-Con vào rủ dì lên gác chơi đi.
-Vâng ạ.-Tôi lễ phép thưa rồi vào giả vờ nhờ dì cùng lên phòng cô út lấy bộ đồ ngủ để thay.Dì vừa nhìn đã thích tôi rồi nên khi được đi cùng tôi nét mặt dì hớn hở nói cười ríu rit như trẻ con.
Chú Trường thấy anh Phương quá quyết liệt nên đành phải mở cửa ra ngoài chịu trận.Anh Phương nhìn thấy cái vẻ co ro khúm núm,yếu hèn của chú Trường thì như muốn nổi cơn điên.Anh nói như quát:
-Ông đúng là một lão già mất nết, già còn đổ đốn.Ông có nghĩ, dì tôi sẽ thế nào khi biết chuyện ấy... không...? Ông cảm thấy,vì ông mà dì ấy đau khổ,bệnh tật như thế còn chưa đủ sao?Từ nay trở đi, tôi không bao giờ muốn nhìn thấy ông nữa....Ông đừng bao giờ xuất hiện ở nhà tôi nữa,nghe chưa.Ông biến ra khỏi nhà tôi đi.
Bác gái chạy lại vẻ mặt lo lắng tột cùng, muốn ngăn anh Phương,nhưng không thể nói thành lời.
-Phương ...ơi...
Dì ở trên gác nghe anh Phương quát to thì sợ trong nhà xảy ra chuyện gì nên chạy bổ xuống dưới.Tôi muốn cản dì lại cũng không kịp. Chẳng biết làm thế nào nữa,tôi đành phải chạy theo dì xuống bếp.Dì chen vào giữa anh Phương và chú Trường thảng thốt hỏi:
-Có chuyện gì thế Phương...?- Di quay sang phía chồng-Đã xảy ra chuyện gì thế hở mình?- Rồi quay về phía bác gái ,lo lắng hỏi-Nhà em có chuyện gì hở chị?Chuyện của nhà em à?
Anh Phương nhìn thấy dì thì giật minh.Anh ôm đầu,đau đớn kêu lên:
Trời ơi!..Tôi đã gây ra chuyện gì thế này?... Tôi thật đáng chết.Tôi...
Anh quay lại phía chú Trường, như muốn trút tất cả nỗi căm giận của mình vào chú ấy rồi bỏ đi như chạy trốn ..Ra đến đường,anh lại muốn quay trở về.Anh muốn làm gì đó để cứu vãn tình thế.Nghĩ lại vẻ mặt hốt hoảng ,lo sợ của dì anh thấy lòng mình quặn đau.Anh tự trách mình đã nóng giận không đúng lúc khiến dì bị thương tổn nặng nề.
Anh Phương đi rồi nhưng chú Trường vẫn câm lặng,đứng im như trời trồng. Dì thấy hỏi mọi người không ai trả lời nên quay sang cầu cứu tôi:
-Con ơi,con có biết chuyện ý không?Con nói cho dì nghe đi.
Tôi hơi lùi người lại,nói rất nhỏ:
-Con không biết ạ....
Dì quay về phía chồng:
-Mình nói tôi nghe đi.Mình đã làm ra chuyện gì tồi tệ à?
Chú Trường cắn chặt môi,đứng im không nhúc nhích.Bác gái nắm chặt bàn tay dì ,nói:
-Chuyện có gì đâu.Xưa nay,dì còn lạ gì tính cháu Phương nữa...Tính nó chả khác gì hổ lửa, đôi khi hay nóng nảy thái quá- Bác gái ngừng giây lát, nói-Thôi mà, không có gì quan trọng đâu..- Bác gái quay sang nói với chú Trường-Chú vào lấy cho dì ấy cốc nước mát đi.
Dì vẫn nói vẻ ngờ vực:
-Chì à,sao chị phải nói dối làm gì.- Dì chau mày,khẽ nói một mình-Cháu Phương xưa nay rất thẳng tinh.Cháu ấy không nói oan cho ai bao giờ...
Bác gái ẩn chú Trường đi vào trong.Chú Trường đi vào bếp,thở hắt ra...Dì lại gần tôi,cầm tay tôi khẩn khoản;
-Con ơi,con làm ơn giúp dì với...Con đi tìm Phương về đây cho dì.Dì muốn biết sự thật...Dì xin con... Dì biết chỉ có con mới tìm được Phương thôi..Con thương dì con nhé.Chồng dì tuy rất thương dì nhưng chú ấy hay nói dối lắm.Dì chẳng dám tin đâu.Dì chỉ tin cháu trai của dì thôi.
Nghe dì nói thế,tôi đoán hình như dì có tâm bệnh ... Tôi nhìn dì thương quá chỉ muốn khóc.Tôi có cảm nhận dì rất yêu chồng nhưng không thực sự tin chú ấy.Có lẽ chú này có tính trăng hoa?Và đó là nguyên do khiến dì mắc bệnh.Những phụ nữ như dì thường yêu chồng bằng cả trái tim mình.Họ hiến dâng tất cả,hi sinh tất cả,chẳng giữ lại gì cho mình nên khi biết bị chồng mình phản bội họ sẽ suy sụp,đau khổ tột cùng và sẽ có không ít người bị mắc chứng tâm bệnh như dì.
Dì thấy tôi ngây mặt ra không trả lời thì lay gọi:
-Con ơi!Con giúp dì đi.Dì xin con đó.
Tôi nhìn dì e ngai chẳng biết nên thế nào.Bác gái thấy thế ra hiệu cho tôi: "Con hãy nhận lời đi".
Tôi nắm chặt bàn tay dì,nói;
-Vâng.Dì yên tâm.Con sẽ đi tìm anh ấy về cho dì.
Tôi đi ra ngoài,bác gái đi theo tôi ra cửa.Bác lại gần tôi,hạ giọng nói:
-Con à,mẹ coi con như người nhà nên mới nói cho con biết chuyện này.. -Ngừng giây lát,bác gái nói tiếp giọng đượm buồn- .Em gái mẹ lập gia đình mấy năm rồi không có con .Về sau, dì mới biết chồng mình bị vô sinh.Mọi người ai cũng khuyên dì ấy đi thụ tinh nhân tạo hoặc xin con về nuôi.Nhưng dì con không nghe và đã dồn hết tình yêu thương, sự quan tâm săn sóc cho chồng mình.-Bác gái ngừng lại một chút,thở dài rồi nói-Cách đây hai năm,dì con vô tình phát hiện ra chồng mình có người đàn bà khác ở bên ngoài.Cú sốc lớn ấy đã xuýt cướp đi tính mạng của dì con.Dì con đau buồn quá đã uống thuốc ngủ tự tử.Cũng may,mọi người đã phát hiện kịp thời nên đã cứu được. Cũng từ đó,dì con mắc phải chứng bệnh trầm cảm. Mẹ phải đưa đi khắp nơi để chạy chữa. Bệnh của dì cũng đỡ nhiều.Nhưng khi gặp chuyện như vừa rồi thi bệnh của dì lại tái phát.
Câu chuyện của bác gái kể cho tôi nghe tuy chưa phải là hoàn toàn đúng sự thật nhưng cũng làm tôi cảm động muốn rơi nước mắt.Tôi khẽ nói:
-Con hiểu...Con hiểu rồi...
Bác gái nắm bàn tay tôi,nghẹn ngào nói:
-Con đi tìm Phương đi và lựa lời nói với nó...Mẹ muốn nó về nhà để trấn an dì con.
Tôi giơ tay áo lên thấm nước mắt và nói:
-Vâng ạ.
Tôi ra khỏi cổng,đưa mắt nhìn xung quanh.Tôi có linh cảm anh vẫn đang ở đâu đó quanh đây.Tôi đi về phía đường lớn và cất tiếng gọi:
-Anh Phương!Anh Phương ơi!...Anh Phương ơi!...
Không thấy anh ấy trả lời,tôi thấy rất lo.Tôi chỉ lo không gọi được anh Phương về cho dì thì không biết làm cách nào để an ủi dì đây.Tôi hơi thẫn thờ, dừng lại bên gốc cây để thở.Tôi chợt giật mình vì anh đặt tay lên vai tôi, nói giọng buồn bã.:
-Em à...
Tôi mừng rỡ khi nhận ra anh.Tôi khẽ nói:
-Mẹ đã nói cho em biết chuyện của dì...Dì quả là rất đáng thương...
Anh Phương buồn rầu nói:
-Anh thật đáng chết.Anh không thể tha thứ cho mình được...Anh thật ngu ngốc,hồ đồ...Chính anh mới là người hại dì .
Tôi nắm chặt bàn tay anh an ủi:
-Anh à,dì đã biết chuyện gì đâu nên chỉ cần anh đưa ra một một lời giải thích hợp lí thì mọi chuyện sẽ êm đẹp cả thôi. Anh có thể nghĩ ra cho chú ấy một cái tội danh khác...
Mắt anh Phương chợt sáng lên,vội hỏi:
-Tội danh khác à?
Tôi khẽ gật đầu:
-Vâng.Chỉ cần không chạm đến vết thương cũ của dì là được.
Anh Phương mỉm cười nhẹ xoa đầu tôi:
-Ừ.Em quả là rất thông minh...Cảm ơn em...
Tôi nói vẻ nũng niu:
-Mình về nhà anh nhé.
Không chờ anh trả lời tôi nắm tay tôi cùng đi về nhà.Anh vừa bước vào,dì đã chạy lại cầm tay anh hỏi rối rít như một đứa trẻ:
-Con ơi!Con nói cho dì nghe đi...Chuyện thế nào hở ,con?
Anh nắm chặt tay dì,ứa nước mắt:
-Chuyện con sắp nói ra rất buồn..Liệu dì có chịu đựng nổi không?
Bác gái nghe thế thì rất lo lắng .Bác chỉ sợ anh Phương lại bức súc nói ra sự thật thì...Bác gái đưa mắt nhìn anh Phương ra hiệu:
-Phương à..
.Tôi nhìn bác gái khẽ gật đầu để bác yên lòng.Dì nhìn anh Phương hối thúc,mếu máo nói:
-Con cứ nói....,Dì chịu đựng được mà.Dì hứa: Dì sẽ không tự tìm đến cái chết nữa... cho dù lát nữa trời có sụp xuống...Dì chịu được mà...
Anh Phương nhìn dì thấy thật mủi lòng,xót xa...Anh khẽ thở dài và nói:
-Con sẽ nói cho dì biết.Con sẽ nói..
Anh nhìn về phía chú Trường,nuốt nước miếng ừng ực.Chú Trường cúi mặt xuống đất chẳng dám nhìn lên.
Dì nóng ruột,giục:
-Con nói dì nghe đi.Dì sốt ruột không chịu nổi nữa rồi.
Anh chỉ thắng vào chú trường,nói:
-Dì biết không...Ông kia đã...
Chú Trường,bác gái và cả tôi nữa đều hồi hộp thót cả tim...Chỉ lo...
Anh nói như quát:
-Ông ta đã đem sổ tiếp kiệm của di để nướng cho cái lò cá độ bóng đá rồi.Dì chưa biết mình bị mất sổ tiết kiệm à?
Cả nhà thở phào nhẹ nhõm.Dì cười rất tươi và hồn nhiên:
-Tưởng chuyện gi...chứ chuyện ấy thì dì biết rồi.Thế mà cháu cứ úp úp mở mở làm dì tưởng chuyện gì quan trọng lắm.Không sao đâu.Tiền mất thì sẽ làm ra được,nếu không làm được thì dì xin mẹ cháu-Di chỉ lo giữ trái tim...của chú cháu thôi,-Dì lại bên chồng quàng vai ,âu yếm-Trái tim này mà mất thì dì sẽ không sống nổi.Dì hớn hở như một đứa trẻ ,kéo tay chồng-Thôi minh ơi,tạm biệt chị và các cháu đi.Vợ chồng mình tối nay đi nhà hàng nhé.Em muốn đi ăn hải sản ở nhà hàng Ngọc Mai...
Chú Trường đưa mắt nhìn bác gái.Bác gái,khẽ thở dài,nói:
-Chú đưa dì ấy đi đi.
Dì cười rất tươi,nói:
-Em cảm ơn chị.Chào cả nhà...-Dì chợt quay lại phía tôi,cầm tay tôi-Cháu gái ngoan...con dễ thương lắm.Chỉ nhìn qua dì cũng biết con là...tình yêu,là trái tim của cháu trai dì đó.Con đừng bao giờ phụ nó ...con nhé...Con mà phụ nó chắc nó cũng sẽ giống như dì chẳng sống nổi đâu.
Dì nói làm tôi xuýt khóc.Tôi thầm tự hỏi: "Vì sao một người hiền dịu ,đẹp người tốt nết như dì lại gặp phải một gã đàn ông trăng hoa như chú Trường chứ nhỉ?"
Chờ cho chú Trường và dì đi khỏi,bác gái lại gần tôi,vẻ xúc động nói:
Cảm ơn con.Cảm ơn con rất nhiều...Con đã hóa giải được cơn bão số tám thành không có gì.Cảm ơn...
Anh Phương âu yếm quàng vai tôi,nói nhỏ:
-Em thật dễ thương...
Tôi không nói gì chỉ mỉm cười vẻ nũng nịu.Được người yêu khen, tôi thấy mình thật hạnh phúc,cho dù anh đã khen tôi câu ấy không biết bao lần.Anh xiết tôi thật chặt trong vòng tay ôm của mình,khẽ nói:
-Ước gì em mãi ở bên anh...
Tôi cười trêu anh:
-Chỉ sợ sau này anh lại nói; cầu cho quỷ tha ma bắt em đi...
Chúng tôi cùng phá lên cười.Bác gái từ trong bếp gọi vọng ra;
-Các con ơi, chuẩn bị ăn cơm nhé.
Tôi gỡ vội tay anh ,nói:
-Mẹ để chúng con dọn cơm cho ạ.
Ít phút sau,cơm đã dược dọn xong.Ba mẹ con ngồi quây quần bên mâm cơm thật ấm cúng.Tôi và anh giống như hai đứa trẻ bị bỏ đói lâu ngày thi nhau ăn rất khỏe.Bác gái ngồi ngắm chúng tôi ăn,lắc đầu ,tủm tỉm cười.
Cơm nước xong,anh Phương đưa tôi về trường vì tôi còn phải xem lại bài vở ngày mai lên lớp.Trên đường đi,
khác với mọi lần,anh Phương tỏ ra suy tư,trầm lắng.Có lẽ anh vẫn chưa hết buồn về chuyện lúc tối.Trong cuộc sống,đôi khi thường nảy sinh những chuyện đáng tiếc ngoài ý muốn.Và chuyện tối nay, có lẽ cũng như một vết cứa rất đau đớn vào trái tim người tôi yêu. Chợt anh với tay ra sau ôm tôi,khẽ hỏi:
-Em à,anh hỏi em chuyện này...Nhưng em phải nói thật...
Tôi nép đầu vào lưng anh,nói:
-Vâng .
-Buổi tối hôm nọ,Hoàn có gọi điện cho em không?-Anh hỏi tôi.
Tôi thật thà thú nhận:
-Có ạ.Cô ấy nói anh đang ngủ chỗ cô ấy...Em nghe xong buồn lắm.Em nhờ chị Nga chở ra nhà anh.Em muốn cùng bác gái đến đó đón anh về nhưng bác không cho em đi,bắt em ngồi nhà đợi.Em đợi quá nửa đêm, mới thấy bác gái về nói là anh bỏ đi rồi.Em đã khóc rất nhiều.Em muốn đi tìm anh nhưng bác gái cung không đồng ý.Bác bảo em về nhà chờ đợi.Em đành phải về nhà ngồi đợi ...
Anh Phương lại thở dài não nuột vì chỉ trong có vài ngày mà đã xảy ra biết bao nhiêu chuyện buồn phiền . Cũng may,giờ đã tạm ổn thỏa. Chợt anh phì cười nói với tôi:
-Em nhớ lần sau không được tin người lạ ,nhớ chưa.
Tôi ôm chặ lấy anh,khẽ nói:
-Vâng...
Nghĩ lại chuyện của tôi với Hoàn,anh phì cười,nói:
-Người yêu tôi ngốc quá.Nếu cô ta mang em sang Trung Quốc bán thì anh biết phải làm sao?-Rồi anh khẽ nói một minh-Cũng may rồi.May quá...
Anh lại thở dài não nuột vì anh vẫn thấy căm ông chú rể của mình. Anh thầm nghĩ: "Ông ta đúng là có phúc mà biết hưởng.Thời buổi này tìm được một người vợ đẹp người ,tốt nết như dì anh đâu có dễ.Với dì của mình thì tình yêu là tất cả.Nó còn quý hơn cả sinh mạng của họ. Sẽ thành bi kịch nếu như dì gặp phải những gã đàn ông không xứng đáng như lão ý..Nhìn cảnh tượng chiều nay,sao mình bỗng thấy sợ và hoang mang..."
Thực ra, khi đó,tôi không hiểu được trong lòng anh đang nghĩ gì và càng không hiểu vì sao anh lại âu sầu đến vậy...
Chúng tôi về đến nhà, trời cũng khá khuya.Chị Nga vẫn còn thức đang ngồi làm việc bên máy tính.Thấy chúng tôi về,chị Nga mừng rỡ ra cửa đón:
Trời ơi!Hai đứa bọn em đi đâu mà tít mít thế?
Anh tươi cười nói:
-Em chào chị.Chị chưa ngủ à?
Tôi cười nũng nịu nói:
-Chị đợi em à?
Chị Nga cười,giả giọng bùi ngùi:
-Em gái sắp đi lấy chồng rồi chị còn biết đợi ai đây?À,chị đun nước cho em gái tắm nhé.
-Thôi để em tự làm ạ.-Tôi vội nói.
Anh Phương ngạc nhiên ,hỏi:
-Phải đun nước ,hở chị?
Chị Nga gật đầu:
-Ừ em ạ.
Anh chợt nảy ra một ý,anh nói với tôi:
-Em à,sắp đến sinh nhật của em rồi.Ngày mai,anh muốn tặng quà trước cho em...
Tôi hỏi lại vẻ nũng nịu:
-Anh sẽ tặng quà cho em trước à?Hồi hộp quá!Anh có thể bật mí cho em một chút được không?
Anh ra vẻ bí mật,nói:
-Ngày mai sẽ rõ.Thôi anh phải về đây.-Anh quay sang ghé tai nói nhỏ với chị Nga.
Chị Nga mỉm cười gật đầu.Anh Phương đi ra cửa,quay lại;
-Em chào chị nhé.
-Chị chào em.
Anh sực nhớ:
-Ơ!Người yêu của anh đâu rồi nhỉ?Không ra tạm biệt anh anh à?
-Để mai anh nhé.-Tôi cười và đi thẳng vào nhà trong...
Cả ngày hôm ấy tôi cứ thấp thỏm,hồi hộp về món quà mà anh đã hứa vì đây là món quà đầu tiên của tình yêu mà. Buổi trưa,đi học về,tôi thấy xe anh Phương đang dựng ở cửa.Tôi vừa bước vào nhà,thì chị Nga đã chạy ra nói:
-Em vào trong nhận quà đi.
Tôi ngạc nhiên hỏi lại:
-Vào đâu ạ?
Chị Nga cười tủm:
-Em vào nhà tắm đi...Phương để nó ở trong ý mà...
Tôi cười đoán:
-Lại dầu gội,sữa tắm ,hay kem đánh răng nhỉ?
Chị Nga chỉ cười không nói.Miệng thì nói thế nhưng trong lòng tôi vẫn chưa hết hồi hộp.Tôi đi vào nhà tắm,nhìn thấy anh ,tôi định quay trở ra thì bị anh mở vòi hoa sen phun nước vào người tôi.Tôi kêu lên:
-Trời ơi!Anh làm gì thế...?
Anh cười,nói:
-Anh tặng em dòng nước mát trong lành...Em không thấy tuyệt vời sao?
Tôi cười rất tươi:
-Ôi..Ôi..Em chưa muốn tắm đâu...Em vừa đi nắng về...Em sẽ ốm đó
Anh Phương vẫn phun nước vào người tôi nói:
-Cho em ốm đi.Nếu em ốm anh sẽ thương em hơn...Em nói đi ...Em thích món quà này không?
Tôi cười rúc rích:
-Em thich lắm !Cảm ơn anh.Thôi tha cho em đi...Ướt hết cả bếp rồi....Chị em sẽ mắng đấy.
Nhìn tôi vui,anh Phương thấy cũng rất vui.Món quà anh tặng tôi tuy nhỏ nhưng thật ý nghĩa.
Chị Nga chợt gọi vọng vào:
-Liên ơi!Em có điện thoại này.
-Vâng ạ-Tôi nói và chạy ra ngoài.
Anh chạy ra nói với theo:
-Này,nếu có ai rủ đi đâu thì không được tin đấy nhé.
Tôi phì cười;
-hihi,có ai rủ tôi không?Tôi đi liền...hihi...
Chị Nga đưa máy điện thoại cho tôi.Tôi vội đặt lên tai nghe:
-A lô! Dạ ..Sao ạ...Có chuyện gì thế ạ...?Dạ ...Đang nằm ở bệnh viện nào cơ?
Nhìn mặt tôi tái đi,anh Phương lo lắng hỏi:
-Có chuyện gì thế em?
Chị Nga cũng sốt ruột hỏi:
-Sao thế em?
Tôi dừng lại để thở rồi nói với anh :
Anh à,.Dượng đi uống rượu về say quá đã đánh mẹ em vỡ đầu phải đi viện cấp cứu rồi..
-Sao hở em?
-Mẹ em phải đi viện cấp cứu à?
(CÒN NỮA...)
Đăng nhận xét