OAN GIA NGHIỆP CHƯỚNG


 Mấy bữa trước, có một cô khách đến nhà tôi với vẻ mặt thất thần. Nhìn đôi mắt thâm quầng là đoán ngay được cô này thường xuyên mất ngủ vì lo lắng, bất an...
 Sau khi nghe tôi đoán trúng  " tâm bệnh", cô ấy liền trút bầu tâm sự: " Dạo gần đây, bố chồng em thường xuyên săn đón em như một con ma " khát tình" chị ạ...
  Vào một buổi trưa cách đây khoảng mươi hôm, xuýt thì xảy ra chuyện...  Khi đó, cả nhà đi vắng, chỉ còn em và ông ý ở nhà.  (bố mẹ chồng em ở tầng 2 còn vợ chồng và hai đứa nhỏ nhà em ở tầng một.).
 Bữa đó, em ăn trưa,  rửa bát đũa, dọn dẹp rồi về giường ngả lưng cho đỡ mệt và ngủ thiếp đi lúc nào không hay biết.
 Bỗng như có tiếng ai giẫm mạnh lên giường khiến em bừng tỉnh. Em mở choàng mắt,  giật nảy mình khi thấy ông bố chồng em đang mon men ngồi xuống bên cạnh... Em sợ quá, định la lên, thì ông ý thì thào bảo em:
 " Con đừng sợ... Bố đã làm gì đâu... Bố chỉ ngắm con chút thôi..."
Nhìn ánh mắt thèm khát của ông ý em thấy sởn hết cả da gà. Thực sự khi đó, em rất muốn ói..."
  Tôi nghe kể một hồi, rồi  hỏi cắt ngang câu chuyện của cô ấy:
- Lão già ý "quấy rối " cô lâu chưa?
- Dạ. Cũng từ ba tháng trở lại đây.- Cô khách ngừng giây lát, nói tiếp- Chuyện bắt đầu từ một giấc mơ chị ạ... Bố chồng em kể rằng... một đêm, ông ấy mơ thấy có người bảo với mình là:"  Kiếp trước bố với con là vợ chồng... Và từ bữa đó trở đi, bố  thấy rất yêu con, chỉ muốn..."
- Ủa! Một cái cớ "hot" ghê nha.- Tôi nói rồi phì cười, lắc đầu.
Cô khách rầu rí kể tiếp: "  Ổng  cứ như một bóng ma luôn  theo dõi, rình mò, ám ảnh em... khiến cho em lúc nào cũng thấy nơm nớp lo sợ, sợ nhất là lúc nhà chỉ có mình em và ổng.
À, tuần trước ổng về quê xây mộ tổ, chắc mai sẽ trở ra. Ở quê, ngày nào cũng gọi điện về cho em nói:
" Con ở nhà có nhớ bố không? Bố nhớ con lắm...". Em không nghe hết câu đã dập máy nhưng ổng vẫn cứ gọi hoài.
Nếu chuyện này không kết thúc thì chắc em phải vô nhà thương điên mất. Chị ơi... em phải làm thế nào đây???"
- Thế cô đã nói rõ quan điểm của mình với ông ta chưa?- Tôi hỏi.
 - Dạ.  Chưa nói nhưng em luôn tỏ thái độ... Em nghĩ ông ấy phải hiểu...
- Cô sai rồi. Nếu cô chỉ tỏ thái độ, biết đâu ông ý nghĩ rằng, cô cũng thích... nhưng chỉ còn e ngại... nên ổng mới kiên trì "mai phục" như thế.
- Dạ.
 Tôi khuyên cô ý  nên nói rõ quan điểm của mình : " Bố không nên tin vào giấc mơ nhảm nhí ấy mà phải nhìn vào thực tế là bây giờ, bố đã là người bố chồng tôn kính của con vì thế bố phải quên giấc mơ ấy đi và sống sao cho đúng chuẩn mực  đạo đức của một người thân sinh ra chồng con, ông nội của các cháu, để giữ nề nếp, gia phong cho gia đình mình.
Có thể giấc mơ ấy là đúng thì nó cũng chỉ là chuyện của kiếp trước. Sống ở kiếp nào  biết kiếp đó, bố không nên   mang chuyện của  kiếp trước ra để ngụy biện cho những hành vi được coi là loạn luân ý của mình được.  Từ nay trở đi, con yêu cầu bố hãy dẹp bỏ những ham muốn  không lành mạnh và cư xử đúng mực với con dâu của bố để tránh những chuyện đáng tiếc xảy ra...."
 Tôi còn khuyên cô khách:  Nếu việc nói chuyện thẳng thắn không kết quả thì  côcũng nên mạnh dạn nói với chồng  và tốt nhất là vợ chồng cô nên don ra ở riêng cho dù phải đi thuê nhà cũng được.
  Cô khách có vẻ  rất tán đồng với lời khuyên của tôi. Cô ý chào tôi và xin phép ra về vì cũng đã đến giờ phải lo cơm nước cho gia đình.
  Chiều tàn thu, những chiếc lá úa cuối cùng vừa bị bứt khỏi cành  xào xạc bay theo gió. Tôi nhìn theo người phù nữ đang lầm lũi bước trên con đường nhỏ mà trong lòng chợt thấy buồn vương và con tim như có chút ngột thở...
Câu chuyện mà cô ý vừa kể cho tôi đúng là oan gia nghiệp chướng...
 Tôi cũng đã khuyên hết lời, hết nhẽ ...nhưng số phận của cô khách thì sẽ được định đoạt bởi những quyết định và hành động của  chính bản thân cô ý.
  Trong cuộc sồng, mỗi người chúng ta  phải biết tự cứu mình trước khi đợi trời  đến cứu.








My Instagram

Copyright © MÙA HOA BÁCH HỢP. Made with by OddThemes