Tôi có một cô bạn mới ly dị chồng, là người có học, công việc ổn định, hình thức cũng rất khá.
Thấy cảnh bạn một mình nuôi con vất vả, cô đơn nên tôi đã giới thiệu cho cô ấy một người bạn của ông xã với hi vọng nàng có người bầu bạn, chia sẻ những lúc vui buồn.
Thấy cảnh bạn một mình nuôi con vất vả, cô đơn nên tôi đã giới thiệu cho cô ấy một người bạn của ông xã với hi vọng nàng có người bầu bạn, chia sẻ những lúc vui buồn.
Theo lời kể của ông xã thì ổng là người giàu có, học vị tiến sĩ, hiền lành, chịu khó, nhưng số phận không may nên lấy phải hai người vợ chả ra gì.
Nghe chuyện, tôi cũng thấy mủi lòng thương cho tình cảnh của ổng.
Tôi thầm nghĩ, nếu bạn tôi và ổng nên duyên thì âu cũng là cái may mắn, phúc phận cho cả hai người.
Mấy ngày sau đó, tôi làm một bữa tiệc nhỏ để tạo điều kiện cho đôi bên gặp gỡ, làm quen.
Buổi chiều, bạn tôi đã đến rất sớm để phụ tôi nấu nướng.
Gần đến giờ hẹn, tôi tò mò nhìn bạn hỏi:
- Chàng sắp đến rồi, hồi hộp không?.
-Có chứ. Thấy hồi hộp cứ như thể lần đầu biết yêu vậy -Bạn tôi hơi đỏ mặt, trả lời.
Đúng giờ hẹn, ổng xuất hiện.
Vừa nhìn thấy bản mặt của ổng, tôi đã buột miệng kêu lên:
-Trùi ui! Ở đâu ra thế lày?
Cô bạn tôi thì thảng thốt:
-Trông củ chuối quá! Xấu vãi chưởng!
Tôi khẽ cấu tay bạn, an ủi:
- "Tốt gỗ hơn tốt nước sơn"; " Xấu đánh trấu ra vàng". Đại gia đấy, đừng đùa!
Bạn tôi khẽ thở dài , lắc đầu.
Chả hiểu chồng tôi nói gì với lão khi mời đến dùng cơm mà thấy lão lại xách đến một nải chuối còm xanh lét , một thẻ hương và một bó hoa cúc vàng ngủ gật...
Rất hồn nhiên, lão đặt nải chuối lên ban thờ, cắm hoa vào lọ rồi thắp hương, khấn vái.
Tôi và bạn thấy thế che miệng cười. Bạn tôi, liên tục đưa mắt, nháy tôi, làm vẻ mếu máo, lắc đầu quầy quậy.
Nghe chuyện, tôi cũng thấy mủi lòng thương cho tình cảnh của ổng.
Tôi thầm nghĩ, nếu bạn tôi và ổng nên duyên thì âu cũng là cái may mắn, phúc phận cho cả hai người.
Mấy ngày sau đó, tôi làm một bữa tiệc nhỏ để tạo điều kiện cho đôi bên gặp gỡ, làm quen.
Buổi chiều, bạn tôi đã đến rất sớm để phụ tôi nấu nướng.
Gần đến giờ hẹn, tôi tò mò nhìn bạn hỏi:
- Chàng sắp đến rồi, hồi hộp không?.
-Có chứ. Thấy hồi hộp cứ như thể lần đầu biết yêu vậy -Bạn tôi hơi đỏ mặt, trả lời.
Đúng giờ hẹn, ổng xuất hiện.
Vừa nhìn thấy bản mặt của ổng, tôi đã buột miệng kêu lên:
-Trùi ui! Ở đâu ra thế lày?
Cô bạn tôi thì thảng thốt:
-Trông củ chuối quá! Xấu vãi chưởng!
Tôi khẽ cấu tay bạn, an ủi:
- "Tốt gỗ hơn tốt nước sơn"; " Xấu đánh trấu ra vàng". Đại gia đấy, đừng đùa!
Bạn tôi khẽ thở dài , lắc đầu.
Chả hiểu chồng tôi nói gì với lão khi mời đến dùng cơm mà thấy lão lại xách đến một nải chuối còm xanh lét , một thẻ hương và một bó hoa cúc vàng ngủ gật...
Rất hồn nhiên, lão đặt nải chuối lên ban thờ, cắm hoa vào lọ rồi thắp hương, khấn vái.
Tôi và bạn thấy thế che miệng cười. Bạn tôi, liên tục đưa mắt, nháy tôi, làm vẻ mếu máo, lắc đầu quầy quậy.
Buổi tối, bàn ăn đã dọn xong, tôi rót rượu và mời mọi người cùng nâng cốc.
Trong khi chồng tôi còn chưa tuyên bố xong lý do tổ chức buổi tiệc thì lão đã vội cắt lời:
-Ngắn gọn thôi ông bạn, hiểu rồi! Hiểu rồi!- Lão dừng lại nhìn bàn ăn, khịt khịt mũi, vẻ chết thèm- Chà! Đồ ăn nom hấp dẫn quá ... Ăn đi kẻo nguội hết bây giờ. - Lão cầm đũa lên, quay ra giục mọi người- Cả nhà vô cuộc đi chứ! Hì, khoản này thì tôi tự nhiên lắm....- Lão quay sang nói với bạn tôi - Ăn đi em! Tính anh rất háu đói, "Có thực mới vực được đạo" chứ? Các cụ nhà ta xưa chí lí thiệt!...hì hì...
Nói rồi lão cắm đầu cắm cổ ăn rất nhiệt tình. Nếu chồng tôi có hỏi chuyện thì lão chỉ ầm ừ qua loa. Chắc lão sợ nhiều lời lại ảnh hưởng đến "năng suất " của minh.
Thấy thế, tôi cố nhịn cười, nhắc khéo:
-Anh vội lắm à? Sắp có việc phải đi sao? Bữa nay, tưởng anh rất rảnh mà?
-Không. Tối nay, anh rảnh. Anh rảnh đến tận sáng mai luôn. - Lão vừa nhai nhồm nhoàm vừa trả lời.
Trong khi chồng tôi còn chưa tuyên bố xong lý do tổ chức buổi tiệc thì lão đã vội cắt lời:
-Ngắn gọn thôi ông bạn, hiểu rồi! Hiểu rồi!- Lão dừng lại nhìn bàn ăn, khịt khịt mũi, vẻ chết thèm- Chà! Đồ ăn nom hấp dẫn quá ... Ăn đi kẻo nguội hết bây giờ. - Lão cầm đũa lên, quay ra giục mọi người- Cả nhà vô cuộc đi chứ! Hì, khoản này thì tôi tự nhiên lắm....- Lão quay sang nói với bạn tôi - Ăn đi em! Tính anh rất háu đói, "Có thực mới vực được đạo" chứ? Các cụ nhà ta xưa chí lí thiệt!...hì hì...
Nói rồi lão cắm đầu cắm cổ ăn rất nhiệt tình. Nếu chồng tôi có hỏi chuyện thì lão chỉ ầm ừ qua loa. Chắc lão sợ nhiều lời lại ảnh hưởng đến "năng suất " của minh.
Thấy thế, tôi cố nhịn cười, nhắc khéo:
-Anh vội lắm à? Sắp có việc phải đi sao? Bữa nay, tưởng anh rất rảnh mà?
-Không. Tối nay, anh rảnh. Anh rảnh đến tận sáng mai luôn. - Lão vừa nhai nhồm nhoàm vừa trả lời.
Cô bạn nhìn tôi thở dài, giơ tay ôm ngực giả bộ sắp xỉu.
Tôi quay mặt đi chỗ khác để cười cho đã,. Tối nay, vô tình lão đã trở thành ' tâm điểm" của bữa tiệc.
Mình lão ta ngồi ăn, còn cả nhà ngồi ngắm. Sẵn có ly rượu trên tay, mọi người trút ráo cả cho lão uống luôn cho đã.
Lão thấy thế khoái chí nói :
-Chà! Rượu đã lắm. Mà... mọi người định nhường hết cả cho tôi à? Nhiều đồ ăn, đồ uống thế này... tôi kham không nổi đâu... Nói rồi, lão giơ tay lên gãi mớ tóc rối bời của mình cười hì hì...
Cô bạn thấy thế phì cười, nói giễu:
- Bữa nay,chả ai thiết ăn uống gì đâu, chỉ khoái ngắm anh thôi. Chỉ ngắm anh cũng đủ thấy no rồi....hihihi....
Cô con gái sáu tuổi của tôi từ đầu đến giờ, mắt cứ trợn tròn, mồm thì há hốc ra để nhìn ông bác" kì lạ" ý.
Bất chợt, nó lên tiếng:
- Mẹ ơi, Bác này ăn uống như trong truyện "Tiếu lâm" ý mẹ nhỉ? Có cần con ra sân bắt con gà đem vào buộc chân bác ấy lại không ạ? Hihi như thế nhìn thích lắm ạ... Thích lắm...
Nghe con bé nói, cả nhà xuýt chết sặc vì buồn cười.
Cô bạn tôi ngao ngán quá nên bỏ ra về giũa chừng.
Nửa đêm, cô ấy còn gọi điện đến cho tôi, nói:
- "Thần sầu ăn uống" đã về chưa?
-Rồi. -Tôi nói rồi cười phá lên.
- Sao bạn không hỏi xem, lão bị bỏ đói bao lâu rồi?
Tôi cố nhịn cười nói :
- "Ăn được ngủ, ngủ được là tiên". Bạn gặp được tiên sướng quá còn gì?
- Tiên đâu? Cú thì có.
Tôi cố vỗ về, an ủi bạn, nói:
- Tiên hay cú thì sao nào? Quan trọng là lão được cái nết hiền lành, tốt bụng. Thời buổi này, hiếm có, khó tìm lắm đấy. Thôi thì bán rẻ còn hơn ngồi không. Có bồ còn hơn không có. Nghe mình đi, cứ thử tí xem sao hihi...
Cô bạn nghe vậy thì buông tiếng thở dài, rồi suy đi tính lại thấy cũng có vẻ xuôi tai, không nói gì thêm nữa.
Tôi quay mặt đi chỗ khác để cười cho đã,. Tối nay, vô tình lão đã trở thành ' tâm điểm" của bữa tiệc.
Mình lão ta ngồi ăn, còn cả nhà ngồi ngắm. Sẵn có ly rượu trên tay, mọi người trút ráo cả cho lão uống luôn cho đã.
Lão thấy thế khoái chí nói :
-Chà! Rượu đã lắm. Mà... mọi người định nhường hết cả cho tôi à? Nhiều đồ ăn, đồ uống thế này... tôi kham không nổi đâu... Nói rồi, lão giơ tay lên gãi mớ tóc rối bời của mình cười hì hì...
Cô bạn thấy thế phì cười, nói giễu:
- Bữa nay,chả ai thiết ăn uống gì đâu, chỉ khoái ngắm anh thôi. Chỉ ngắm anh cũng đủ thấy no rồi....hihihi....
Cô con gái sáu tuổi của tôi từ đầu đến giờ, mắt cứ trợn tròn, mồm thì há hốc ra để nhìn ông bác" kì lạ" ý.
Bất chợt, nó lên tiếng:
- Mẹ ơi, Bác này ăn uống như trong truyện "Tiếu lâm" ý mẹ nhỉ? Có cần con ra sân bắt con gà đem vào buộc chân bác ấy lại không ạ? Hihi như thế nhìn thích lắm ạ... Thích lắm...
Nghe con bé nói, cả nhà xuýt chết sặc vì buồn cười.
Cô bạn tôi ngao ngán quá nên bỏ ra về giũa chừng.
Nửa đêm, cô ấy còn gọi điện đến cho tôi, nói:
- "Thần sầu ăn uống" đã về chưa?
-Rồi. -Tôi nói rồi cười phá lên.
- Sao bạn không hỏi xem, lão bị bỏ đói bao lâu rồi?
Tôi cố nhịn cười nói :
- "Ăn được ngủ, ngủ được là tiên". Bạn gặp được tiên sướng quá còn gì?
- Tiên đâu? Cú thì có.
Tôi cố vỗ về, an ủi bạn, nói:
- Tiên hay cú thì sao nào? Quan trọng là lão được cái nết hiền lành, tốt bụng. Thời buổi này, hiếm có, khó tìm lắm đấy. Thôi thì bán rẻ còn hơn ngồi không. Có bồ còn hơn không có. Nghe mình đi, cứ thử tí xem sao hihi...
Cô bạn nghe vậy thì buông tiếng thở dài, rồi suy đi tính lại thấy cũng có vẻ xuôi tai, không nói gì thêm nữa.
Mấy hôm sau, thấy bạn tôi nhờ lão chở đi sắm đồ trung thu cho con gái.
Đến một đại lí bánh trung thu "xịn", bạn mua một hộp bánh hảo hạng đưa cho lão và nói:
- Anh mang về làm quà cho con trai nhé.
Lão sướng quá cầm vội hộp bánh rồi đưa lên ngắm nghía, tỏ ý vui mừng ra mặt:
- Chà! Cu cậu thích lắm đây. Hôm qua, anh chở nó đi xem... nhưng đắt quá không dám mua, định đợi qua trung thu, hàng hạ giá mua cho rẻ.
Vừa lúc đó, lão có điện thoại réo.Nghe điện thoại xong, lão quay vào nói với bạn tôi:
-Anh có việc gấp phải đi đây. Em mua bánh cho con gái xong thì gọi xe ôm tự về nhé . Tạm biệt nha. Lúc nào rảnh, gặp lại sau nhé...khì khì...
Đến một đại lí bánh trung thu "xịn", bạn mua một hộp bánh hảo hạng đưa cho lão và nói:
- Anh mang về làm quà cho con trai nhé.
Lão sướng quá cầm vội hộp bánh rồi đưa lên ngắm nghía, tỏ ý vui mừng ra mặt:
- Chà! Cu cậu thích lắm đây. Hôm qua, anh chở nó đi xem... nhưng đắt quá không dám mua, định đợi qua trung thu, hàng hạ giá mua cho rẻ.
Vừa lúc đó, lão có điện thoại réo.Nghe điện thoại xong, lão quay vào nói với bạn tôi:
-Anh có việc gấp phải đi đây. Em mua bánh cho con gái xong thì gọi xe ôm tự về nhé . Tạm biệt nha. Lúc nào rảnh, gặp lại sau nhé...khì khì...
Cô bạn còn chưa kịp hết ngỡ ngàng thì lão đã nổ máy, lao xe biến thẳng.
Bạn tôi tôi lắc đầu, ngán ngẩm cho lão tiến sĩ quê mùa đó. Cô nàng tự kỉ:" Cạn lời với lão hà tiện nè!"
Bạn tôi tôi lắc đầu, ngán ngẩm cho lão tiến sĩ quê mùa đó. Cô nàng tự kỉ:" Cạn lời với lão hà tiện nè!"
Ngay sau đó, cô ấy lập tức gọi điện cho tôi để trút giận:
-Bà làm mối cho tôi sư phụ của "Lão Hà Tiện" à?- Trời ơi! Keo, bẩn, bựa thôi rồi.
Sau đó, cô ấy nổ thêm hàng tràng như súng liên thanh nhả đạn vô "lỗ nhĩ" của tôi.
Tôi phải ôm bụng cười vì sợ cười quá lỡ đứt ruột thì chết toi.
Dứt cơn cười, tôi làm bộ tỉnh khô nói với bạn:
-ki bo càng tốt chứ sao? Hay bà thích làm bạn với mấy chàng "ghiền"cờ bạc, lô đề, bán giời không văn tự, hả?"
-Nhưng cách xử sự của lão thì sao? Liêu theo bà có "tiêu hóa" được không?
-Nếu giả, lão đã giàu lại khéo thì chắc gì đã đến đến lượt mình? 'Nhân vô thập toàn" mà.Theo tôi, bà cứ bình tĩnh, cho lão thêm một cơ hội nữa xem sao. Nếu không dùng được thì thôi... "bắn bỏ", mất mát gì đâu.
Nghe tôi nói, cô bạn lại thấy xuôi tai, không nói thêm gì nữa.
-Bà làm mối cho tôi sư phụ của "Lão Hà Tiện" à?- Trời ơi! Keo, bẩn, bựa thôi rồi.
Sau đó, cô ấy nổ thêm hàng tràng như súng liên thanh nhả đạn vô "lỗ nhĩ" của tôi.
Tôi phải ôm bụng cười vì sợ cười quá lỡ đứt ruột thì chết toi.
Dứt cơn cười, tôi làm bộ tỉnh khô nói với bạn:
-ki bo càng tốt chứ sao? Hay bà thích làm bạn với mấy chàng "ghiền"cờ bạc, lô đề, bán giời không văn tự, hả?"
-Nhưng cách xử sự của lão thì sao? Liêu theo bà có "tiêu hóa" được không?
-Nếu giả, lão đã giàu lại khéo thì chắc gì đã đến đến lượt mình? 'Nhân vô thập toàn" mà.Theo tôi, bà cứ bình tĩnh, cho lão thêm một cơ hội nữa xem sao. Nếu không dùng được thì thôi... "bắn bỏ", mất mát gì đâu.
Nghe tôi nói, cô bạn lại thấy xuôi tai, không nói thêm gì nữa.
Thêm một tuần nữa, đã trôi qua rất nhanh.
Tối nay, là buổi hẹn hò tình tứ đầu tiên của hai người.
Cô bạn tôi hồi hộp, thấp thỏm như thể gái ngoan sắp về nhà chồng.
Mới sáng ngày ra, cô ấy đã đi ra spa để đắp mặt nạ, rồi tắm gội, sửa lông mày, thay quần áo, sức nước hoa, xoa kem phấn.
Xong xuôi, nàng đến trước gương, soi trước ngắm sau mãi không thôi.
Người phụ nữ kể cũng lạ thiệt! Đôi khi có chút lầm tưởng về " cây gỗ tốt" mà sẵn sàng bỏ qua cho hàng tá thứ " thói xấu" của đối tượng mình sắp chọn lựa.
Thực ra, nếu nhìn mặt đã thấy " hãm", thấy bựa" thì chớ dây vào, kẻo rồi hối không kịp.
Tối nay, là buổi hẹn hò tình tứ đầu tiên của hai người.
Cô bạn tôi hồi hộp, thấp thỏm như thể gái ngoan sắp về nhà chồng.
Mới sáng ngày ra, cô ấy đã đi ra spa để đắp mặt nạ, rồi tắm gội, sửa lông mày, thay quần áo, sức nước hoa, xoa kem phấn.
Xong xuôi, nàng đến trước gương, soi trước ngắm sau mãi không thôi.
Người phụ nữ kể cũng lạ thiệt! Đôi khi có chút lầm tưởng về " cây gỗ tốt" mà sẵn sàng bỏ qua cho hàng tá thứ " thói xấu" của đối tượng mình sắp chọn lựa.
Thực ra, nếu nhìn mặt đã thấy " hãm", thấy bựa" thì chớ dây vào, kẻo rồi hối không kịp.
Kể ra, lão này cũng được cái ưu điểm "nổi trội" là rất đúng hẹn.
Đúng 8 giờ không phút, lão xuất hiện.
Bữa nay, nhìn lão còn tệ hơn mấy lần gặp trước.
Lão mặc bộ véc màu tím than đã ngả màu, chắc hẳn lựa được ở hàng thùng, chân đi đôi dép tổ ong sắp đứt và cưỡi con dream cũ nát.
Nhìn bộ dạng của lão, bạn tôi muốn ngất xỉu. Cũng may, lão ta đã kịp lên tiếng:
-Chào em, tối nay, em đẹp quá!- Lão cười khì khì, giơ tay lên gãi đầu, gãi tai- Anh vừa ở công trình về còn chưa kịp thay đồ...Anh chỉ sợ sai hẹn với em lại bị mắng nên phải vội vã đến đây luôn.
Rồi anh ta lại tấm tắc khen:
- Em đẹp quá đi mất! Thoạt nhìn, anh còn không nhận ra... Cứ tưởng là em gái của em mới chết chứ.
Lời khen như rót đường mật vào tai cô bạn.
Được lời như cởi tấm lòng. Quả là không uổng phí cả ngày sửa sang sắc đẹp. Dẫu cho bông hoa nhài kia chẳng biết rồi sẽ phải cắm vào đâu?
Cô bạn tôi hơi dè dặt, rón rén, khi ngồi lên chiếc xe cà tàng của của lão cùng với trái tim phập phồng, hồi hộp.
Lão được cái rất ranh mãnh. Ngay sau đó một chút, đã cố ý lao vào một cái " ổ voi" đại tướng, làm bạn tôi lỡ đà vồ chặt lấy lão.
Lão cười khoái chí, hỏi:
- Sao em "hot' thế? Chắc lâu ngày rồi...
Cô nàng giật thót người, ngỡ ngàng, bực bội như thể vừa bị ai đó vô ý hắt chậu ước bẩn vào người.
Tuy rất bức xúc nhưng, cô ấy vẫn cố chịu đựng để xem "con tạo" xoay vần ra sao?
"Im lặng là đồng ý" . Vì lầm tưởng thế nên lão hồ hởi cho cho xe lao vút đi, rồi bỗng phanh gấp trước cửa một nhà nghỉ, chỉ thoáng nhìn cũng biết là rất tồi tàn.
Lão hớn hở nói với bạn tôi:
-Mình vào đây nghỉ tí, em nhé. Em làm anh nóng máy quá rồi.
Hì, bữa nay, anh không mua hoa tặng em vì biết những người đàn bà bỏ chồng thích " hoa súng" hơn nhiều. - Lão ta ghé vào tai cô bạn thì thào- "Hoa súng" của anh"chất lừ" lun. Yên tâm đi, về khoản này thì....Đêm nay, anh sẽ cho em chắp tay vái lạy " tiên" luôn hí hí...
Trời! Nhìn bộ mặt nhờn nhờn, nhày nhụa mồ hôi và nghe những câu nói "khả ố" của gã khiến bạn tôi Không thể chịu đựng hơn được nữa .
Tức nước quá nên bờ phải vỡ...Bạn tôi nói như quát vào mặt lão...
- Đồ biến thái! Kinh tởm! Cút đi!
Nói rồi, bạn tôi nhảy xuống khỏi xe, vẫy một chiếc tắc- xi chạy thẳng đến nhà tôi.
Dĩ nhiên, cô bạn đã trút tất cả cơn giận dữ " khủng khiếp" ý vào đầu một " bà mai"xấu số như tôi.
Ôi ! Khổ thân tôi quá đi mất...
Vừa lúc đó, chồng tôi đi làm về, tôi bực bội nói với chồng:
- Ông bạn anh "quý hóa quá"!
Chồng tôi lầm tưởng đó là lời khen nên phấn khởi hỏi:
- Bạn anh à? Thằng đó... được lắm mà.
-Qủy tha, ma bắt hắn ta đi!- Tôi thấy vừa tức vừa buồn cười.
- Anh bảo hắn tìm ma cà rồng mà lấy. Kiếp này, hắn đừng có mơ lấy được người nha. Đồ giời đánh không chết...
Bạn tôi nói liền một hồi rồi tự dưng im bặt. Cả nhà nhìn nhau, và chẳng hiểu sao lại phá ra cười, cười sặc sụa, cười muốn bò cả ra đất....Kakaka... 1
-