TRUYỀN THUYẾT HẰNG NGA TIÊN TỬ PHIÊN BẢN TRÀ MY VŨ- PHẦN CUỐI


TRÀ MY VŨ
------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Hậu Nghệ vừa đi khỏi, bà lão ăn mày đã bật cười khanh khách như ma làm, mụ có vẻ khoái trá khi đuổi khéo được chàng đi. 
Mụ đưa con mắt lúng liếng, gian tà nhìn về phía Hằng Nga rồi nhảy tót lên giường, chổng vó lên trời, cười  ha hả kiểu bác nông dân được mùa.
  Phu quân đi rồi, nhà trở nên vắng tanh vắng ngắt. Tiếng cười của mụ già  ăn xin khiến Hằng Nga sởn cả da gà.
Cơn gió se lạnh đầu đông luồn qua song cửa  hiu hắt buồn. 
Nàng đến bên cửa sổ, lặng lẽ ngắm những bông cúc họa mi đang gồng mình trước gió, khoe sắc trắng mong manh.
 Nhìn ra xa hơn nữa thì chỉ thấy khói bụi mờ mịt che kín cả khoảng trời. 
Tiếng vó ngựa xa dần rồi tắt lim.
Nàng bỗng bật khóc, khẽ thảng thốt: " Chàng ơi! Sao cứ đi hoài? Chàng không nhớ thiếp sao?..."
 - Kệ thằng ngốc ý đi... Quên hắn đi...
 Nàng giật thót mình khi nghe mấy lời đó từ cái miệng rộng ngoác của mụ ăn mày.
Nàng ngoái đầu lại  và phát hoảng khi nhìn thấy trước mặt mình là một gã đàn ông người còm nhom, ẻo lả hệt như một thái giám trong cung.
- Hahaha... Là hắn gửi gắm nàng cho ta săn sóc đó....
 Nhìn cái mặt gớm ghiếc, dê xồm của hắn khiến tim nàng xuýt thì rớt xuống đất. 
- Lão kia... biến đi! Cút đi...- Giọng nàng khản đặc, chân tay rã rời.
- Ta mà biến thì nàng biết làm bạn với ai? Thân gái một mình đơn lẻ thì chịu sao nổi....hahaha...- Hắn nói rồi lại phá ra cười.
 Nàng đưa mắt nhìn xung quanh để tìm một lối thoát thân.
 Lừa lúc hắn sơ hở, nàng hất lọ ớt bột thẳng vô mắt hắn rồi lấy hết sức bình sinh để chạy thẳng ra ngoài.
- Ối! Ối! Chết mẹ tao rồi.... Hắn như gầm lên vì đau đớn, buốt nhức, tức giận.
Hằng Nga chạy thục mạng ra cổng, nhưng khi đến nơi thì mới biết là cổng đã bị hắn khóa trái từ trước rồi.
Nàng tức quá đấm liên hồi vào cánh cổng, lệ rơi ướt đẫm ngực áo. Nàng nhìn về phía con đường trước mặt, vừa khóc vừa gọi tên chồng:
- Phu quân ơi! Hậu Nghệ ơi... xin hãy cứu thiếp... Cứu thiếp với!... Thiếp sợ lắm... Thiếp chết mất...
Gió lùa trở lại khiến tiếng kêu cứu của nàng chẳng thể thoát ra và bay xa được.
 Nó chỉ quẩn quanh trong cái ngõ hẹp  mà thôi.
Sau một hồi đau đớn tưởng  sẽ mù lòa vì ớt bột, mắt của lão dê xồm đã hé mở ti hí. 
Hắn chồm dậy, lồng lên như một con thú bị trọng thương, loạng choạng đi ra cổng, vừa đi vừa chửi thề vẻ muốn ăn sống nuốt tươi nàng.
 Nàng nhìn thấy thế thì tim đập, chân run, hoảng hốt khôn cùng. 
Có lẽ, nàng đã bị hắn dồn đến chân tường, chẳng còn mảy may chút hi vọng thoát thân.
 Trong phút giây tưởng chừng sẽ hoàn toàn tuyệt vọng, nàng chợt nhớ ra chiếc lọ bé xíu đựng tiên đan của thánh mẫu ban cho vợ chồng nàng khi trước.
Cũng may, lúc nào  nàng cũng mang theo người. Nàng khẽ nói trong tiếng nấc:
- Hậu Nghệ ơi... em không thể đợi chàng về rồi...
Nàng mở nút  lọ, cố gắng uống cạn. 
Lạ kì! ...Người nàng bỗng nhẹ như bấc, từ từ bay lên...
Hằng Nga ôm vội chú thỏ ngọc rồi bay vụt lên trời.

Về tiên giới, nhưng lòng nàng khôn nguôi nhớ Hậu Nghệ, khiến ngày không ăn, đêm không ngủ, lệ rơi ướt gối.  
Thánh Mẫu cảm thương nên cho nàng về cung Quảng Hà ở, nơi đó không xa trời và gần mặt đất hơn, để ngày ngày, nàng có thể nhìn xuống nhân gian cho đỡ nhớ phu quân của mình.
  
Còn Hậu Nghệ, khi  gần về đến nhà thì hay được tin  vợ mình  bỏ về trời thì buồn khổ, ân hận lắm.
Người  đã đi rồi, bỏ chàng ở lại với căn nhà trống vắng và nỗi buồn cô quạnh giữa mùa đông lạnh giá.
 Thánh mẫu thương cảm với Hậu Nghệ quanh năm thui thủi một mình nên một đêm, đã báo mộng cho chàng: " Nếu  muốn gặp lại vợ yêu thì hàng tháng vào đêm rằm trăng tỏ, ngươi hãy ra ngoài sân lập đàn tế lễ... Vợ ngươi nhất định sẽ cảm động, sẽ cho ngươi thấy được hình bóng mình..."
  Vì thế, cứ mỗi đêm rằm, Hậu Nghệ lại thành tâm, bày đàn tế lễ để mong gặp được vợ của yêu.
Đặc biệt, vào đêm trung thu ( tức rằm tháng tám), chàng thường sửa soạn một mâm cỗ rất thịnh soạn cúng tế trời đất, để xin được hội ngộ cùng Tiên tử, rồi cùng nàng đi phát quà cho các em nhỏ và vui  tết trung thu cùng với chúng.
------------
Hậu Nghệ had just left, and the old beggar laughed like a ghost, and she seemed to be delighted when she chased him away well.
She put her eyes dumbfounded, wickedly looking at Hang Nga and then jumping on the bed, hunched up into the sky, laughing like a farmer.
  The husband is gone, the home is deserted. The laughter of the old beggar made Hang Nga goosebumps.
The cold, cold wind of the first half slipped through the gloomy windows.
She came to the window, silently watching the pink mink chrysanthemums huddling in the wind, showing off the fragile white.
 Looking further away, only smog obscured the sky.
The sound of horse hooves fades away and then stops.
She suddenly burst into tears, whispered softly: "My dear! Why keep going forever? You don't remember concubine? ..."
 - Ignore the idiot ... Forget him ...
 She was startled to hear those words from the beggar's wide mouth.
She turned her head and panicked when she saw in front of her a man who was wasted and effeminate like a eunuch in the palace.
- Hahaha ... He sent me to take care of you ....
Seeing his disgusting, goofy face made her heart nearly fall to the ground.
- That man ... disappeared! Go away ... - Her voice was hoarse, her limbs parting.
- If I disappear, who can you be friends with? A girl alone can't stand it .... hahaha ...- He said it and laughed again.
 She looked around to find an escape route.
 Tricking him at an opening, she threw the jar of paprika straight into his eyes and then used all her strength to run straight out.
- Oh! Oops!  .... He roared with pain, sharpness, anger.
Hang Nga ran to the gate, but when she arrived, she realized that the gate had been locked before.
She was so angry that she punched the gate repeatedly, tears dripping wet her chest. She looked towards the road ahead, crying and calling her husband's name:
- My dear husband! Hậu Nghệ ... save me ... Save me! ... I am scared ... I will die ...
The wind blew back, so her cry for help could not escape and fly away.
 It just wanders around in a narrow alley.
After a while of agonizing thought that he would be blinded by paprika, the man's eyes were slightly opened.
He stood up, buckled up like a mortally wounded animal, staggered out to the gate, walking and swearing as if he wanted to eat her alive.
When she saw that, her heart was beating, her legs were shaking, she was terrified.
Perhaps she had been cornered by him, with no hope of escaping.
 In a moment that seemed utterly hopeless, she suddenly remembered the tiny bottle containing the holy maiden of the holy mother bestowed upon her and her husband before.
Fortunately, she always carries it with her. She said softly in sobs:
- Hau Nghe ... I can't wait for you to come back ...
She opened the bottle, tried to finish it.
Strange! ... Her body was as light as a wick, slowly rising up ...
Hang Nga hugs the bunny rabbit and flies to the sky.

When she returned to Heaven, she still worred about Hau Nghe, making her not eat for days, sleepless nights, tears wet pillow.
The Holy Mother sympathized so that she could return to Quang Ha palace, where it was not far away from the sky and closer to the ground, so that day after day, she could look down on the earth to help remember her husband.
  
And Hậu Nghệ, when he was almost home, he heard that his wife had left home to go to heaven. He was very sad and regretted.
His wife was gone, leaving him behind with the empty house and lonely sadness in the cold winter.
  The Holy Mother sympathized with Hau Nghe, who was alone all year round, so one night, she appeared in his dream saying: "If you want to see your beloved wife, every month on the full moon night, you go outside the yard to set up a tray of offerings. Your wife will definitely be touched, will show you her shadow ... "
   Therefore, every full moon night, Hau Nghe sincerely, presented sacrifices to hope to meet his wife of love.

In particular, on the night of the Mid-Autumn Festival (ie full moon in August), he often prepares a very generous tray of offerings to the heavens and the earth, to request to meet with the Moon Lady, and then with her to deliver presents to the children and be happy Mid-Autumn Festival with them.




My Instagram

Copyright © MÙA HOA BÁCH HỢP. Made with by OddThemes