HẰNG NGA TIÊN TỬ VÀ CÔ BÉ NHÍ TI NÔ ( câu chuyện chỉ là những mô phỏng của TMV)



Đêm ấy là ngày tận cùng của tháng 9 âm lịch,  lão thần bóng đêm ích kỉ đã ngang nhiên cầm chiếc mùng đen kịt giăng kín cả bầu trời. (trăng đi vắng và sao cũng không thể sáng). Cô bé Nhí Ti nô ngồi thu mình bên cửa sổ, nhìn ra khoảng không trước mặt, lòng trĩu nặng u buồn, sầu não...
 Từ khi ở đồn công an về, cô bé luôn tìm một góc tối, thu mình lại vì có cảm giác sợ hãi thế giới quanh mình.
Những lời chỉ trích, chửi rủa , nhiếc móc của dân mạng cứ như búa bổ vào tai cô chan chát, như muôn ngàn lưỡi dao đâm thẳng vô con tim ... khiến cô chả khác gì một con thú bị trọng thương, run rẩy, sợ hãi...
Bạn bè, người thân dường như đều quay lưng lại với cô.
 Cô rất thèm nghe giọng  nói thân quen của ai đó trong số bạn bè nhưng họ tuyệt nhiên im bật.
Có lúc,  chợt nghe tiếng chuông điện thoại reo, cô  mừng rỡ chạy vội lại, cầm máy lên, nín thở, hồi hộp tưởng rằng... nhưng chỉ nhìn thấy số lạ khiến cô tắt vội máy vì sợ ai đó quá bức súc "chuyện kia" gọi đến để chửi rủa.
 Bị bạn bè, người thân xa lánh nên cô rất muốn đi tìm một nơi  để ẩn trốn và quên đi tất cả những chuyện mà mình đã chót dại gây ra... nhưng không thể, trái lại những hình ảnh  "đáng sợ"  của dân mạng cứ hiển hiện rõ mồn một trước mắt cô...
Những giọt nước mắt hối hận chảy hoài trên má, rớt xuống ngực áo ướt đầm. Cô muốn xin lỗi mọi người...và muốn được tha thứ...
 Có điều, người thương cảm với cô thì ít còn người nhiếc móc cô vẫn  ngày càng nhiều hơn.
" Họ đúng là có quyền làm thế nhưng chả lẽ họ nhất định phải làm thế? Liệu trong số họ có bao nhiêu người tốt hơn mình... và có bao nhiều người còn xấu  hơn, ác hơn mình nhưng họ vẫn có quyền chửi rủa mình  vì họ đang may mắn được khoác lên người cái vỏ bọc  giả dối và vì họ còn được  người xung quanh coi là  người tốt...."

 Cô bé khóc lóc một hồi rồi mệt quá ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Cô mơ thấy mình mò mẫm đi trong đêm tối, lòng sợ hãi, miệng thì cứ lầm rầm khấn khứa: " Cầu mong... cầu mong có ai đó cứu tôi... Xin hãy cứu tôi... Tôi sợ lắm... Tôi tuyệt vọng lắm... Ông trời ơi, xin hãy cứu con... Con biết mình sai rồi... Xin đừng ruồng bỏ con..."
 Càng đi, cô càng thấy khoảng trời trước mặt mình tối đen hơn. Bước chân cô cứ chậm dần bởi nó đã quá mệt mỏi.
 Đi thêm một đoạn đường ngắn  nữa thì chân cô khuỵu xuống và ngã bịch xuống đất. Đầu cô choáng váng, mắt thì tối sầm lại... Bốn bề vắng lặng đến rợn người.  Cô nhắm  nghiền mắt lại, thở dài não nề, chán nản muốn buông xuôi mọi chuyện.
 Bất chợt, từ phương nam có ngọn gió mát lành thổi tới. Cô cảm nhân như có ai đó dịu dàng vuốt nhẹ làn tóc rối bù, bết dính mồ hôi của mình.
- Ti Nô bé nhỏ...
Cô bé mở choàng mắt, kinh ngạc ngước mắt nhìn, thốt lên:
- Oh! Hằng Nga tiên tử!...
Tiên nữ nở nụ cười hiền hậu, khẽ trả lời:
- Uh.
- Chuyện về Hằng Nga tiên tử là có thật sao?  Có phải ... em đã gặp được Hằng Nga tiên tử không ạ?- Cô bé hỏi và không khỏi ngạc nhiên khi thấy khoảng trời trước mắt đang sáng dần.
- Nếu em tin thì nó sẽ là sự thật.- Tiên nữ nói và nhìn nóvẻ đầy thương cảm..
- Dạ. Dạ...- Nhí Ti Nô luống cuống đáp lời.
- Mình đi khỏi đây thôi. Ở chỗ này rất nguy hiểm...- Tiên nữ nói rồi nhẹ nhàng cầm tay kéo cô bé đứng dậy.
Nhí Ti Nô  ngoan ngoãn đi theo tiên nữ, đi được một đoạn nó bất giác  ngoái đầu trở lại phía sau. Nó  thiệt sự kinh hãi khi phát hiện : Cái khoảng đen đen trước mặt mình ban nãy là vực thẳm với rất nhiều con quái thú đang ngoác mồm kêu la vì bị bỏ đói lâu ngày.
- Chị Hằng ơi, em sợ lắm...- Nhí Ti Nô nói và sợ hãi nắm chặt lấy tay tiên nữ, nước mắt lăn dài trên má cô bé.
- Đừng sợ. Mọi chuyện đã qua rồi.- Tiên nữ ôn tồn trấn an nó.
 Nhí Ti Nô sải bước theo Tiên tử. Đến một thảm cỏ xanh mướt, thì họ dừng lại để Nhí Ti Nô nghỉ chân cho đỡ mỏi.Nó áp má vào bàn tay trắng ngọc ngà của tiên nữ, khẽ hỏi:
- Chị ơi, có phải... người có bàn tay lạnh thì có trái rất ấm không ạ?
 Tiên nữ không trả lời, chỉ tủm tỉm cười.
- Nhí Ti Nô, đến lúc em phải về nhà rồi.
 Cô bé nghe thế thì lắc đầu quầy quậy, nói:
-  Không. Em không muốn quay về nữa đâu. Em thấy chán ghét cái nơi đó... vì ... em không muốn lại bị nghe chửi rủa, nhiếc móc... Em...
- Nhí Ti Nô này, theo em... thì giờ đây, cô bé đã bị em xử tệ  ...sẽ thế nào nhỉ?
Nó như sực nhớ ra điều gì đó,  ngước nhìn tiên nữ, giọng lí nhí:
- Dạ. Em cũng không biết nữa...Em...
- Em nè, giả sử bữa đó tình cảnh ngược lại...em là người bị  xử tệ thì ...
- Dạ. Em cũng không biết nữa... Em...
Tuy cô bé toàn nói  một câu  "không biết" nhưng tiên nữ thì hiểu được tất cả những thông điệp ẩn chứa đằng sau nó.
- Em về đi. Chị muốn em thể hiện sự hối lỗi qua những việc làm cụ thể... Chắc hẳn cô bé kia đang chờ một câu xin lỗi của em...
- Dạ. Em biết rồi.- Nhí Ti Nô nhìn tiên nữ, vẻ ngập ngừng- Chị ơi, giá như ... có một cục tẩy... xóa nhòa được những chuyện ... vừa qua... Em chỉ muốn...
- Theo chị, em hãy coi chuyện đã xảy ra như một tấm biển cảnh báo:  NGUY HIỂM CHẾT NGƯỜI, để nó sẽ luôn nhắc nhở em phải biết dừng chân trước khi quá muộn...
- Oh! Ý tưởng đó thiệt tuyệt! - Mắt cô bé chợt vụt sáng và nụ cười của nó cũng rất cute.
- Nhí Ti Nô nè, dù em không thể xóa đi mấy cái vết đen trong thì quá khứ, nhưng em vẫn có thể sẽ vẽ được những bức tranh tươi sáng ở thì tương lai mà....
Nó khẽ gật đầu, nước mắt ướt hoen bờ mi cô bé.
- À... Còn cô học sinh kia... Cô  này nhờ  em " dằn mặt" một nữ sinh khác chỉ vì một lí do hết sức vô lí...
Em nghĩ gì mà lại giúp cô ý?- Tiên nữ hỏi Nhí Ti Nô vì chợt nhớ ra...
- Dạ. Là em ngu, em dại dột... em hoang tưởng... em muốn làm nữ hiệp sĩ  " thay trời hành đạo"...  Em vô tình tiếp tay cho kẻ xấu... Em sai rồi... hị hị...- Nó nói với vẻ mặt đầy ân hận...
Tiên nữ khẽ gật đầu, nói:
- Em biết mình sai là tốt rồi. - Ngừng giây lát, chị Hằng nói tiếp- Biết rồi thì hãy gắng sửa sai nhé...
- Dạ...
Nhí Ti Nô chưa kịp nói lời cảm ơn tiên tử thì nàng đã biến mất. Cô bé  còn nuối tiếc nên cứ gọi với theo mãi...

 Nhí Ti Nô bỗng choàng tỉnh. Cô bé nhìn ra ngoài, bình minh đang lên. Những tia nắng sớm đầu đông tinh nghịch luồn qua kẽ lá, chui qua ô cửa sổ, chiếu rọi vô căn phòng làm cho mọi vật quanh nó như bừng sáng.
 Rồi không hiểu sao nó chợt nhảy xuống đất, đi ra cổng và chạy vù vù về cuối phố.
Nhí Ti Nô bé bỏng! Em đi đâu mà sao phải vội thế? Nhí Ti Nô...
 Câu trả lời xin để dành cho các độc giả yêu quý của tôi.








My Instagram

Copyright © MÙA HOA BÁCH HỢP. Made with by OddThemes