CHÚA BÓI NGUYỆT HỒ- NGƯỜI THẦY ĐẦU TIỀN CỦA TÔI


Câu chuyện được ghi lại theo lời kể của chị hai tôi
......................
............................

Vào những năm áp chóp thập kỉ 20, sau bao ngày tháng lận đận về tình duyên và công danh sự nghiệp thì chị hai tôi lại quay trở về với con số 0 tròn trĩnh, mà hội bạn cùng trang lứa với nàng bảo là
 " quay về với cái máng lợn sứt"

Giữa lúc chị ý thấy chơi vơi, tuyệt vọng thì nhà lại xảy ra chuyện: Cậu em cùng mẹ khác cha bị mắc chứng  bệnh tâm thần, ban đêm thường bỏ nhà ra sông  định tự tử ( nhưng không thành vì bị Bà Tổ Cô đuổi về). 
  Trước lúc đi ngủ, chị hai khóa trái cửa và giấu chìa khóa đi nhưng khi cậu ta biết được thì giống như một con ma điên, liền vác dao bầu ra với bộ mặt đằng đằng sát khí hăm dọa : Sẽ MỞ MỘT CON ĐƯỜNG MÁU để thoát thân.
 Nhìn cảnh tượng đó, chị hai thật sự khiếp sợ, mặt xanh rờn như tàu lá chuối,  dẫu có cắt  cũng không còn giọt máu, đành phải mở cửa cho nó đi, rồi chỉ còn biết kêu trời khấn Phật.
 Sau đó, chị tôi đưa em trai đi chữa trị  ở một bệnh viện tâm thần, nhưng hiệu quả rất thấp.
 Hoàn cảnh chị Hai lúc ý thiệt khổ  sở trăm bề vì  ở nhà, ngoài cậu em tâm thần ra chỉ còn mẹ già đã ngoài 70 tuổi chân yếu, lưng còng, anh em họ hàng thì toàn ở quê xa và cuộc sống của họ cũng chả dư dả gì nên không thể trông mong.
 Một mình chị ấy vừa phải chăm sóc mẹ lại vừa phải đưa cậu em đi chạy chữa.
 Một bữa nọ, sau khi ăn cơm tối, chưa kịp rửa xong bát đũa, chị hai cảm thấy người bải hoải, không còn nhấc nổi bước chân nên  ngồi bệt xuống sàn nhà, phủ phục vô thành giường cạnh ô cửa sổ, mắt đờ đẫn nhìn ra khoảng trời trước mặt.
Bữa đó là một đêm cuối tháng 7 âm lịch nên ông trăng thì đã ngủ khì khì từ lâu, còn bọn sao thấy ông giời ủ ê buồn bã liền rủ nhau đi trốn biệt tăm, khiến cho bầu trời đen kịt, mịt mờ...
 Có cái gì đó cay cay nơi khóe mắt, khiến chị hai chợt cảm thấy tủi hờn, mắt đăm đắm nhìn về một nơi vô định, khẽ gọi trong tiếng nấc:
- Bố ơi! Bà ơi! ... Mọi người ... ở trên ý thế nào ạ? ( ý chỉ thiên đường) Có vui không cơ?  Chỉ cần mọi người vui là tốt rồi, con cũng thấy tạm yên lòng... Còn con... còn con... con không biết... ngày mai rồi sẽ ra sao... Con không biết điều gì đang đợi con ở phía trước, không biết nữa...vì mọi thứ với con sao quá mịt mờ...
 Chị hai tôi bỗng khóc nấc lên, nức nở như thể một đứa trẻ bị lạc mất cha mẹ trong đêm tối, nơi đất khách quê người vậy..
 Chị tôi khóc trong lúc cả nhà đã ngủ say nên chẳng ai hay biết mà hay biết thì cũng có hơn gì... Chị ý khóc một hồi mệt quá và ngủ thiếp đi lúc nào chẳng hay...
Trong cơn mơ, chị nhìn thấy một tiên nữ áo xanh, lướt mây, lướt gió tới bên, đặt nhẹ bàn tay lên vai mình, dịu dàng bảo:
- Dậy đi nào! Đừng buồn nữa! Ta thương nè...
 Chị hai ngước mắt lên nhìn tiên nữ, khẽ kêu lên:
- Ủa! Chủ nhân !... Con... con bái lạy Người...
Tiên nữ lấy tà áo của Người nhẹ nhàng thấm khô những giọt nước mắt còn hoen nơi bờ mi của chị tôi, an ủi:
- Tiểu yêu tinh! Đừng có khóc nữa nhé, trông xấu xí lắm... Nín đi rùi ta thương...
Chị hai giơ bàn tay gầy guộc lên dụi mắt, miệng mếu máo:
- Dạ. Con biết rồi ạ. Xin chủ nhân thương con... Con...
Tiên nữ rút ra một bộ bài tây nhỏ xíu và bảo:
- Ta cho ngươi thứ này... Ngươi hãy dùng nó để giúp người, giúp đời... Hãy  nhớ là phải làm điều thiện và tránh xa cái ác... rồi ngươi sẽ có phúc có phần...
 Chị hai tôi giơ tay kính cẩn đỡ lấy vật quý mà tiên nữ ban tặng, nhưng rồi chị ấy chưa kịp nói lời cảm ơn thì Người đã vụt biến mất.
  Ngày hôm sau, trong lúc dọn tủ thờ, chị tôi tình cờ nhìn thấy một bộ bài tây giống hệt của vị tiên tử ban tặng trong mơ. Chị cầm bộ bài lên thì chợt nhớ ra tuần trước đó, có cô bạn học ghé thăm, mang bộ bài này ra ngồi tự xem cho mình, sau đó vì về vội quá nên bỏ quên lại.
 Chị tôi liền ngồi xuống sập, mở bài,  tự bói thử  " vận mệnh" cho mình và xem riết rồi thấy ham.
  Vài bữa sau, có một số người gần khu vực đó bỗng dưng  đến nhờ chị hai xem bói giúp mình.
Chị ý không chút ngần ngại, mở bài và phán như THẦY BÓI vậy. Nhờ ơn trên mưa móc, chị tôi nói đâu đúng đó, khiến cho nhiều người phải nể phục.
 Mặc dù bị từ chối, nhưng mọi người vẫn nhất quyết đặt " giọt dầu" để chị thắp hương tạ lễ vị tiên tử nọ và một phần dành để trang trải cuộc sống.
 Một bữa kia,  có bà "đồng nổi"  ( là thanh đồng hay có vong âm nhập vô để phán bảo) đến nhà, nhờ chị tui soi giúp một số việc trong gia sự.
Nghe chị hai phán, bà ý gật đầu lia lịa tán thưởng và cảm ơn rối rít. 
 Khi nghe chị kể lại câu chuyện kì lạ về vị tiên tử áo xanh đã gặp trong giấc mơ bữa trước, bà  ý liền chắp tay kính cẩn,  mắt hướng về phía bàn thờ, nói:
- Lạy Chúa  bói Nguyệt  Hồ... Lạy Chúa, Người thiệt tối tú anh linh... Lạy Chúa...
- Chúa bói Nguyệt Hồ? Vị tiên tử áo xanh ý là...-  Chị tôi kêu lên đầy vẻ sửng sốt...
- Phải rồi! Đó chính là Chúa bói Nguyệt Hồ. Chúa đã cho cô ăn lộc soi lộc bói đó... Cô thiệt có phúc mà. Mau về sám tạ Chúa đi nha...
 - Ủa!... Thì ra Người là...
 Mấy ngày sau, theo sự chỉ dẫn của bà đồng ý, chị tôi đã sắm sanh lễ vật rồi khăn gói quả mướp về cửa Chúa, để sám hối, tạ ơn và xin lộc.
  
Từ đó trở đi, tiếng lành đồn xa, đồn xa thêm, xa mãi... dần dà, chị hai tôi từ một cử nhân sư phạm ( thất nghiệp), một " nhà văn trẻ" đầy triển vọng ( là cái danh do các anh chị trong nghề viết đặt cho) bỗng trở thành một bà bói  "có tiếng tăm". Và vị ÂN NHÂN cũng chình là NGƯỜI THẦY ĐẦU TIÊN của cả ba chị em tôi.  CHÚA BÓI NGUYỆT HỒ,  Người còn  là nữ Bồ Tát cứu khổ, cứu nạn, là ngọn hải đăng soi đường cho chúng tôi vượt qua bão giông, sóng cả để tới ngày nắng hửng, vầng dương tỏa ánh rạng ngời.
  Kể từ  khi Chúa Nguyệt tới ban tài tiếp lộc cho chị hai  thì bệnh tình của cậu em đỡ dần, rồi  khá hơn và đi làm trở lại.
Nhà cửa cũng vì thế mà yên vui hơn.

Ít lâu sau, chị tôi ra trình đồng mở phủ rồi lập ngôi điện nhỏ để thờ tại gia. ( Theo tôi nghĩ thì  thời điểm này, chị hai tôi đã về trời và người xuất thủ trình đồng quy hàng TỨ PHỦ là chị cả)

Nhiều năm trôi qua, là một thanh đồng thủ nhang, một đồng soi bói, chị hai, rồi kế đến chị cả tôi đã giúp khá nhiều người ( về cửa điện kêu cầu)  được sở cầu như ý, sở nguyện tòng tâm.
Chỉ có điều, từ trong sâu thẳm đáy lòng mình, họ vẫn luôn bị ám ảnh, day dứt về cái "GÁNH NỢ VĂN CHƯƠNG" còn chưa trả đươc. 
( có lần, tôi nằm mơ thấy Chúa Nguyệt sang tai là: Tôi chính thức xuống " tiếp quản" vào giữa năm 2015, còn trước đó ( khoảng  từ 2012 - 2015) tôi chỉ ghé điện những khi viết bài up lên blog muahoabachhop.com)
 Do công việc vất vả, bận rộn, nên ban ngày họ vẫn vui cười, siêng năng làm việc, nhưng mỗi khi đêm về thì " CHÀNG VĂN" lại tới hối thúc họ, khiến cho mỗi buổi sáng khi choàng tỉnh giấc, họ luôn thấy buồn vương, u uất... 
 Có lẽ chính vì điều này mà các chị tôi chẳng thể về nổi thiên cung cho dù  họ đã mãn hạn lưu đày trần gian. 
 Tôi có cảm giác hai người chị của mình luôn quanh quẩn bên tôi  phù trợ, chung sức  cùng cô em út ( TRÀ MY VŨ)  trả gánh nợ văn chương cho đời và báo đền công ơn trời biển của Chúa bói Nguyệt Hồ và Phật Thánh...

TÀI LIỆU THAM KHẢO VỀ CHÚA BÓI NGUYỆT HỒ:
LINK:http://www.muahoabachhop.com/2017/05/vai-net-so-luoc-ve-chua-boi-nguyet-ho.html



  -------------------


The story was written down following my second eldest sister’s words.
In the last century, after days of hardships in relationship and career, my sister returned to the starting point with nothing left.
When she was in deep desperation, a problem cropped up: her half-brother was mentally ill and often left the house to kill himself in the river in vain.
Before going to bed, my sister often locked the house and hid the key. Yet, when the man knew it, he went mad and threatened to break out of the house with a knife.
At the scene, she was too scared to keep her brother. Instead, she had to let him go and prayed desperately for blessing of Gods.
After that, my sister had to bring her half-brother to the psychiatric clinic. But the cure for his mental disorder was not effective.
My sister was in a dilemma as her mother was over 70, thus, so fragile while the relatives lived far from us and were getting by on minimal income.
She had to take care of her elderly mother and get her ill brother to hospital on her own.
One day, after dinner, my sister, too exhausted to move her feet, sat down on the floor next to the window looking hopelessly into the space.
It was the night at the end of July (according to the Lunar Calendar) when the Moon had gone to sleep and the stars hid away, making the sky dark black.
My sister was in such deep pain that she cried out:
"Daddy...Grandmum...how are you in Heaven? I hope that you are happy. I do not know how tomorrow will be...Everything is so dull."
She burst into tears as if she were a child getting lost in an unknown place without parents.
She cried when everyone in the house was asleep so no one knew it. After a while, she fell to sleep.
In her sleep, my sister dreamt of a fairy wearing green costume, flying through the clouds, placing the hand on her shoulder and saying kindly:
-          Wake up! Don't worry...I am sympathetic with you...
My sister looked up, replying:
-          Oh, Master...I...
The fairy wiped her tear and comforted her:
-          Little girl! Don't cry...It's ugly...
My sister raised her thin hands  to rub her eyes, her mouth croaked:
-          Yes…I understand. I hope you will sympathize with me…
The fairy pulled out a small set of Western cards and said:
-          I give you these…You should use them to help people and life. Remember to do good deeds and stay away from evils…Then you’ll have good fortune…
My sister raised her hands respectfully for the precious items but the fairy had disappeared before she could thank her.
The next day, when clearing up the cupboard, she happened to see a similar set of Western cards just like the ones given by the fairy. She held the cards up, remembering her classmate  dropping by the previous week bringing them along in order to tell her own fortune. The lady rushed home forgetting the cards in my sister’s house.
My sister sat down, opened the cards to see her destiny.
A few days later, it is unclear why some people in the neighborhood stopped by her house to have their fortune told.
My sister did not hesitate to open the cards and helped them like a professional fortune-teller. With the blessing, she predicted the future so accurately that many people counted on her words.
They insisted on placing some money on the altar so that my sister could use it to show her thankfulness to the fairy last time.
One time, there was a follower of the Mother Goddess religion coming for my sister’s help.
Before going, she listened to the story about the mysterious dream of the fairy in a green costume at that night. She responded respectfully:
-          Lots of respect to Nguyet Ho Goddess…
-          Nguyet Ho Goddess? The fairy in green clothes that night was…- said my sister in a surprise
-          Yes! It was her. She blessed you this fortune-telling ability…You should travel to her Temple to show your respect…
-          Oh!...
A few days later, following the directions of the lady, my sister brought the offerings to the Temple of Nguyet Ho Goddess.
Since then, thanks to the words of mouth, my sister, from a graduate in Education and an up-and-coming writer, became a famous fortune-teller. And the first savior and teacher of all three of us was Nguyet Ho Goddess.
Luckily, the half-brother of my sister also recovered and returned to work since the visit of Nguyet Ho Goddess. The house became happier.
Shortly after, my sister held a trance ceremony (a ceremony for those who want to become an official follower of the Mother Goddess religion) and built a shrine for worship. (I believe at this time, my second eldest sister returned to the Heaven and the person who attended the ceremony was my oldest sister).
Years passing by since my sisters became the believers of the Mother Goddess religion and fortune-tellers, they have helped a lot of people.
The only problem, from the depth of their heart, is that they have still been gripped by LITERATURE. (Nguyet Ho Goddess once said that I officially went into this body to manage the shrine in mid-2015, and before that, I only appeared when writing articles for the blog muahoabachhop.com)
At daytime, my sisters are too occupied with work in the shrine to think about literature. Yet, at nighttime, they are urged to write more about life.
Because of this, my sisters have not been able to completely return to the Heaven.
I always have the feeling that they are around to support me to pay the debt of literature and to worship the Gods of the religion.
More information about Nguyet Ho Goddess:





-



My Instagram

Copyright © MÙA HOA BÁCH HỢP. Made with by OddThemes