Gọi mãi mà không thấy mẹ đâu ,tôi thấy lòng buồn vô hạn. Giống như mọi lần,mẹ tôi lại mất hút không để lại dấu tích nào cả. Tôi hốt hoảng,chơi vơi cứ như thể mẹ tôi đã biến mất khỏi thế gian này.Tôi ngồi phịch xuống đất òa khóc như một đứa trẻ bị mẹ bỏ rơi vậy.Anh Phương thấy thế chạy lại quàng vai ôm tôi,vỗ về:
-Em à,đừng khóc nữa.Chắc mẹ em đã đi rồi.
-Đi rồi sao?Sao mẹ lại bỏ em mà đi như thế?-Tôi nói trong tiếng nấc.
Anh ôm chặt tôi vào lòng khẽ đập đập nhẹ vào lưng tôi và lấy khăn mùi xoa thấm nước mắt cho tôi.Anh xót xa và thực sự buồn nỗi buồn của tôi,đau nỗi đau của tôi.Anh buồn rầu nói:
- Em à,chắc mẹ có lí do riêng...
Tôi như một đứa trẻ càng có người nựng càng khóc to hơn.Tôi nhìn ra sân,có đàn gà con đang ríu rít chạy lon ton theo mẹ trước sân.Nhìn chúng tíu tít bên mẹ,tôi càng thấy tủi thân hơn,Tôi nói trong nước mắt:
-Vì sao những chú gà con kia còn được ở bên mẹ còn em thì không?
Giọng khản và lạc đi tôi không thể nói được nữa.Nước mắt tôi tuôn rơi như suối chảy.Lòng tôi cảm thấy đau đớn và uất ức vì với tôi,mẹ đến rồi đi như như một giấc mơ ngắn ngủi.Vì sao tôi không thể có mẹ bên mình để yêu thương ,chăm sóc ,để chia ngọt sẻ bùi?..Tôi yêu tất cả mọi người sao họ lại cứ bỏ mặc tôi mà đi?Bà nội ơi!bố ơi!Có phải thiên đàng quá xa xôi nên mọi người không còn nghe thấy tiếng con gọi?Nếu bà và bố yêu con thì sao không run rủi cho mẹ trở về với con?
Nước mắt tôi rơi ướt đẫm vai anh. Hiểu được nỗi buồn đau trong lòng tôi,anh an ủi:
-Em à,mẹ chỉ ở đâu đây quanh Hà Nội,em vẫn có thể tìm được mẹ mà.Trước hết,mình phải xem mẹ có để lại lời nhắn hay thư từ gì không đã.
Tôi thấy anh nói có lí nên cũng tạm nguôi lòng.Anh chợt phát hiện ra mảnh giấy mẹ để trên bàn học của tôi.Anh khẽ kêu lên:
--Đây rồi ,em ơi...Anh đưa tôi mảnh giấy,nói-Em đọc đi ,xem mẹ viết gì nào.
Tôi run tay đỡ mảnh giấy,cầm lấy xem.Mẹ chỉ để lại vài dòng chữ ngoằn ngoèo,nhòe lệ: "Con gái yêu của mẹ!Mẹ rất yêu con và muốn được ở bên con.Nhưng mẹ phải về vì nếu dượng thấy mẹ không về sẽ đến đây tìm.Biết được mẹ có chàng rể qúi,lòng tham của ông ấy sẽ nổi lên.Nhất định, ông ấy sẽ đến quấy nhiễu con và bạn trai của con.Hậu quả thật khôn lường...Vẫn biết rằng mẹ bỏ đi đột ngột sẽ làm con buồn và đau khổ.Nhưng mẹ thà làm người mẹ chẳng ra gì chứ quyết không để dượng con phá hỏng những gì mà con đang có.Xin con hãy tha thứ cho người mẹ tồi tệ này và xin đừng tìm mẹ nữa.
Kiếp sau,nếu có duyên gặp lại,mẹ xin bù đắp cho con...
Mẹ..yêu...con...."
Tôi nắm chặt mảnh giấy,ấp lên ngực trái của mình,nơi con tim đang nghẹn ngào vì xúc động.Mẹ ơi!Mẹ cam chịu cuộc sống đọa đày, hi sinh bản thân vì hạnh phúc của con ư?Mẹ có biết,làm như thế ...mẹ vô tình đã khiến con luôn phải sống trong đau khổ , day dứt và lo sợ...Con rất lo,con ma men kia sẽ giáng tai họa xuống đầu mẹ lúc nào chẳng hay. Chợt,anh Phương gỡ tay tôi lấy mảnh giấy và đọc.Đọc xong ,anh nói với tôi:
-Em à,anh có cách rồi.
Tôi mừng quá,vội hỏi:
-Cách gì hở anh?
Anh chậm rãi nói:
-Bây giờ mình tới bệnh viện nhờ bác sĩ cho xem bệnh án.Hẳn là địa chỉ của mẹ có ghi ở đó.
Tôi mừng quýnh reo lên:
-Đúng rồi!Anh thông minh thật đấy!Thể nào lắm cô mê anh là phải .
Anh cười ,nói:
- Suốt đời này,anh chỉ cần em mê thôi.Nào đi thôi em.
Tôi hơi bĩu mỏ,nói trêu anh:
-Em chẳng mê anh làm gì...
Anh tủm tỉm cười rồi kéo tôi đi. Anh lấy xe chở tôi quay lại bệnh viện Thanh Nhàn. Giờ này,đường vắng,anh Phương phóng tít mù.Tôi quàng tay ôm chặt anh,cười rúc rích.Anh Phương nói nhỏ,trêu trọc tôi:
-Sao ôm anh chặt thế em?Sợ anh biến mất à?
Tôi đấm nhẹ và lưng anh cười tít cả mắt:
-Không sợ,nhưng em bắt đầu mê rồi đó.Anh cẩn thận nhé...
Cả hai chúng tôi lại rúc rích cười.Đến nơi,tôi đứng chờ anh vào gửi xe.Lúc quay trở ra.anh chợt nhìn thấy có một cô gái đi ngang qua đầu chít khăn tang trông rất giống Hoàn.Anh Phương vội đuổi theo,gọi:
-Hoàn !Hoàn ơi!Hoàn ơi!...
Hoàn ngoái đầu lại,nhìn thấy anh Phương cô bỗng co cẳng chạy vào góc khuất,lẩn trốn.Thấy vậy,anh đuổi theo.Sau một hồi kẻ tìm, người trốn giống như chơi trò ú tim,anh đã đứng ngay sau lưng Hoàn mà cô không hay biết.Anh hắng giọng làm cô giật nảy mình như kẻ trộm bị bắt quả tang.Hoàn quay hẳn người lại:
-Anh à?
Anh nhìn bộ dạng thảm hại của Hoàn ngạc nhiên hỏi:
-Sao cô lại ở đây?Cô để tang ai thế kia?
-Chị gái và anh rể em vừa bị tai nạn chết cách đây ba hôm.-Cô mếu máo vừa khóc vừa nói-Chị gái em mang thai sắp đến ngày sinh nở.Cũng may, các bác sĩ đã kịp thời mổ lấy đứa bé ra.Cháu gái bé bỏng, tội nghiệp của em hiện đang được nuôi trong lồng kinh của bệnh viện.Em...
Thấy anh Phương đuổi theo Hoàn,tôi định theo sau nhưng nghĩ mình còn việc quan trọng hơn nên tôi lại thôi.Tôi đến phòng cấp cứu gặp chị bác sĩ trẻ hôm qua nhờ tìm giúp bệnh án của mẹ.Chị bác sĩ rất có thiện cảm với tôi nên đồng ý giúp ngay.Chị ấy mang bệnh án của mẹ ra cho tôi đọc.Tôi nín thở khi nhìn thấy mục ghi địa chỉ của bệnh nhân.Tôi lấy tay dụi mắt để nhìn cho rõ.Đọc xong tôi trả ngay lại cho chị .Chị ấy hỏi tôi:
-Tìm được chưa em?
Tôi thất vọng,lắc đầu:
-Không phải địa chỉ em cần tìm.Địa chỉ này cũ rồi.Em cảm ơn chị.Em chào chị.Em về đây.
Tôi ra khỏi phòng ,bước chân nặng trĩu.Niềm hi vọng đã vụt tắt trong tôi. Mẹ đã lường trước việc tôi quay lại bệnh viện tìm nên đã xóa sạch mọi dấu vết.Tôi biết tìm mẹ ở đâu bây giờ?Tôi chán nản và suy sụp.Tôi cảm thấy hơi chóng mặt nhức đầu.Vì suy nghĩ miên man,tôi đi lạc ra dãy nhà phía sau của bệnh viện.Bất chợt, tôi nghe thấy tiếng nói của anh Phương và Hoàn.Tôi dừng lại ở một góc khuất cách hai người chỉ tầm bốn mét để nghe ngóng..Anh và Hoàn đang ngồi trên một chiếc ghế đá.Mới chỉ có vài ngày mà trông Hoàn tiều tụy đi rất nhiều.Mắt cô sưng húp vì có lẽ do khóc nhiều.Nhìn cô chít chiếc khăn tang trên đầu trông thật thảm.Chợt tôi thấy cô tụt xuống khỏi ghế,như phủ phục trước mặt anh.Cô rầu rĩ nói:
-Ban nãy em rất sợ phải chạm mặt anh.Nhưng bây giờ ...em lại muốn thú tội với anh...
Anh Phương dịu dàng nói:
-Chuyện đã qua rồi hãy để cho nó qua.Cô không cần phải nhắc lại nữa.
-Không.Em phải nói.Nếu không nói ra em sẽ bị cắn rứt lương tâm,không thể yên được.-Cô đưa tay ôm ngực vẻ rất đau khổ,miệng hơi mếu máo kể lể-Hồi đó,với mục tiêu phải về Hà Nội bằng được em đã không từ một thủ đoạn nào cả.Thậm chí,em còn vào Hòa Bình nhờ một thầy mo làm bùa chài anh.Thật sự,lá bùa ấy rất hiệu nghiệm.Nhờ nó,anh đã mê mệt và lao vào em như con thiêu thân vậy.Em thích gì cũng được,em muốn gì anh cũng chiều.
Anh Phương tròn mắt ,ngạc nhiên hỏi:
-Cô bỏ bùa tôi sao?
Hoàn cúi đầu thú nhận,giọng rầu rĩ:
-Vâng.Em đã chài anh.
Anh tỏ vẻ không tin lắc đầu ,nói:
-Không.Tôi không tin.Tôi không tin chuyện bùa bả. Ngừng giây lát,anh nói tiếp-Có điều,cô rất giỏi....vì đã đánh thức được cái con người xấu xa trong tôi trỗi dậy.Nó lập tức xoắn lấy cô như một 'cặp đôi hoàn hảo"vậy.
Hoàn như không để ý tới lời anh nói, thở dài não nuột:
-Khi ấy,chị gái em biết chuyện thường khuyên: 'Đừng có làm điều thất đức ấy.Kẻo có ngày lại vận vào thân".Nhưng em đã bỏ ngoài tai.-Cô ngửa mặt lên trời ,than-Ông trời ơi!Sao không báo ứng vào con.Sao lại giáng họa vào vợ chồng chị gái con?Chiếc xe máy đó đúng là do con đi lừa mới có được.-Cô rầu rĩ nói như khóc-Vợ chồng chị ấy chỉ mượn nó đi một lúc mà ông nỡ nào bắt họ phải chết một cách,đau đớn , oan nghiệtnhư thế
Từ khi Hoàn bỏ đi,anh Phương không còn chút oán giận gì cô ấy cả.Giờ đây, khi nghe cô kể câu chuyện đau lòng này,anh thấy thương xót cho cô.Anh dịu dàng an ủi:
-Cô nên nén bớt đau thương và đừng tự dằn vặt mình nữa.Hãy cố gắng nuôi dạy đứa bé thật tốt.Nếu cần giúp gì hãy gọi cho tôi.-Anh ngừng giây lát ,hỏi-Đứa bé đang được nuôi trong lòng kính à?Bao giờ thì cô đón nó về?
-Em còn chưa biết...Cái đó phụ thuộc vào sức khỏe của nó.
Anh Phương khẽ thở dài đứng dậy,nói:
-Tôi đi đây.
Hoàn thấy thế vội níu anh lại:
-Khoan đã anh.Em còn một điều cuối cùng muốn thú tội với anh:
Anh Phương nghe mà giật thót cả người,anh vội nói:
-Chắc lại chuyện cô bỏ bùa ông chú tôi chứ gì?Thôi khỏi đi.
Anh thấy sợ hãi, xua tay,từ chối không nghe thêm và bỏ đi luôn.
Hoàn vội đứng dậy đuổi theo anh và cố với theo:
- Anh ơi,không chỉ có chuyện ấy.Còn một chuyện rất đau lòng nữa...
Anh bước nhanh như bị ma đuổi,không dám ngoái đầu lại, nói:
-Tôi xin cô!Xin cô đừng nói ra chuyện ấy...Tôi không muốn nghe bất kể một điều gì nữa...Tôi rất sợ nghe chuyện của cô...Xin hãy tha cho tôi...
Anh Phương rất sợ những chuyện của Hoàn kể vì những câu chuyện ấy thường rất đau buồn và thê thảm...Anh chạy nhanh ra bãi gửi xe,lấy xe rồi phóng thẳng đi.Anh sợ hãi và vội đến nỗi bỏ rơi luôn cả tôi ở đó.Tôi liền vẫy một chiếc xe ôm đuổi theo anh.Mặc dù tôi bị anh cho rớt ở lại nhưng tôi không giận anh vì tôi đã hiểu rõ chuyện .Nhìn anh lao xe vun vút,nhiều lúc xuýt đâm vào người đi đường khiến tôi lo sợ đến thót cả tim.Tôi mừng rỡ khi thấy anh rẽ vào đường nhà mình.Anh về nhà.Tốt quá!..Anh lao cả xe vào nhà và cũng chẳng buồn đóng cửa.Tôi trả tiền xe ôm và chạy vào theo anh .Tôi lấy điện thoại ra gọi.Anh Phương mở máy thấy số của tôi thì giật nảy mình:
-A lô ! Anh đây !Anh xin lỗi.Em đang ở đâu..
Tôi thấy ấm ức nên giả vờ dọa anh:
-Em bị người ta bắt cóc.Anh đến chuộc em đi,không người ta sẽ mang em sang Trung Quốc bán đó.
Anh Phương hơi hoảng kêu lên:
-Sao?Em nói sao?-Anh quát to-Em đang ở đâu thế?
Tôi dập máy.Anh Phương vội lao xuống dưới lấy xe định đi thì thấy tôi đứng ngay trước mặt.Anh tròn mắt ngạc nhiên:
-Ơ! Em...Anh xin lỗi...Anh...
Tôi nhìn anh cũng thấy tưng tức nên nói vẻ hờn dỗi:
-Anh không phải xin lỗ.Lần sau cứ thế...là được.
Anh nhẹ mái tóc tôi,vẻ hối lỗi:
-Anh biết lỗi rồi.Lần sau, anh sẽ không dám thế nữa.
Anh béo nhẹ vao má tôi phì cười,trêu :
-Ừ...Anh biết rồi. Lần sau,cứ thế nhé. -Anh kéo tôi ngồi xuống ghế-Chắc em mệt lắm.Anh đi lấy nước mát cho em nhé.
Anh nói với tôi rất ân cần như để chuộc lỗi.Tôi khẽ gật đầu vẻ nũng nịu.Anh mang nước lại cho tôi và nói:
-Cũng may thật.Em còn biết đường về nhà.-Anh sực nhớ,hỏi tôi-À,em tìm được địa chỉ của mẹ chưa?
Tôi không trả lời ,lắc đầu buồn bã.A lại gần tôi,vòng tay ôm tôi,an ủi:
-Em đừng lo.Anh hứa sẽ tìm bằng được mẹ cho em.Yên tâm em nhé.
Tôi nói vẻ buồn rầu, thất vọng,ứa nước mắt nói:
-Không địa chỉ,không một tấm hình.Tìm thế nào đây?Có khác gì mò kim đáy bể?
Anh lẳng lẳng lấy điện thoại ra mở thẻ nhớ để tìm cái gì đó.Mắt anh sáng lên,cười nói:
-May quá!Đây rồi...
Tôi nhìn anh ngạc nhiên, hỏi:
-May cái gì ạ?
Anh tủm tỉm cười,nói:
-Hôm qua,anh có chụp trộm một kiểu ảnh...-Anh mở ảnh đưa tôi xem-Em nhìn này.Ai đây nhỉ?
Tôi mừng rỡ khi nhìn thấy ảnh chụp hai mẹ con đang xúc động ôm nhau.Anh khôn thật!Chụp lại được khuôn mặt mẹ tôi rất rõ nét.Tôi vui quá nói như reo:
-Trời ơi! Anh đã chụp lại được giây phút đáng nhớ vô cùng.Cảm ơn anh.Cảm ơn nhiều.Anh tải sang cho em đi.
Anh cười rất tươi:
-Ừ.Có ảnh rồi lo gì không tìm được mẹ.
Tôi chớp chớp mắt,cảm động nhìn người yêu.Từ nay,tôi đã có hình của mẹ để đem ra ngắm mỗi khi nhớ nhung.Có mỗi một việc nhỏ này mà bao lâu nay,tôi không hề nghĩ ra.Anh ấy không chỉ thông minh mà còn có một tấm lòng nhân hậu.Khi làm bất cứ việc gì anh cũng luôn nghĩ cho tôi vì tôi. Ôi! Cảm ơn anh! Cảm ơn anh rất nhiều.Có một người đàn ông như thế để thương để yêukhiến cho tôi thấy cuộc sống này thật ý nghĩa.Tôi bất giác ôm cổ anh và níu về phía mình
-Người yêu em tuyệt thế này...em phải lo giữ thật chặt mới được.
Chợt có tiếng chuông điện thoại của anh.Anh mở máy nhìn thấy số của Hoàn.Nụ cười trên môi anh vụt tắt.Anh bực bội khóa máy lại.Tôi thấy thế lo lắng hỏi;
-Ai gọi thế anh?
Anh chỉ thở dài không nói. Anh thấy trong lòng thật bực bội vì Hoàn cứ bám riết anh để than thở và thú tội.Anh muốn chôn vùi cái dĩ vãng kinh hoàng ấy nhưng Hoàn vẫn chẳng chịu buông tha.Anh nghĩ mình phải đi đâu đó để tránh mặt cô ta đây? Trong đầu anh chợt lóe ra một ý nghĩ.Mặt anh tươi tỉnh hẳn lên.Anh nói:
-Em ơi!Mình đi đâu vài ngày đi.Hôm nay, là thứ bảy mà...
-Bao giờ đi ạ?
Ngay bây giờ...Em gọi điện báo cho mẹ nuôi và chị Nga đi.Mình xuất phát nhé.
Tôi hơi do dự,nói:
-Em phải về lấy quần áo đã.
-Ồ!lo gì.Anh chở em lên phố mua luôn.Đi thôi em...
-Để em lên gác chào mẹ đã.
-Thôi em.Lát nữa, gọi điện về chào cũng được.Đi thôi em.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét
(
Atom
)
Đăng nhận xét