trợ lí  "tức sùi bọt mép" nói như quát:
- Đắng như mật công con ạ.  Đồ ngu! Bố nói thật thì éo tin.
Anh chàng trợ lí vẫn còn cố cãi:
- Em không tin.   Sao nghe nói, cái chàng hot boy kia say bà ta như điếu đổ, yêu đến chết đi sống lại mà. Chả có nhẽ...
- DM ! Không tin thì đi tìm thằng ranh đó mà hỏi nhe con. Biến đi. Bố đang đắng thối mồm ra đây.  Đồ con lợn. Biến khẩn trương ...
Hahaha... cô bạn tôi kể rồi phá ra cười. Tôi chưa hiểu gì lắm nhưng cũng cười theo. Hai chúng tôi cười xuýt thì "bể nhà" luôn.

My Instagram

Copyright © MÙA HOA BÁCH HỢP. Made with by OddThemes