Tôi nhìn cô ta một lượt từ đầu đến chân rồi hỏi:
-Cô muốn tư vấn?
Cô gái ngước đôi mắt hơi trố và ít lòng đen lên nhìn tôi khẩn khoản:
-Chị ơi,chị gúp em với nhé.Nếu chị giúp em thành công thì sau này em nhất định sẽ quay lại để cảm ơn và hậu tạ.
Tôi xét nét nhìn cô ta rồi nói:
-Cô có nguyện vọng gì thì cứ nói thử tôi nghe xem có giúp được không đã.
Cô gái chẳng chút ngần ngại nói luôn:
-Chị ơi, phải nói là em rất thèm nổi tiếng,vô cùng khát khao được nổi tiếng nên em muốn nhờ chị chỉ bảo cho em...một chiêu ...
Tôi nhìn lên cái trán thấp tè bị bò liếm của cô gái thì đoán luôn : "cô nàng này chắc lại chân dài óc ngắn đây".Tôi hỏi cô ta:
-Trình độ của cô thế nào?Đã học hết cấp 2 chưa?
Cô ta chợt vỗ đét một cái vào đùi rồi cười rú lên:
-Trời ơi!Chuẩn!Hihi,Em chưa học hết lớp ba trường làng thì không may cô giáo bị ung thư chết, thế là em bỏ học luôn. -Cô ngừng lại giây lát vẻ xuýt xoa-Chị nhìn người chuẩn quá.Em phục chị sát đất luôn.Hihi, thế là em đã tìm đúng chỗ rồi đây.Bác cứ nhiệt tình giúp em đi.Khi nào em nổi tiếng rồi thì bác khỏi phải nghĩ...Luc ấy,bác bỏ nghề này chuyển sang làm trợ lí cho em luôn.Đời cứ gọi là lật sang trang mới .
Cô ta nói rồi phá ra cười tí thì vỡ cả nhà.Đợi cho cô nàng cười hết cơn tôi mới thủng thẳng hỏi:
-Tôi hỏi thật nhé.Để trở thành người nổi tiếng cô đã dùng qua những chiêu nào rồi?
Cô nàng đếm đầu ngón tay rồi nói với tôi:
-cũng khá nhiêu rồi đấy.
Tôi nhìn bộ quần áo thiếu vải cô ta đang mặc và hỏi:
-Chiêu khỏa thân chụp ảnh vì môi trường?Đã dùng chưa?
-Dạ. Dùng rồi.-Cô gái đáp.
Tôi hỏi tiếp:
-Chiêu cởi áo ngực,thả rông nhảy múa giống "Bà Tưng"?Cô dùng chưa?
Cô gái thở dài não nuột,nói:
-Dạ,em dùng cả rồi nhưng chả ăn thua vì xưa rồi,cộng đồng mạng bão hòa hết rồi...Xin chị hãy chỉ cho em một chiêu thật độc đi.
Tôi vờ đăm chiêu suy nghĩ rồi chợt thảng thốt:
-À...Tôi nghĩ ra rồi.
Cô gái nghe thấy thế thì xoắn lấy tôi,rối rít hỏi:
-Chị ơi,chị đã nghĩ ra rồi à?Chiêu ấy độc lắm ạ?Độc chết người luôn ạ?Thật không chị?Chị đừng làm em mừng hụt nhe.
Tôi cố nhịn cười ,nói với cô ta:
Tôi có một chiêu này phải nói là cực độc . Độc hơn cả nọc rắn cạp nong.Nhưng tôi chỉ sợ cô không dám làm thôi.
Cô nàng nói luôn vẻ chắc như đinh đóng cột:
-Dám chứ ,sao không dám.Để được nổi tiếng em bất chấp mọi thủ đoạn.- Rồi cô ta sốt ruột giục tôi-Chị nói em nghe đi.Em thề là...
-Thôi không phải thề thốt làm gì.Tôi tin cô rồi.-Tôi dừng lại làm ra vẻ bí mật nói tiếp-Tôi nghe nói:con quái vật Haiyan đã chuyển hướng sẽ đổ bộ vào Hà Nội thì phải...
Cô ta hơi cau mày,chớp đôi hàng mi giả cong vút nói:
-Con quái vật Haiyan à?Có phải là cơn bão...
Tôi quay đi để cố nhịn cười nói:
-Ừ,đúng đó.
Cô bậm môi,nhíu nhíu mày lại,lắc đầu:
-Em không hiểu bão gió thì có liên quan gì đến chuyện nổi tiếng của em ạ?
Tôi không nhịn nổi nữa phì cười... rồi nghiêm sắc mặt ra vẻ quan trọng:
-Có chứ.-Tôi ngừng lại giây lát -Thế này nhé: Con quái vật Haiyan vô cùng hung dữ .Nó không chỉ nuốt vào bụng mình hàng chục nghìn người dân Philippines khiến họ phải chết tức tưởi và oan nghiệt mà nó còn biến thị trấn Tacloban sầm uất thành một bãi rác hoang tàn.
-Chuyện này em có được đọc trên mạng.-Cô nàng nói.
Tôi nói tiếp:
-Theo dự báo của nhà đài: đêm nay,con quái vật Haiyan sẽ càn quét thành phố của chúng ta.Vào thời điểm can go nhất,cô hãy xông đến ..cởi bỏ toàn bộ xiêm y,nội y... can đảm chặn đứng con quái thú ấy lại...Và dù sau đó cô chiến thắng hay ngã xuống thì ngày mai...cô nhất định sẽ vô cùng nổi tiếng, "danh bất hư truyền" luôn.
Nghe đến đó ,cô nàng trợn tròn mắt,há hốc mồm kêu lên:
-Hả???
-
-