NỖI NHỚ MÙA HOA PHƯỢNG- PHẦN 1


Mỗi mùa phượng về lại khắc thêm vào tim ta những kỉ niệm
.....................................

Hoàng hôn đang tắt dần trên phiến lá, nhưng cái nóng thì  không chịu nguôi ngoai, vẫn thắp lửa vô những bông phượng làm đỏ rực cả con phố nhỏ vốn khá yên tĩnh này.
 Tôi lang thang dạo bước bước tha thẩn một mình, thả hồn vào cuộc sống của nhân vật chính trong cuốn tiểu thuyết đang viết dở.
 Bỗng có tiếng leng reng của một thông báo trên facebook gửi đến. Sau vài giây thoáng giật mình, tôi mở điện thoại ra xem:
- Ồ! Là lời mời kết bạn của một chàng quản trị 8x  trên mạng.
Tôi nở một nụ cười, khẽ tự kỉ:
- Thiệt hay!
Tôi nói rồi nhấn nút đồng ý. 
Vào khoảnh khắc đó, bất chợt có một cơn gió  thổi qua mát rượi và thiệt kì lạ, một cánh phượng hồng tươi rói nhẹ rơi xuống chiếc điện thoại trên tay tôi.
 Cánh phượng chạm mặt bàn phím rồi nhưng vẫn không chịu nằm yên.
 Nó khe khẽ rung rinh theo gió như một cánh bướm nhỏ trông rất đỗi cute
Có vẻ như đây là món quà của chị gió gửi tặng tôi thì phải.
Chẳng biết có phải vì người bạn mới kia hay vì cánh phượng hồng xinh xắn đã khiến lòng tôi nao nao  khó tả.
- Em chào chị. Em rất vui vì được chị nhận lời kết bạn.- Em  tên là Chung...- Người bạn mới quen đã nhắn cho tôi.
- Cảm ơn em. Chị cũng rất vui vì được quen biết em. Chị tên là Phượng.- Tôi trả lời và tủm tỉm cười một mình.
Thực lòng tôi rất vui khi giao lưu với bạn ý, bởi vì chàng trai trẻ này nói năng  lịch thiệp và  rất dễ thương.
Tôi là người mới tập chơi fb chưa lâu, nên việc tình cờ quen được một người bạn giỏi công nghệ khiến tôi vô cùng thích thú.
Hì, nói quá đi một chút thì tôi giống như" mèo mù vồ nhầm được cá rán" vậy.
Chung hỏi tôi:
- Chị đang làm gì thế ạ?
- Chị ... . chị đang đi dưới hai hàng phượng đỏ rực sắc hoa... Hoàng hôn sắp tắt rồi... Chị phải về đây. Tạm biệt em nhé.
- Dạ... Thế ạ... Tuyệt quá! Tiếc thiệt... Dạ. Em chào chị ạ.

Sau đó, tôi được biết Chung tình cờ đọc được những bài viết của tôi trên mạng nên cảm thấy mến mộ và quyết định tìm tới kết bạn làm quen.
 Em ý thú nhận rằng, rất thích nghe giọng nói của tôi vì nó truyền cảm, dễ thương và có cả chút gì đó nũng nịu, nên vào những khung giờ nhất định, em ấy hay điện thoại cho tôi.
Nhiều lúc tôi vô fb, Chung thường chỉ  bất ngờ xuất hiện một chút rồi đi tựa như cơn gió lạ, trong lành thoảng qua khiến tôi có chút bâng khuâng.

Tôi vừa phải chạy trốn một cuộc tình nên cũng chẳng muốn quan tâm sâu "đối tượng' làm gì, nhất là một chàng trai kém tuổi mình.
 Có lần, Chung hỏi tôi về chuyện riêng tư, tôi cũng không giấu giếm nên kể cho em ý nghe luôn.
Tuy nhiên, tôi nói dối là bạn trai cũ của tôi đang ở rất xa, cách tôi nửa vòng trái đất.
Chung tỏ ra rất vui bảo tôi:
- May quá! Ảnh ở xa như vậy thiệt tốt... Em thì chỉ cách chị có vài  nghìn cây số...em lợi thế hơn nhiều... hihi...

 Một buổi sáng, tôi đang ngồi bên cửa sổ, nhâm nhi ly cà phê, ngắm khoảng trời trước mặt, lắng nghe tiếng bọn chim nhỏ trên cành sấu già trước mặt đang  trêu đùa nhau líu ríu thì Chung gọi cho tôi:
- Alo! Chào chị ạ. Chúc chị buổi sáng an lành nha.
-Hì, cảm ơn em. Chúc em ngày mới nhiều niềm vui...
- Chị đang làm gì thế ạ? Hì, em vừa chạy bộ, mỏi chân quá ngồi nghỉ một lát... nên...
- Chị đang bên cửa sổ,  ngắm trời đất, nhâm nhi  ly cà phê nè...- Tôi cười rất tươi khi trả lời em ý.
- Ồ! Thích thiệt... Hì, chị đang nhớ  người kia à?- Chung có vẻ rụt dè khi hỏi câu ấy.
Chả hiểu sao khi đó, tôi vui miệng nên lại " thả thính" cho đối phương:
- Chị không nghĩ đến chuyện đó nữa rồi... mà là ... đang nghĩ tới một người mới quen...
- Ủa! Là ai thế ạ? Là ai thế? Chị nói đi... Sao em bỗng thấy nhịp tim mình bị loạn nhip ...- Em ý hỏi dồn như thể sợ ai cướp lời vậy.
 Tôi chợt có chút tò mò  nên thả thêm "thính" xem sao:
- Hì... Em thử đoán xem...
- Dạ. Em chịu thôi... Em không dám đoán. Chị nói đi ạ... Em thấy hồi hộp quá...
Thiệt không hiểu do ma xui quỷ khiến thế nào mà lúc ấy, tôi lại  thản nhiên gieo vào lòng em ý một niềm hi vọng ảo:
- Hì, em biết người ấy mà... Em biết rõ nhất đó...
- Ủa! Có phải là... Woa! buổi sáng nay thiệt tuyệt vời! Em vui lắm... Em chào chị nhé. Em đi làm việc của mình đây...
Thấy em ý như vậy, làm tôi chợt cảm thấy mình có lỗi. Thậm chí, tôi còn cảm thấy mình có gì đó thiệt ác...
Tuy đã chia tay với người đàn ông trước, nhưng khi đó, tôi vẫn còn nhớ anh ý rất nhiều bởi vì tôi đã trốn chạy khỏi ảnh chỉ vì muốn ảnh làm người con có hiếu ( gia đình muốn ép ảnh lấy một cô láng giềng con gái sếp của ông bố). Thực lòng,  tôi vẫn còn rất yêu người ấy.
  
Tôi vô facebook ngắm nhìn lại tấm ảnh avata của Chung. Em ý đã ra trường 5 năm, 5 năm lăn lộn với cuộc sống của một trí thức ngoại tỉnh phải tự đi bằng đôi chân của mình quả là không hề dễ dàng chút nào cả.
 Chỉ có điều, gương mặt của Chung vẫn trong sáng, dễ thương như một cậu bé không chịu lớn. Và tính em ấy thì hiền hậu, tinh tế, có chút e dè như một thiếu nữ tuổi mới dậy thì. 
 Tôi khẽ thở dài, tự kỉ: " Giá như... ông trời cho mình một cậu em trai như thế..."
Một lần, Chung hỏi có ý thăm dò tôi:
- Chị à... em muốn biết... cảm nhận của chị về em... Chị phải nói thiệt đó. Em muốn nghe những lời nói thiệt lòng của chị cơ.
 Tôi chợt im lặng trước câu hỏi của Chung khiến em ý nóng ruột không chịu nổi, nên tỏ ra rất lo lắng hỏi lại tôi:
- Sao thế chị? Sao bỗng dưng chị lại im lặng thế? Chị à...
- Hì, chị đang bí từ chút chút... Em để yên chị suy nghĩ nào...
- Ủa! Chị lại dối em rùi. Chị là nhà văn cơ mà...
-Hi... Chị nói thiệt mà...- Sau vài giây im lặng, tôi bắt đầu ' tuôn" ra toàn lời có cánh- Em biết không...
- Dạ. Em đang  lắng nghe nè...
Tôi chậm rãi nói:
- Chị vốn sinh ra trong cái rốn bão của cuộc đời, nơi đầy rẫy sự bon chen, đố kị, dối lừa hiểm ác... Còn em lại sinh ra ở một vùng đất hoàn toàn khác biệt.- Tôi dừng lại giây lát, giọng trở nên sâu lắng hơn-  Chị thấy em giống như một  thảo nguyên rộng lớn  với  những đồng cỏ non xanh rờn và nghìn đóa hoa dại khoe sắc, tỏa hương... Mỗi khi, chị cảm thấy mệt mỏi, buồn chán, u uất...thường tìm đến "nơi này " để hít thở, để trải lòng và...
- Ủa! Sao chị khen... thiệt hay. Chị nghĩ thế thật à... Chị đừng lừa bắt em phải lên "tàu bay giấy" nha. Chị mà nói xạo là chết với em đó...
- Em ngốc thiệt... Chị không phải là người đâu. Chị là phù thủy đó. Mà phù thủy thì chuyên đi dụ dỗ trẻ con bỏ vào bị mang về nhốt vô hầm đó. Lèo !Lèo!...
- Kệ đi. Chị là phù thủy xinh đẹp và tài giỏi... nên em không sợ đâu. Chị cứ thoải mái dụ dỗ em đi... Em mong thế mà....
 Rồi em ấy như nói với cả thế gian rằng: 
- Woa! Tôi rất muốn được chị phù thủy ý " bắt cóc" và mang về "nhốt"... Chị ý nhất định sẽ nhốt tôi trong tim của mình ... hehehe...
Ngoài hiên, vô số những cánh phượng hồng nhẹ rơi, bay theo theo gió lao xao. 
Gió thổi, hoa rơi... tưởng như chỉ là sự vô tình, nhưng... không phải, bởi những cánh phượng hồng kia như thể đang rớt trúng tim tôi vậy... Nó không chỉ khiến cõi lòng tôi nao nao, xao xuyến... mà dường như nó còn thắp lên trong tôi NIỀM HI VỌNG CHƯA THỂ ĐẶT TÊN...
                                                          ( còn nữa...)
...........................................

Each phoenix season comes back with more memories

...


The sunset was fading on the leaves, but the heat refused to subside, still burning the flames of the phoenix flowers that made this small, rather quiet street red.

 I wandered around wandering alone, dropping my soul into the life of the main character in the unfinished novel.

 Suddenly the tinkling sound of a notification on facebook came. After a few seconds of startled seconds, I opened the phone to see:

- Oh! An invitation to make friends of an 8x admin online.

I gave a small, autistic smile:

- Great!

I said and pressed the agree button.

At that moment, suddenly there was a cool breeze blowing and strangely strange, a light pink phoenix flower fell gently on the phone in my hand.

 Royal poinciana touches the keyboard already but still won't stand still.

 It fluttered gently in the wind like a small butterfly, looking very cute

It seems that this is a gift from the wind sister to me.

I wonder if it was because of my new friend or because of the beautiful pink poinciana that made my heart hardly describe.

- Hello. I am very happy to have you accept the invitation. - My name is Chung ...- A new acquaintance has texted me.

- Thank you. I am also very happy to know you. My name is Phuong. - I answered and smiled to myself.

I am really happy to interact with him, because this young man speaks politely and is very cute.

I am new to facebook so the accidental acquaintance with a good technology friend made me extremely excited.

Hi, talking a little exaggerated, I was like "blind cat accidentally mistakenly fried fish".

Chung asked me:

- What are you doing?

- Sister .... I'm walking under two rows of bright red phoenix flowers ... The sunset is about to disappear ... I have to go back. Goodbye

- Yes ... Yes ... Great! What a pity ... Yes. Hello


Later, I learned that Chung happened to read my articles online, so I admired and decided to make friends.

 She confessed that she loved to listen to my voice because it was inspiring, cute and even a bit like a baby, so at certain times, she would call me.

Sometimes I go to Facebook, Chung often appears suddenly and then walks like a strange, fresh breeze that makes me a bit wobbly.


I just had to run away from a love affair, so I didn't want to care deeply about what the "target" did, especially a young man of my age.

 One time, Chung asked me about my private life, which was not hidden, so he told me about it.

However, I lied that my ex-boyfriend was very far away, half way around the world.

Chung was happy to tell me:


- Lucky! He is so far away from me ... I'm only a few thousand kilometers from you ... I have a much better advantage ... hihi ...
One morning, I was sitting by the window, sipping a cup of coffee, watching the sky in front of me, listening to the little birds on the old crocodile branches in front of us jokingly chattering when Chung called me:

- Hello! Hi sister. Have a nice morning.

-Hi, thank you. Happy new day to you ...

- What are you doing? Hi, I just jogged, my legs were so tired, I was taking a break ...

- She was sitting at the window, watching the sky and the sky and drinking coffee ...- I smiled very brightly to answer him.

- Oh! I really like ... Hi, are you missing him? - Chung seemed shy when asking that question.

I don't know why at that time, I was happy because I had to "listen" to the enemy:

- I didn't think about that anymore ... but ... thinking of a new guy

- Hey! Who is that? Who is that? Please tell me ... Why do you suddenly feel your heart beat ... - She asked me as if I was afraid of someone stealing words.

 I was a little curious so I added a "hearing" to see:

- He ... I guess ...

- Yes. I just ... I don't dare to guess. Please tell me ... I feel so nervous ...

I don't really understand how the devil caused me to, but then I casually planted her in a virtual hope:

- Hi, I know that person ... I know best ...

- Hey! Is that ... Wow! This morning was wonderful! I'm so happy ... Hello. I'm going to do my job ...

Seeing him like that made me suddenly feel guilty. I even felt that I had something cruel ...

I broke up with the man before, but back then, I still miss him very much because I ran away just because I wanted him to fulfill the word HIEU with my parents, because I wanted him to marry the girl. rich, beautiful and his family agrees ... To be honest, I still love him very much

  I went to facebook to look at Chung's avata picture.
 He has graduated 5 years, 5 years of struggling with the life of an out-of-province intellectual who has to walk on his own feet is not easy at all.

 Only thing, Chung's face is still pure and cute like a boy who doesn't grow up. And her personality is gentle, delicate, a bit shy, awkward ...

 I sighed softly, being autistic: "If only ... God give me such a younger brother ..."

Once, Chung asked me to investigate:

- Sis ... I want to know ... my feelings about me ... I have to say the truth. I want to hear your sincere words.

 I suddenly fell silent at Chung's question that made her impatient, so I worriedly asked me:

- What's up, sister? Why are you suddenly so quiet? Sister ...

- Hi, I'm not finding words to describe it yet ... Leave me alone to think

- Hey! I lie to you again. You're a writer ...

-Hi ... I'm serious ...- After a few seconds of silence, I started to 'pour out' winged words - You know ...

- Yes. I'm listening ...

I slowly said:

- She was born in the storm center of life, where full of bon jealousy, jealousy, evil lies ... And you were born in a completely different land.- I stopped for a second After a while, the voice became deeper - I see you like a vast steppe with green grasslands and thousands of blooming wildflowers, fragrant ... Every time, I feel tired and bored. , melancholy ... often go to "this place" to breathe, to open up and ...

- Hey! She praised ... really good. Is that what you think ... Don't make me board a paper airplane. If you tell lies, you will die to me ...

- You're stupid ... I'm not a human. I am that witch. The witch specializes in seducing children and puts them in a dungeon. Hi hi ...

- Ignore it. You are a beautiful and talented witch ... so I'm not afraid. Feel free to seduce me ... I hope so ....

 Then she was like telling the world:

- Wow! I really want to be "kidnapped" by the sorceress and take "captive" ... She will definitely lock me in her heart ... hehehe ...

On the porch, countless pink and gentle phoenix petals fall, fluttering in the fluttering wind.

The wind blows, the flowers fall ... it seems to be unintentional, but ... it's not, because those pink phoenix petals are like falling on my heart ... It's not just my heart. Nao, flutter ... but it seems that it still lit up in me HAPPY THE FAILURE TO HAVE NAMED ...









 

My Instagram

Copyright © MÙA HOA BÁCH HỢP. Made with by OddThemes