MÓN NỢ



Một lần lên facebook,tôi tình cờ quen được một "ông lão bán mơ".Sau một thời gian quen biết,ông lão đã xin lỗi  tôi vì đã  chót "chém chuối" quá nhiều .Tôi không giận ông lão mà chỉ cảm thấy hơi buồn lòng.Cũng sau lần đó,tôi và ông ấy thường online trực tuyến và ngày càng trở nên thân thiết hơn .Một sáng chủ nhật,tôi  cao hứng thả cóc ra nhảy múa... thế là viết được một  "bài thơ". Viết xong ,tôi gửi cho ông lão đọc.
Sau vài phút suy ngẫm ông lão phá ra cười:
-Haha... "chọc" đúng lắm ...Hay...Haha...
Tôi dè dặt,hỏi:
-Anh ơi,liệu em có nên đăng ...bài thơ này không ạ?
Ông lão thôi cười,nghiêm sắc mặt nói:
-Đăng nó sao?
Nghe ông lão nói thế tôi hơi bối rối hỏi lại:
-Không nên ạ...Vâng em sẽ không đăng nó nữa.
Chợt ông lão quát tướng lên làm tôi giật thót cả người:
-Ơ hay! Sao lại không đăng?Phải đăng chứ.
Tôi nhìn ông lão ,giọng hơi ấp úng:
-Em sơ...anh giận...lắm...
Ông lão trợn tròn mắt nhìn tôi hỏi:
-Ơ hay cái cô này! Tôi đã chiềng mặt cho cô vả mà cô còn e ngại nỗi gì nữa.Cô đăng luôn lên cho tôi xem nào.
Tôi vội vàng run tay nhấn phím.Bài thơ được đăng trên trang cá nhân của tôi và một số trang của các nhóm thơ trên mạng.Phản hồi của bạn đọc về bài thơ rất tốt.Ông lão nhìn tôi vẻ đầy khích lệ:"Cố lên Trà My nhé".Tôi nhìn ông lão bằng đôi mắt rớm lệ và lòng thầm cảm ơn sự độ lượng của người ấy.
 Nhưng đến chiều,tôi đã gặp sự cố.Có một nig lạ lên tiếng phản đối tôi rất kịch liệt.Không những thế họ còn làm thơ để châm chọc lại tôi.Trong lúc tôi bực quá định bỏ dở cuộc chiến thì bất ngờ ông lão lên tiếng:
-Chị cả ơi,cô ấy chỉ như cô em út của mình.Hãy cứ để cô ấy viết những gì mà cô ấy muốn viết.Em rất ủng hộ cô ấy chị  ạ.
 Sau đó, cuộc chiến chấm dứt và hòa bình tức thì được lập lại.Tôi liền gửi cho ông lão một tin nhắn:
-Anh à...Em muốn được....
-haha...Cô em út tinh nghịch ơi, anh mới phải nói lời cảm ơn em đấy.Em đừng buồn về chuyện hồi nãy,hãy cảm thông với chị ấy...haha..-Ông lão lại phá ra cười.
-Em thấy lạ ...Vì sao đọc xong bài thơ đó, đàn ông các anh vẫn cười hớn hở mà chị gái ấy thì..lại giật đùng đùng như thế nhỉ?Tôi thắc mắc hỏi lại.
-Em ngốc thật hay giả vờ ngốc ?.
-Huhu,em ngốc thật mà...-Tôi thật thà thú nhận.
-Haha,chuyện có gì đâu.Chị cả  thấy em có nhiều "ông lão bán mơ" vây quanh còn mình mong cũng chả được nên sinh lòng đố kị đấy mà.
-À...ra thế.Nhưng cũng chỉ có mỗi chị này thế thôi còn các chị khác rất yêu quý và luôn ủng hộ , động viên em anh ạ
Rồi ông lão ôn tồn bảo tôi:
-Em à, nếu muốn trở thành một nhà văn thì em cần phải có một cái đầu lạnh.Em cứ viết những gì mình muốn còn mặc cho thiên hạ ném gạch, ném đá thoải mái.Em kệ họ đi và không được nản chí.Chỉ cần em có một trái tim luôn ấm nóng  là được.
Tôi rưng rưng nước mắt,tay run run bấm phím:
-Dạ, em ...
Ông lão khích lệ tôi:
-Sau này,trên con đường nghệ thuật của mình dù  gặp phải bất cứ khó khăn trở ngại nào thì anh mong em  hãy can đản ngẩng cao đầu để đối mặt với nó.Nhớ đừng làm con rùa rụt cổ nghe em.Anh chúc em đạt được ước nguyện của mình...Chúc em...
 Tôi xúc động , rớt nước mắt lặng đi một hồi.Khi tôi  định viết gửi ông lão một lời cảm ơn thì  nhận ra ông lão đã biến mất khỏi trang cá nhân của tôi như một ông bụt trong chuyện cổ tích vậy.
 Tôi chợt cảm thấy bâng khuâng ,hụt hẫng và nuối tiếc...Ông lão ơi! Xin hãy trở lại để em được nói một lời tận đáy lòng mình...Huhu...Tôi òa khóc như một đứa trẻ,nước mắt rơi ướt  đẫm cả ngực áo ...
Có lẽ suốt đời này,tôi nợ ông ấy một lời cảm ơn.
                                  11/2013





-

My Instagram

Copyright © MÙA HOA BÁCH HỢP. Made with by OddThemes