Nhân vật:
Bà Thu béo
Ông lợi hói
Tuấn học sinh lớp 5
Tý béo: Cháu bà Thu
Ben còi: Cháu ông Lợi
Cảnh: Ba ngôi nhà nhỏ cuối ngõ chụm mặt vào nhau và cùng chung một chiếc sân bé tí tẹo. Ông Lợi cầm chiếc chổi sơn tô đi tô lại cái vạch ranh giới nhà mình. Bà Thu ra cửa nhìn thầy thế nguýt dài rồi cũng vào nhà lấy chổi sơn ra tô lại vạch ranh giới của nhà mình.
Ông Lợi: (cười khẩy ) Lại kém miếng khó chịu rồi. (cầm chổi quét góc sân nhà mình )
Bà Thu : ( vẻ châm chọc) Sạch rồi. Suốt ngày quét dọn. Khiếp quá! “Ở bẩn thì chết cũng ra ma. Ở sạch chết cũng khiêng ra cánh đồng”. (cầm chổi phẩy qua phẩy lại) Đường là để đi đâu phải để nằm, sạch quá cũng chả để làm gì, chỉ tổ mệt xác.
Ông Lợi: (bực bội) Này mụ béo, mới sáng ra đã thích gây sự à? Bữa nay, mụ lại ăn nhầm phải khoai ngứa sao?
Bà Thu: Đây ăn nhầm phải khoai ngứa đấy. Thì sao nào?
Ông Lợi: Đúng là cái đồ ghen ăn tức ở. Kém miếng nên khó chịu à? Đây không thèm chấp. ( ông Lợi bĩu môi còn bà Thu nguýt dài và cả hai đi vào nhà .Tý về vừa đi vừa ăn bim, ăn xong vứt vỏ xuống sân.
Tý: ( sực nhớ) Quên! Bà dặn mình là nếu có vứt rác thì phải vứt sang cửa nhà hàng xóm còn cửa nhà mình thì phải luôn luôn giữ gìn c thật sạch... hí hí... (lấy chân đá sang cửa nhà ông Lợi) Cho lão già hói phen này tha hồ ca vọng cổ. Hehe... (phì cười rồi đi vào)
Tuấn : (cầm chổi đi ra, quét sạch luôn cả chiếc sân nhỏ,nói một một mình) “Sạch nhà thì mát ,sạch bát ngon cơm”. (hót rác vào thùng rồi đi vào nhà)
Ben còi đi ra ăn nốt miếng sôi rồi vứt giấy gói xuống sân . Nó sực nhớ lời ông dặn nên lấy chân đá sang nhà bà Thu.
Ben: Lát nữa bà béo tha hồ nhảy Samba. Mụ "voi còi' ấy mà quẩy thì quả này sẽ được phen cười té ghế cho coi. (cười vẻ khoái chí đi vào. Gió vô tình thổi chiếc rác quay lại nhà ông Lợi)
Ông Lợi: (ra cửa, tròn mắt tức giận) Lạ thật! (đeo kính vào để nhìn cho kĩ hơn) Cái rác này ở đâu ra nhỉ? (cầm lên soi rồi lại vứt vội xuống phủi tay) À, tổ cha mi. Mi định chơi sỏ ông sao. Mi ăn xôi sao không ăn luôn cả giấy mà lại còn chừa lại vứt rác rưởi sang cửa nhà ông. (lấy chân hất trở lại cửa nhà bà Thu.)Trả lại tên cho mụ này. (gió vô tình thổi ngược trở lại.Ông Lợi giậm chân) A! Cái thằng Phong sỏ lá kia! Mi định vào hùa với mụ béo, hả? Tao đã hất trả nhà mụ ta mi còn dám thổi ngược trở lại. Tức chết đi được. (ông đá lại tờ giấy sang sang phần sân nhà bà béo rồi cẩn thận lấy viên gạch nửa đè lên.) Thế này là yên tâm rồi hí hí...Thằng phong sỏ lá kia, bây giờ mi dẫu có muốn vào hùa với mụ béo thì cũng chả được nhe... Hehe... (cười đắc ý định đi vào)
Bà Thu: (ra cửa nhìn thấy cái rác thì giãy nảy) Lão hói! Đứng lại! Bắt được quả tang rồi nhé .Sao lão dám hất rác sang cửa nhà ta, hả? Lại còn lấy gạch đè lên nữa. Nực cười thật! Eo ơi! Tởm quá! Tởm vãi...
Ông Lợi: Mụ tởm thì có. Cái rác này là của nhà mụ nên nó phải về với mụ là phải lẽ.
Bà Thu: Đúng là cái loại đàn ông nửa váy nửa quần có khác, lòng dạ ích kỉ hẹp hòi. Đã mất công cầm cái rác lên không nỡ bỏ vào thùng rác mà lại còn vứt sang cửa nhà khác. Èo! Trên đời đúng là chỉ có một và chỉ có một mà thôi. Bựa vãi...
Ông Lợi: Này, mụ chửi ai thế ?Mụ chửi hay quá nhỉ? Mụ lợn ỉn tạ mốt kia! Bỏ thói ném đá giấu tay đi nhé. Mụ nhìn lại đi: cái rác này có đề tên mụ đấy.
Nếu mụ là người tử tế sao mụ không bỏ nó vào thùng rác mà còn đá sang nhà hàng xóm làm gì... Đúng là chó chê mèo lắm lông có khác.
Bà Thu: Này nhé, đã bắt được tận tay day tận trán rồi còn cãi, hở? Lão hói kia, sao hèn thế. (túm áo ông Lợi)
Ông Lợi: (hất tay bà Thu) Này, bỏ cái tay thối của mụ ra đi. Bỏ ra đi. Èo! Cái đồ lợn ỉn chua ngoa đanh đá. (mắm môi mắm lợi) Mụ bỏ ngay cái thói cả vú lấp miệng em đi nhé...
Bà Thu ( cố níu lại) Hư, đây không bỏ đấy. Thì sao nào? Đây cứ thích lấy thịt đè người đấy. Cho lão bẩn đời tức thì đấm ngực mà chết đi nha.
Ông Lợi: Đúng là đồ vừa ăn cướp vừa la làng. Mụ tưởng mình ngon lắm sao? Đồ lợn ỉn lười nhác xấu xa.
Tý béo ở trong nhà chạy ra tay cầm chiếc quạt.
Tý: Bà ơi, bà đừng nóng, nóng quá là huyết áp sẽ lên đó. Cháu quạt cho bà đỡ nóng để bà chiến cho nó máu nhé.(chạy theo quạt lấy quạt để.) Bà ơi, cố lên... Cố lên... hí hí...
Bà Thu: ( tức giận, mặt đỏ tưng bừng) Đã thế hôm nay, phải cho ra nhẽ mới được. Lão hói kia, đây sẽ không dễ dàng bỏ qua cho lão như mọi lần đâu nha. Bữa nay, thì lành làm gáo, vỡ làm môi nhe. Bà điên lắm rồi.
Ben còi ở trong nhà thấy thế thì cầm một cốc nước to chạy theo ông
Ben : (đưa nước cho ông) Ông ơi, ông uống nước đi kẻo nói nhiều ráo cổ. Ông uống nước đi mà lấy sức để còn " chiến" với bà béo...hehe... Cố lên ông ơi! Cố lên!
Ông Lợi: (cầm cốc nước uống ừng ực, lấy tay chùi miệng) Hư, mụ tưởng đây sợ mụ chắc, còn khuya nhé. Đây sẽ chơi với mụ đến cùng luôn.
Bà Thu: Chơi đến cùng thì cùng chơi. Sợ éo gì cha con thằng nào chứ... ( phá ra cười) kakaka....
Tuấn: (bỏ tai nghe, nhìn ra ngoài thấy có chuyện ầm ĩ thì đi ra, với ông Ợi và bà Thu) Ông, bà ơi, có chuyện gì thế ạ? Sao ầm ĩ thế ạ?
Bà Thu: ( mặt hầm hầm nhìn Tuấn) Thằng nhãi con, lùi ra. Không việc gì đến mày nhé.
Ông Lợi: ( cũng nói như quát) Phải. Thằng ranh, biến! Biến khẩn trương không thì đừng trách ông nha. ( bĩu môi) Đồ ranh con, vắt mũi còn chưa sạch mà cũng đòi nói leo với các cụ, hở.? Lượn đi cho nước nó trong.
TÝ: ( nhìn Tuấn trợn mắt) Thằng nhà quê, biến! (bĩu môi, dài giọng) Đã ngu còn cố tỏ ra nguy hiểm . Biến !..
BEN: (giậm chân,hất hàm) Biến về Mù Cang Chải nhà mày đi. Đồ nhà quê, ở đây chật đất quá... Lượn mau!
Tuấn: (nhìn cái rác chợt hiểu) Có phải ông bà cãi nhau vì cái rác này không ạ? (với Ben) Ban nãy,Tôi nhìn thấy bạn vứt nó ra sân mà.
Bà Thu: Thấy chưa, còn cãi nữa không? Ông nào cháu ấy. “Cháy nhà mới ra mạ chuột.”, nhé.
TUẤN: (với Tý béo) Còn bạn, ăn xong cũng vứt luôn rác ra sân. Bạn cũng không hơn gì bạn Ben cả.
TÝ BÉO ( hăm dọa )Thằng nhà quê, đừng có nói bừa.Tao mà bực lên đập vỡ thớt đấy.
ÔNG LỢI: Ô hô! Thì ra... bà cháu mụ cũng mắm cùng một giuộc cả thôi. Thế mà còn to mồm.
TUẤN: Ông bà ơi, đừng cãi nhau nữa ạ. (giơ điện thoại lên) Ai tốt xấu thế nào thì cháu đã ghi tất cả vào clip này rồi. Cháu sẽ đưa cho bác tổ trưởng xem để phân giải.
BÀ THU: ( tròn mắt kinh ngạc) Thật à? Úi trời!... Mày làm thế thật, hả?
ÔNG LỢI: Ui giời!... Thật hả? Thế thì ê mặt chết đi được? (lại gần vỗ vai Tuấn, gãi đầu) Thôi thôi... ông biết sai rồi... Bỏ qua đi... Lần sau, ông hứa sẽ chừa.
BÀ THU: Ông tổ trưởng mà biết chuyện thì toi đặc còn gì? Có mà đeo mo vào mặt à? . .. Chỉ vì một cái rác bé tí mà... (lại gần Tuấn vẻ năn nỉ) Thôi, nếu bà có gì không phải... cháu bỏ quá cho bà nhe.... hì hì, bà con cùng lối xóm với nhau chín bỏ làm mười. ( chỉ vào cái máy điện thoại trong tay Tuấn) Xóa giùm bà với nhe...
BEN: ( mặt hơi tái, giọng biết lỗi) Hì hì... chuyện này mà đến tai cô chủ nhiệm thì mình toi... ( khẽ hích vào hông Tuấn) Xóa giùm nhe
TÝ: (lại gầnTuấn) Hf hì, mình cũng sợ cái nè lắm. Xóa giùm nhe...
TUẤN: ( nhặt chiếc rác lên, nói với mọi người) Ông bà và hai bạn nhìn này: Cái rác này rất nhẹ đúng không ạ? Con chỉ cần mở thùng rác và vứt nó vào đó... ( Tuấn vứt vào thùng chứa rác ) Chỉ thế là xong ạ. Có khó nhọc gì đâu mà mọi người phải cãi nhau ạ...
Tuấn nhìn mọi người nở nụ cười rất hồn nhiên.
Mọi người cùng đồng thanh: Ồ! Đúng là rất đơn giản mà... Không khó nhọc gì mà.
Tất cả mọi người nhìn Tuấn cười xòa...
Nhạc nổi lên...