CÓ MỘT CON ĐƯỜNG....



Không biết có phải tôi có duyên với HP hay không mà gần đây, mỗi tuần, tôi xuống đó 3 lần.  Vì công việc bù đầu, nên tôi cũng chẳng có thời gian đi đâu. 
Buổi chiều trên thành phố cảng thật tuyệt. 
Gió từ biển thổi vào mát rượi , nghe xa xa tiếng sóng vỗ bờ khiến lòng tôi thấy xôn xao...
Kỉ niệm  cũ chợt ùa về như những cơn mưa rào bất chợt... 
Quá khứ đã qua rồi sao những giọt nước mắt vẫn rơi chảy vào miệng tôi mặn chát.
Tôi đứng lặng người ngắm hoàng hôn trên những phiến lá hanh hao  vàng của đôi hàng cây cổ thụ phía trước mặt: Nơi có một con đường... tôi rất muốn ghé qua, có một người tôi rất tò mò muốn biết: xem  giờ này người ấy sống ra sao.?
Nhưng tôi sẽ không làm thế bởi vì tôi muốn người ấy hãy bước tiếp trên con đường mà ảnh đang đi và xin đừng ngoảnh lại dù tôi có ở ngay sau lưng mình. " Đừng ngoảnh lại anh nhé! Em chỉ muốn là kí ức đã ngủ yên trong anh mà thôi..."
Có lẽ trên đời này, chỉ có mình anh là tin rằng, tôi là một cô nàng ngu ngơ, yếu đuối và rất cần được yêu thương, che chở... Chỉ có mình anh tin rằng, tâm hồn tôi giống như pha lê, sáng trong không tì vết... Chỉ có...anh  mới hiểu được vị mặn chát, cay đắng trong mỗi giọt nước mắt của tôi...  
Tôi đã từng nói dối anh rất nhiều, nhưng anh không một lần nghĩ xấu về tôi, chỉ nhắc nhở rằng: " Em đừng bao giờ nói dối anh như thế nghe chưa."
 Hồ ý, chúng tôi quen nhau đã gần nửa năm, nhưng tôi thường hay lí do này nọ để trì hoãn gặp mặt anh ý.
Thực ra, tôi làm thế chỉ vì... tôi rất sợ sự xuất hiện của tôi khiến ảnh thất vọng và đó sẽ là lần gặp cuối cùng...
Khi ấy, tôi thỉnh thoảng hù dọa chàng: " Nè, lỡ gặp em  thấy già và xấu như Thị Nở, rùi anh ôm đầu bỏ chạy hét toán lên: " Ối! Mẹ ơi! Ma kìa..." thì em  sẽ chết lâm sàng luôn đó.
 Chàng nghe tôi nói thế thì cười hì,  nói: " Em xinh đẹp hay không, không quan trọng, quan trọng là em yêu anh".
Nhiều người có thể không tin những lời ý, nhưng tôi thì tin anh, vì tôi hiểu một chàng trai tài hoa, có tiền, nói chuyện rất duyên như ảnh thì gái chạy theo cả đàn...
 Tôi thấy mình thiệt may mắn vì là mẫu người anh thích : Giỏi văn, tính tình nhẹ nhàng, đằm thăm, sống tự lập và nói chuyện rất hợp.
 Điều khiến tôi ngưỡng mộ anh ý hơn cả là... ảnh đã vì tôi mà từ chối vị hôn thê sáng giá (  xinh gái, nhà mặt phố, bố làm quan, bản thân cũng là sếp khá bự, lại là cô láng giềng, là bạn học từ thời phổ thông và đơn phương yêu chàng từ lâu lắm rồi...)

Ở thời buổi @ .com này, nếu ở vào hoàn cảnh như tôi và ảnh  ( có sự chênh lệch  về tuổi tác, gia thế, tiền tài)  sẽ có không ít chàng trai mới hôm qua  còn nói toàn là câu yêu đương kiểu ngôn tình TÀU KHỰA, nhưng bữa nay,   gặp được một đối tượng chỉ cần phù hợp để kết hôn thì sẽ phủi sạch trơn quá khứ, giấu nhẹm tất cả " bao điều tốt đẹp" để hãnh diện khoe với mọi người và cô ẻm rằng: " Mấy năm vừa qua,  anh là một chàng trai mải phấn đấu,  chăm chỉ cày cuốc nên vẫn còn cô đơn,,, giờ gặp được em rồi, anh nhất định phải tìm sư phụ để cưa em bằng được, để mùa VALENTINE năm sau, chúng ta sẽ là một cặp phu thê hoàn hảo và hạnh phúc..."

Nơi tôi đang đứng chỉ cách khu anh đang sống một con phố nhỏ, nhưng tôi quyết định sẽ không bao giờ đi qua đó vì tôi muốn anh quên tôi, muốn anh tìm lại được bản thân mình và tìm được một cô gái tốt hơn tôi để yêu thương và sống một cuộc đời hạnh phúc. 
Còn với tôi, vì duyên đã lỡ nên khoảng cách tuy rất gần nhưng  mãi mãi " vẫn bất tương phùng"...

My Instagram

Copyright © MÙA HOA BÁCH HỢP. Made with by OddThemes