Chớm thu, tiết trời se lạnh. Tôi một mình dạo bước giữa trời đêm. Gió khẽ khàng mơn man trên làn tóc rối và mơn man trên đôi vai trần mềm mại của tôi, như khẽ chạm vào nỗi nhớ... khiến cho lòng tôi bâng khuâng, man mác buồn.
Tôi chợt dừng lại, lặng nhìn về một nơi cuối trời, thầm ước: Ước một vòng tay ôm.... ước một bờ vai để tựa... và ước gì người ấy... mãi là tri kỉ của tôi...