CHUYẾN TÀU ĐỊNH MỆNH PHẦN 15



Anh Phương cười hớn hở,nói với tôi:
-Em ơi!Mình đi ô tô nhé.
Tôi dịu dàng trả lời:
-Em đi gì cũng được.
Anh gật đầu,nói:
-Ok em.
Anh lái xe ra cửa thấy tôi còn lơ ngơ ở cổng ,quay lại giục tôi:
-Em ơi! lên đi.Mình đi lên phố nhớn đã.
Tôi lên xe.Một ý nghĩ xa xôi thoáng hiện lên trong đầu khiến tôi hơi đỏ mặt.Anh nhìn thấy... ghé môi hôn  nhẹ lên má tôi,âu yếm nói;
-Dễ thương quá!
Chúng tôi im lặng,nhìn nhau cùng tủm tỉm cười.Nụ cười của những người đang yêu đẹp như những tia sáng lung lnh huyền bí, xua đi vẻ u ám  của một buổi chiều  oi ả oi ả trước cơn bão.Chúng tôi dừng lại ở một shop quần áo lớn.Anh Phương vừa bước vào shop.Chị chủ  nhìn thấy anh mừng rỡ chạy ra đón:
-Chào em giai. Lâu quá rồi mới lại thấy em đến.Em đi đâu mà biệt vô âm tín thế?Chị nhớ em quá!
Anh Phương nở nụ cười rất duyên,hớn hở,nói
-Chào chị .Dạo này buôn bán phát tài chứ chị?
Chị chủ lắc đầu vẻ hơi buồn :
-Dạo này đói lắm em ơi.Chị đang muốn nhượng lại shop đây...Nhưng nếu ' thượng đế" này mà thường xuyên lui tới thì chị mới dám giữ lại.-Chị ngắm nhìn tôi rồi xuýt xoa nói với anh:-Em giai có con mắt tinh đời lắm đấy.
Tôi hơi đỏ mặt,khẽ nói:
-Em chào chị.-
-Chào em. Em tuyệt lắm.-Chị cười,nói.
Anh Phương vẻ hãnh diên nói với chị chủ:
-Bọn em sắp đi biển mấy hôm.Chị chọn đồ giúp vợ em với.
-Ok.-Chị quay sang dịu dàng nói với tôi-Theo chị nào em.
Có lẽ ,biết tính anh Phương nên chị chủ chọn cho tôi cả đống vừa váy vừa quần áo.Chị đưa một chiếc váy và bảo tôi vào thử.Tôi vào phòng thay đồ,mặc thử .Trời! Sao váy gì mà cổ khoét sâu quá vậy.Tôi chưa bao giờ ăn vận như thế cả.Tôi mới soi gương đã thấy đỏ mặt. Trời! Thế này thì mình sao dám ra ngoài.Chị chủ ở ngoài thấy tôi mãi chưa ra sốt ruột gọi
-Em ơi! Sao lâu thế?
Tôi hơi bẽn lẽn  trả lời:
-Chị ơi! Em không hợp với chiếc váy này ạ...
-Để chị xem nào.-Chị chủ đẩy cửa vào.Chị nhìn tôi,hơi sững cả người-Trời !Sao đẹp thế.-Chị  thích quá gọi với ra ngoài-Em giai ơi,chị không thấy vợ em đâu.Vợ em biến mất rồi...
Anh  hơi giật mình ,chạy tới vẻ lo lắng chạy vào:
-Cô ấy đâu rồi, chị?
Chị chủ cười ý nhị ,nói:
-Con bé lúc nãy biến mất rồi.Chỉ còn lại nàng tiên cá thôi....
Sau vài giây hơi sững sờ,anh cười ,trêu tôi:
-Em quyết định rồi.Em sẽ bỏ cô vợ cũ và rước nàng tiên cá này về nhà.-Anh nói và cầm tay tôi kéo đi.
Chúng tôi chào chị chủ rồi ra xe. Anh Phương mở cử xe,hơi cúi người vẻ trịnh trọng nói:
-Nàng tiên cá ơi! Lên xe của anh nhé.Anh sẽ đưa em về với biển rộng, trời cao...nhe em.
Tôi lên xe.Anh cẩn thận đóng chặt cửa xe.Anh lên xe,thắt dây an toàn và nhắc tôi:
-Em thắt dây an toàn vào đi.
-Vâng ạ.-Tôi sẽ nói.
Anh phấn khởi nói:
-Sầm Sơn thẳng tiến em nhé.
Tôi chỉ  gật đầu không nói.Anh hơi nghiêng đầu ngắm nhìn tôi.Trong mắt anh bây giờ,tôi có lẽ còn xinh đẹp hơn cả nàng tiên cá.Chả thế mà vẻ mặt anh trông hơi đờ ra vì ngây ngất.Anh nói khẽ giọng nghe như hát:
-Em à,em nhìn đáng yêu quá...
Tôi chợt nhìn anh trong bộ đồ hàng hiệu,thấy anh rất lạ:đẹp,duyên và dễ thương vô cùng.Ngày trước, mỗi khi ngồi bên cửa sổ,tôi thường mơ ước một ngày nào đó, sẽ có một chàng hoàng tử đẹp trai mang đến tặng tôi một bó hồng thật lớn và...hôm nay,mơ ước ấy đã thành sự thật.Chàng hoàng tử ấy giờ đang kề cận bên tôi.Chốn nhân gian với tôi đâu phải là bể khổ mà nó là bến bờ hạnh phúc bởi vì tôi đã gặp được hoàng tử của đời mình.Tôi thì thầm với anh :
-Em nhìn anh rất khác mọi ngày...Trông như Việt Kiều ý.
Anh cười rất hiền hậu:
-Mọi khi trông anh giống anh chàng nhà quê lắm nhỉ?
Tôi cười không nói.Anh lại tủm tỉm cười:
-Đó là chiêu đi hỏi vợ của vua Sáo đấy.Anh học theo ông ấy không ngờ thu được  kết quả ngoài cả sự mong  đợi.-Anh nắm tay tôi-Nàng công chúa này thật hiếm có khó tìm.Cảm ơn chuyến tầu chiều chủ nhật hôm đó...
Tôi nắm tay anh chặt hơn như chẳng muốn rời ra nữa: "Anh ơi,hoàng tử của em.Anh là tình yêu  ,là mơ ước của em.bây giờ và mãi mãi.."Anh xúc động nhìn sâu vào mắt tôi hỏi nhỏ:
-Em đang nghĩ gì thế?
Tôi đỏ mặt, khẽ lắc đầu:
- Em không nói đâu...
Nhìn hai má tôi đỏ lựng như trái đào chín, thấy dễ thương quá anh ghé môi hôn nhẹ lên cả hai má của tôi.Tôi sực nhớ:
-À, em quên chưa gọi điện cho mẹ nuôi.
-Ừ, em gọi cho mẹ đi.-Anh giục tôi.
Tôi lấy điện thoại ra gọi cho mẹ :
-Mẹ ơi,mẹ khỏe không?Con rất nhớ mẹ.Vâng.Mẹ khỏe là con vui rồi.À,dạo này anh Bình có hay đến  thăm mẹ không ạ?...Vâng,con rất nhớ mẹ và anh...Dạ.Con và anh Phương ...-Tôi đưa điện thoại cho anh-Anh xin phép mẹ  đi.
Anh Phương cầm máy:
-A lô!Con chào mẹ.Mẹ khỏe không ạ?Vâng...Con xin phép mẹ cho em Liên đi Sầm Sơn với con mấy hôm ạ.Vâng con nhớ rồi ạ.Con chào mẹ.Con cảm ơn mẹ.
Tôi vội nói với anh:
-Đưa điện thoại cho em nói chuyện với mẹ nào.
-Mẹ tắt máy rồi.
Tôi không biết lúc đó, anh Bình đang ngồi cạnh mẹ.Thấy tôi gọi điện đến anh mừng rỡ.Đã mấy ngày nay,vì có quá nhiều chuyện xảy ra nên tôi quên mất không gọi điện cho mẹ.Anh Bình rất nhớ tôi nhưng chẳng dám nói ra ,chỉ âm thầm chờ đợi.Anh hồi hộp theo dõi câu chuyện giữa tôi và mẹ.Anh vui nhất là khi nghe thấy tôi hỏi thăm mình.Nhưng rồi ...biết tôi và anh  Phương cùng đi biển với nhau thì mọi hi vọng của anh vụt tắt.Với sự nhạy cảm của một người đàn ông,anh hiểu rằng,tôi đã quyết định trao thân gửi phận cho "tình địch".Anh ngồi lịm đi một lát rồi chợt đứng dậy, lẳng lặng  dắt xe ra cổng phóng thẳng đi. Nghĩ chúng tôi sẽ đi tầu nên trong đầu anh chợt nảy ra một ý: 'Mình phải ra ga tầu mới được".
 Sau khi tôi từ cõi chết trở về,anh Binh đã tự hứa với lòng mình sẽ không tranh giành đấu đá với anh Phương nữa.Anh chỉ còn biết chờ đợi và hoàn toàn tôn trọng sự lựa chọn của tôi.Nhưng giờ đây,chẳng hiểu sao anh  không  kìm được lòng   minh .Anh  muốn đi tìm tôi.Để làm gi?Anh cũng còn chưa biết. Trong lòng anh chất chứa cảm giác đau khổ, chơi vơi,hụt hẫng như thể bị ai đó đánh cắp trái tim mình lén mang đi khỏi thế giới này. Anh như chẳng để ý đến mọi vật xung quanh,cứ lao xe theo cảm giác.Trên đường ,nhiều người đứng tuổi nhìn anh đi xe thì lắc đầu và né vội vào  gần vỉa hè..Ra đến ga,rất may , gặp được một chị giáo viên cùng trường,anh liền để xe nhờ chị trông rồi chạy vào trong sân ga.Anh chợt nghe,nhà ga thông báo: "Quý khách đi tầu chú ý!Quý khách đi tầu chú ý!Đoàn tầu xuôi Thanh Hóa đã được lệnh chuyển bánh..."Nghe thế,anh vội chạy lao về phía đoàn tầu...Anh đưa mắt dõi nhìn khắp một lượt,chẳng thấy tôi đâu.Đoàn tầu rùng mình chuyển bánh.Anh muốn gọi to,thật to tên của tôi.Anh muốn hét lên thật lớn rằng: 'anh yêu em .Suốt đời này và muôn kiếp anh chỉ yêu mình em.Xin em hãy quay về...Hãy quay về đi em..."Nhưng,anh không gọi và cũng chẳng hét ..  chỉ câm lặng, cắn chặt môi để mặc cho nước mắt tuôn trào.Nỗi đau nén chặt trong lòng khiến tim anh như muốn vỡ tung ra.Đoàn tầu đã rời xa nhà ga nhưng anh vẫn còn đứng chôn chân ở đó như một cái xác không hồn.Chuyến tầu chiều chủ nhật hôm ấy,tưởng đã đem đến cho anh hạnh phúc?Không.Không đúng vì định mệnh đã chia rẽ tôi và anh mãi mãi...
Xe chúng tôi lao vun vút trên đường.Cảnh vật hôm nay có cái gì rất khác ngày thường.Hai bên đường,những cánh đồng lúa xanh mơn mởn,đang thời kì trổ bông.Hương lúa non thơm  ngát say đắm lòng người.Tôi cố hít thật sâu cái hương thơm nồng  nàn ấy.Còn anh thì quay sang âu yếm hit nhẹ lên đôi má của tôi.Anh hơi mỉm cười nhìn tôi với ánh mắt sáng rực.Có lẽ anh đang thích thú vi một sự liên tưởng ngọt ngào nào đó.Đến Ninh Binh,anh quay sang hỏi tôi:
-Em đói chưa?Có mệt không?
Tôi không nói chỉ lắc đầu.Tôi nắm chặt tay anh đưa lên môi định hôn nhẹ một cái nhưng thấy anh nhìn,tôi hơi mắc cỡ nên lại thôi.Anh phì cười một mình ,khẽ lắc đầu .
- Hồ sen tuyệt quá!Ồ, sen nở đẹp quá!"-Tôi khẽ reo lên khi nhìn thấy một hồ sen bên đường.Làn gió mát thoang thoảng hương sen khiến tôi thiêm thiếp ngủ.Tôi mơ màng nhìn thấy gần giữa hồ, nữ Chúa đang ngự trên chiếc thuyền rồng thuyền rồng lung linh tỏa ánh hào quang.Bóng của Người cứ hiển hiện trước mắt tôi mỗi lúc một lớn dần.Đôi dòng lệ tuôn rơi trên khuôn mặt diễm lệ và từ bi như Bồ Tát của Người.Người khẽ nói nhưng giọng du dương như như gió thổi trong rừng cây Bạch Đàn: 'Ngọc Liên!Ngọc Liên ơi!Ta xin con hãy quay về...hãy quay về bên ta.Xin con hãy từ bỏ mọi ham muốn sân si phàm trần , hãy dừng chân trước bờ vực thẳm.Nếu  cố đi thêm chút nữa con sẽ phạm phải thiên quy và hậu quả sẽ khôn lường.Ta rất yêu con nên không muốn nhìn thấy con phải chịu sự trừng phạt của đấng tối cao.Ta sẽ không chịu nổi.. Ta không chịu nổi..."Tuy rất cảm động trước những giọt nước mắt và tấm lòng trời biển của nữ Chúa nhưng tôi vẫn gạt nước mắt vội quay đi.Tôi giơ tay lên bịt kín hai tai vì không dám nghe tiếng gọi da diết của Người. Nước mắt tôi tuôn rơi như suối chảy.Tôi không sợ thiên quy,không  sợ hình phạt của đấng tối cao nhưng tôi rất sợ rồi đây Người sẽ phải buồn thương, đau đớn vì tôi.Có điều, tôi vẫn quyết đi trên con đường mà tôi đã chọn.
 Chợt nhìn thấy hai dòng nước mắt chảy dài trên má của tôi,anh Phương lo lắng,phanh gấp xe lại,lay gọi tôi:
-Em ơi!Em sao thế?Em lại mơ thấy ác mộng à? Liên ơi! Tỉnh lại đi em...
Tôi mở mắt, thoáng ngơ ngác nhìn xung quanh.Thấy vẻ mặt lo lắng của anh,tôi mỉm cười,giọng nũng nịu:
-Em mệt quá!Anh đỡ em dậy với...
Anh nhẹ nhàng đỡ tôi dậy,nói:
-Sắp đến nơi rồi.Em đừng ngủ nữa nhé.
Tôi khẽ gật đầu rồi cố mở to mắt để khỏi bị ngủ thiếp đi. Chúng tôi lại lên đường. Nửa giờ sau,chúng tôi dừng lại ở một nhà nghỉ cách bãi tắm khu A chỉ một con đường nhỏ.Anh  thuê một căn phòng xinh xắn trông ra biển rất lãng mạn.Tôi chạy ùa vào phòng vẻ thích thú như một đứa trẻ.Tôi lại bên cửa sổ kéo rèm để ngắm cảnh :
-Woa!Đẹp quá!Hoàng hôn trên  biển đẹp mê hồn.
Anh lại gần bên tôi,âu yếm hỏi:
-Em có muốn đi ngắm hoàng hôn không?
-Dạ .có ạ.-Tôi vội trả lời.
Anh kéo nhẹ tay tôi:
-Minh đi thôi em.
Hôm nay là chủ nhật,nhiều người phải trở về nhà để sáng hôm sau còn đi làm nên bãi biển chiều nay khá thưa người.Anh và tôi nắm tay nhau đi dạo dưới ánh hoàng hôn tím nhạt đầy thơ mộng.Gió biển mát rượị làm tôi tỉnh hẳn ngủ.Chúng tôi dừng lại ở sát mép biển.Đứng trước biển,tôi thấy tâm hồn mình thật rộng mở.Trời bao la,muôn con sóng vỗ hiền hòa.Những cánh hải âu rập rờn  chao nghiêng mặt nước.Xa xa, những con tầu đánh cá đang hối hả trở về.. Lũ sóng bạc đầu tinh nghịch chốc chốc lại xô nhau đùa giỡn dưới chân chúng tôi.Anh quàng vai ôm tôi,hỏi nhỏ:
-Em ơi! Em đang nghĩ gì thế?
-Em muốn muốn ...em như bờ cát trắng.Còn anh là những ngọn sóng kia...để chúng mình mãi được bên nhau trong những nụ hôn bất tận...
Anh ôm tôi chặt hơn và khẽ thốt lên:
-Trời! Người yêu tôi lãng mạn quá!...
Những con sóng dưới chân chúng tôi ào ạt xô bờ mỗi lúc một dồn dập hơn.Nó thôi thúc đôi trái tim yêu thương thêm khao khát nhau hơn.
Tôi chợt thấy bụng đói cồn cào,liền nói:
-Em đói quá!Em sắp chết đói rồi..
Ừ, anh quên mất.Anh xin lỗi.Mình đi ăn em nhé.
Chúng tôi rẽ vào một nhà hàng gần đó để ăn tối.Tôi thích mê khi nhìn bàn ăn đầy chất ngất toàn đồ hải sản.Tôi nhìn mà thích mê luôn.
Anh cười hỏi tôi:
-Em thích không?
Tôi gật đầu.Anh phấn khởi nói:
-Nếu thích thì ăn thật nhiều vào  nhé.Em thích ăn gì nhất.?
Tôi thật thà nói:
-Em thích ăn con ghẹ .Em chưa được ăn nó bao giờ cả.
Anh cười và tự tay bóc ghẹ cho tôi.Tôi thấy lạ miệng và rất ngon.Thịt ghẹ trắng nõn thơm và ngọt hơn cả đòng đòng.Có lẽ nó ngọt  và ngon hơn bất cứ một con ghẹ nào khác vì nó được chính tay người yêu bóc và bón tận miệng cho mình. Tôi ăn một con,hai con, ba con rồi con thứ tư...Tôi không ăn thêm được nữa vì ngán quá và dư thừa đạm.Tôi dừng lại để thở,nói giọng nũng nịu:
-Em chán rồi...
Anh nhìn tôi phì cười, khẽ lắc đầu,hỏi:
-Em ăn chút cơm nhé.
-Không ạ.Ẹm no rồi.Anh ăn cơm đi.Em chỉ muốn ngồi ngắm nhìn anh ăn thôi.-Tôi dịu dàng nói.
Anh chi ăn lưng bát cơm với canh ngao rồi thôi.Tôi thấy thế ngạc nhiên hỏi:
-Sao anh ăn ít thế?
-Anh nhìn em ăn đã thấy no rồi.-Anh cười trả lời.
Chúng tôi đi về phòng nghỉ.Về đến phòng,tôi  thấy người mệt quá nói với anh:
-Em muốn nghỉ một lát, em mệt quá.
Anh dịu dàng bảo tôi:
-Ừ em nghỉ đi.Anh đi tắm.
Tôi ngồi tựa vào thành giường.Anh thấy thế lấy gối cho tôi và âu yếm nói:
-Em nằm xuống cho đỡ mỏi.Ngồi thế mỏi lắm.
Tôi lắc đầu, khẽ nói:
-Em không nằm đâu vì sợ lại ngủ thiếp đi.Anh đi tắm đi ,đừng lo cho em.
Anh đi tắm còn tôi mở ti vi xem.Tôi không dám ngủ vì rất sợ .... mơ thấy nữ Chúa,Người sẽ lại khóc và gọi tôi trở về.Tôi cũng rất thương Người nhưng tiếng gọi của tình yêu có sức mạnh hơn rất nhiều.Con đường tình yêu dẫu hiểm trở và trông gai đến đâu nhưng con người vẫn hăm hở bước đi.Ở đời có mấy ai sợ  khó mà chùn bước hay quay lại dâu.
 Anh Phương cởi quần áo xong rồi mới nhớ ra quên chưa mang dầu gội vào nhà tắm.Anh gọi vọng ra:
-Em ơi!Anh để quên lọ dầu gội ở  túi du lịch rồi.Em lấy hộ anh với.Mang vào đây cho anh nhé.
Tôi mở túi tìm lấy lọ dầu gội và mang vào cho anh.Khi đó , tôi nghĩ chắc người yêu tôi  mặc quần  đùi để tắm nên mới vô tâm cầm lọ dầu gội,đẩy cửa đi vào như thế.Vừa nhìn thấy anh...tôi đã kêu lên như thể trẻ con nhìn thấy quái vật vậy:
-Ối!Trời ơi...-Tôi đánh rơi lọ dầu gội, chạy vội ra ngoài,đóng sập cửa lại.Tôi trèo lên giường trùm kín chăn.
Thấy thế anh hiểu ra ngay...vội nói vọng ra
-Anh xin lỗi.Anh xin lỗi...
Tôi mở chăn trùm đầu ra và nghĩ lại thấy mình thật trẻ con và buồn cười.Tôi yêu anh và muốn trao anh tất cả những gì mình có.. Thời gian còn lại của chúng tôi vô cùng ngắn ngủi .Thế mà vừa gặp một chuyện nhỏ..tôi. đã sợ quá bỏ chạy.Tôi đúng là...
Anh tắm xong,nhưng chưa dám ra ngay.Anh gọi với ra ngoài ướm thử ý tôi:
-Em ơi! Anh  ra được không?
Tôi phì cười ,nói:
-Em đỡ ngại rồi...Anh ra đi
Tôi tung chăn ngồi dậy,đi lấy váy ngủ để chuẩn bị đi tắm.Anh ra ngoài,nhìn tôi tủm tỉm cười. Tôi gióng giả nói:
-Đi tắm thôi.-Tôi vừa nói vừa đi vào nhà tắm.
Tắm xong tôi mặc váy ngủ.Trời!Váy gì mà mỏng và trong suốt như giấy bóng kính thế này.Chị chủ shop quần áo thật biết chọn đồ.Đã đành rằng,mình muốn đêm nay, mình phải là người phụ nữ thật quyến rũ...Nhưng mặc xong váy rồi mà tôi vẫn chẳng dám bước ra ngoài.Anh  chờ mãi vẫn chưa thấy tôi ra ,lo lắng hỏi:
-Em ơi!Sao lâu thế?Đừng tắm lâu quá,cẩn thận  ốm đấy.
-Vâng ạ.-Tôi nói nhỏ.
Bỗng tiếng chuông điện thoại từ máy tôi reo.Anh gọi vọng vào:
-Em có điện thoại này.
-Vâng em ra đây.-Tôi chạy vội ra quên luôn cả mọi nỗi ngại ngùng.Tôi giật vội chiếc điện thoại trên tay anh.Tôi chợt thấy anh đang nhìn tôi không chớp mắt...Tôi nhìn xuống chiếc váy của minh...và khẽ thốt lên :
-Ồ! Thể nào...anh ấy cứ ngây người ra...

(CÒN NƯA)

My Instagram

Copyright © MÙA HOA BÁCH HỢP. Made with by OddThemes