QUAN ĐỆ TỨ DẠY RẰNG: " THAM VÀ NGU LÀ KẺ THÙ NGUY HIỂM NHẤT"


 Ngày trước, nghe cô bạn cùng lớp hồi đại học kể là: " Gần nhà mình có một mụ chuyên xài bùa bả. Vì một chuyện xích mích nhỏ như con kiến ( vô tình chạm vào thói xấu của mụ) mà mụ ta làm bùa hại tôi hết lần này đến lần khác. Vốn bản tính hèn nên mụ không trực tiếp ra chiêu mà hay nhờ lâu la của mình làm giúp".
Mới đầu, tôi không tin vì cho rằng thời nay, làm gì có chuyện nhảm nhí đó.
Một lần, tôi theo bạn ra chợ, chợt thấy có hàng giầy dép thanh lí nên  cả hai cùng sà vào chọn thử.
 Khi bạn tôi đang  "nâng niu"  đôi sục gót bằng trên tay thì có một bà già thoáng nhìn cũng đoán ngót nghét gần tám mươi niên miệng nói tay giằng lấy xỏ thử, rồi lại trả về cho  " chủ" với một câu cảm ơn đầy khách sáo, sau đó bỏ đi thẳng.
Cô bạn liền đặt vội đôi sục xuống đất và đuổi theo bà kia.
 Tôi ú ớ gọi với theo nhưng bạn tôi không thèm quay lại.
Khoảng nửa giờ sau, cô bạn quay lại, bảo tôi đi về. Trên đường đi, cô ấy chép miệng tự kỉ: " Biết rồi nha. Cứ để xem...".
 Cô nàng mang đôi sục về nhét vào góc gần tủ đựng giầy dép và dặn tôi đừng có đụng đến nó vì bà kia đã cố ý bỏ bùa vào đó rồi.  Nếu tôi xỏ vô thể nào cũng ngã vỡ mặt chứ chẳng phải đùa đâu.
 Tôi được cái tính mau quên,  nên vào một buổi tối khoảng một tuần sau đó, tôi  lại tới  nhà bạn chơi. Lúc nó nhờ tôi  ra đầu phố mua cuộn giấy vệ sinh, vì  ngại xỏ vô giày cao gót nên  tôi lấy đại đôi sục bữa trước ra để đi.
  Lúc trở về, khi bước lên vỉa hè, tôi bỗng bị trẹo chân và ngã sấp mặt xuống đường.
Khi đó, tôi nghĩ : " chắc phen này, mình bị đi cả hàm rồi...".
 Thiệt may cho tôi, khi tiếp đất lại nhẹ như không. Tuy nhiên, về nhà kiểm tra thấy ba vết xước nhẹ: Một ở đầu gối, một ở khuỷu tay và một ở môi dưới do răng va vào.
  Cô bạn thấy tôi bị ngã thì nói như  quát mắng:
- Đã bảo rồi, có chịu nghe đâu chứ. Cũng may mà chưa bị đi cả hàm, không thì cả đời phải húp cháo nha.
 Tôi khẽ gật đầu, vẻ biết lỗi, nhưng trong bụng vẫn đầy hoài nghi.
 Sau đó ít lâu, tôi và bạn đi lễ đền quan đệ tứ.
Khi chúng tôi ra về thì gặp một bà bói. Bà ý gọi chúng tôi lại và xem quẻ  "miễn phí".
  Thấy bà ý nói : " Quan đệ tứ muốn sang tai mách bảo... chúng tôi".
 Là một thanh đồng của tứ phủ nên cô bạn tin ngay.
Kì lạ thiêt! Quan cũng phán y như câu chuyện  bạn tôi đã kể và cả  những chuyện tôi từng chứng kiến.
 Chợt ngài hỏi cô ý:
- Kẻ làm bùa hại người thì dĩ nhiên sẽ bị phạt nặng rồi, nhưng còn bà già kia, chỉ vì tham 100k mà xuýt thì hại chết người ta... theo ngươi nên xử thế nào?
- Dạ. Con mong ngài hãy cho bà ta nhận lại cái thứ mà bả đã gieo  hại cho người khác. Ngài chỉ cần phạt nhẹ nhàng thế thôi ạ.
 Quan lớn, cười rồi bảo:
- Thời nay,  thật lắm kẻ ngu và tham... - Ngài ngừng lại khẽ thở dài, nói tiếp- Ngu dốt và tham lam - đó chính là kẻ thù nguy hiểm nhất.
 Nói rồi ngài thăng luôn.
 Trên đường về, tôi cứ thấy áy náy về chuyện ... lỡ bà lão kia bị nhận lại quả "đo đất" như tôi hôm nọ  mà không có   " ai đỡ" cho thì tội quá...
 Vào một buổi chiều mùa đông, mưa phùn gió bắc lầy lội, tôi và bạn đi chợ. Tôi mua một chiếc chăn siêu nhẹ, đang mở ra xem thì  bỗng giật mình nghe tiếng quát của cô bạn
. Khi tôi nhìn lại thấy bà lão bữa nọ loạng choạng, ngã chúi về phía trước. Tôi hoảng quá, chỉ kịp ném chiếc chăn về phía đó, lòng thầm mong bà ấy không bị đập mặt xuống đường.
 Cũng may, nhờ có chiếc chăn của tôi mà bà lão chỉ chầy sước nhẹ ở đầu gối.
Tôi đỡ bà lên, lo lắng hỏi:
- Bà ơi, bà có đau không ạ?
 Bà lão nhìn tôi mặt méo sệch, miệng mếu máo, khẽ lắc đầu.
 Cô bạn  đã kịp đến bên cạnh tôi, chêm vào:
- Không đau. Không đau. Mà đã chót nhận 100k rồi thì dẫu có đau mấy cũng phải ráng chịu thôi.
Bà lão cúi mặt, ấp úng:
- Tôi... Tôi...
- Kể ra thì cũng đâu có đau bằng cú ngã của nàng bữa trước  vì đã có chiếc chăn kia " gánh hạn" hộ rồi...
Nói rồi, cô ấy kéo tôi đứng dậy và kể lại chuyện vì sao ban nãy cô ý quát to như thế.
Thì ra, bà kia lừa lúc cô nàng  ngoảnh mặt đi chỗ khác đã nhanh tay nhón đôi giày vừa mua để trong giỏ xe của nó.  Chắc bả cũng chỉ định bỏ bùa  vô nhưng khi bạn tôi  quay lại, nó tưởng kẻ cắp  đồ nên đã hét toáng lên khiến bà già phát hoảng, buông vội đôi giày xuống, bỏ chạy...
- Chắc lần trước,  thấy tôi vẫn bình an vô sự nên mới cố làm thêm một lần nữa nhỉ ... Đúng là  "chưa thấy quan tài chưa nhỏ lệ mà".
 Bà lão  nghe thế thì mặt cúi gầm, toàn thân run rẩy.
 Chúng tôi lặng lẽ bỏ đi.
  Trên đường về nhà, tôi khẽ thở dài, tự kỉ: " hi vọng sau lần này, bà ý thôi làm chuyện dại dột đó..."
 - Quan lớn dạy rất phải:  Tham lam và ngu dốt là kẻ thù đáng sợ nhất của loài người- Bạn tôi nói vẻ buồn rầu pha chút phẫn uất.
- Ừm...



My Instagram

Copyright © MÙA HOA BÁCH HỢP. Made with by OddThemes