CHUYẾN TÀU ĐỊNH MỆNH - PHẦN 4



Cơm nước, rửa bát xong, tôi đi tắm. Mẹ nuôi thì tất tả chuẩn bị đi làm. Trước khi đi, mẹ  gọi vọng vào:
-          Con gái ơi, mẹ đi làm đây. Mẹ khóa cổng con nhé.
Trong nhà tắm, tôi mở nước ào ào nên không nghe thấy gì cả. Đã thế tôi còn cao hứng hát rõ to một mình. Tôi soi vào gương  chun mũi, chu mỏ, ti hí mắt và thầm nghĩ: " Nếu bỗng dưng mình xấu xí như chú vịt thế  này…  liệu có ai còn yêu mình không nhỉ? Có chứ. Chú khỉ trong đoàn xiếc ý… Kể ra khỉ với vịt làm bạn với nhau cũng hay…hihi. Lát nữa , gặp anh chàng Bình mình sẽ dọa ma anh ta mới được. Hihi, lúc đó, anh ấy sẽ quẳng luôn dép đi để chạy cho mà xem…”.
Mải tít mắt lại cười  tôi sơ ý để vòi hoa sen bắn tóe vào mặt, khiến tôi bật ho sặc sụa, tí thì chết sặc nước.
Mẹ nuôi vội vã  đi ra ngoài. Mẹ đang định khóa cổng thì  thấy anh Bình ở phố về mặt mày hớn hở.  Mẹ nhìn anh khẽ bật cười, vội rút khóa ra và nói:
-          May quá , con về rồi à? Vào ăn cơm đi kẻo đói.
 - Dì đi làm ạ?
-          Ừ, dì đến giờ phải đi rồi. Con vào nhà đi.
 Anh ghé tai mẹ thì thầm:
- Dì à, cô bé ý đến chưa ạ?
- Đến rồi. Dì đã khai ra thằng kẻ trộm nằm trong đống rơm rồi. Con bé đang chờ con về để xử tội đó. Phen này thì con toi mạng rồi nhé.
- Hì hì…dì làm con run quá. Lẽ ra dì phải tìm cách chối tội cho con chứ?
- Có gan làm  phải có gan chịu …thế mới xứng là cháu dì chứ.
Mẹ nuôi bước thấp bước cao đi ra đường. Anh Bình  đi vào nhà. Đến cửa, anh  chợt liếc nhìn thấy đôi giày của tôi ở giá  đựng  giày dép thì mừng lắm. Anh khấp khởi bước vào nhà. Một ý nghĩ mơ mộng thoáng qua khiến anh đỏ mặt. Anh bước mà không nhìn đường, đầu thì vơ vẩn cùng mây gió nên  bị vấp vào bậc cửa người chao đảo, chân đau  điếng tưởng chết. Cũng may anh kịp bám tay vào tường nên không bị ngã . Anh ngồi xuống xoa chân, khẽ xuýt xoa. Phải mất mấy phút mới hoàn hồn trở lại. Anh nhìn khắp một lượt quanh nhà mà chẳng thấy tôi đâu: “ Lạ quá! Cô Tấm này chui vào vỏ thị rồi sao? Mà dì mình giấu quả thị ấy ở đâu nhỉ???”
  Bên ngoài, anh Phương nôn nao trong dạ, rón rén đi tới gần cổng. Chợt nhìn thấy người đàn bà trung tuổi ở trong đi ra khiến anh càng  thêm nôn nóng vì  võ đoán, chắc bà già đó đang tìm cớ tránh đi chỗ khác để cho ‘chàng nàng” tâm sự. Anh kiễng chân nhảy lên cao hơn bức  tường chắn trước mặt để nhìn vào nhà. Nhìn thấy anh Phương mon men  vẻ mặt lấm lét  trước gần cổng nhà mình, mẹ nuôi chợt  thấy  hoài nghi …tưởng trộm rình mò nên đi được một đoạn mẹ thấy không yên tâm liền quay lại. Bắt gặp  thấy anh  đang nấp nom, nhìn vào nhà, mẹ liền quát:
-          Cái anh kia! Rình mò gì nhà tôi thế! Biến ngay không tôi gọi công an đến bắt giờ. Biến mau đi.
 Anh Phương nghe tiếng quát thì giật thót cả người co cẳng chạy vào cái ngách tối om gần đó. Chó trong ngõ nghe tiếng bước chân người chạy thì thi nhau sủa râm ran. Chạy  đến chỗ khuất, anh dừng lại để thở, vừa ấm ức vừa buồn cười: “ Bà lão này ghét thật! Sao dám tưởng mình là kẻ trộm kia chứ. Trông mình tư cách đầy mình thế này mà…”
 Mẹ nuôi thấy kẻ khá nghi bỏ chạy rồi thì cũng thôi không đuổi theo. Mẹ đến trước cổng gọi vọng vào nhà:
- Bình ơi! Con ở nhà nhớ trông nom cửa nhà cẩn thận nhé. Mẹ vừa thấy thằng trộm nó rình mò ở trước cổng nhà mình đấy. Nhớ đấy. Cẩn thận con nhé.
- Dạ. Con nhớ rồi. Dì cứ yên tâm ạ.
Anh Bình ngoái cổ ra lễ phép đáp nhưng trong lòng thầm nghĩ, nhà dì nghèo thế thì có gì mà trộm cũng dòm ngó? Hay tại nhà mới có  ‘quả thị thơm” nên mới lắm  “chú” rình mò? Đúng là…“ Hữu xạ tự nhiên hương” mà. Từ nay,  mình phải  “đóng chốt” ở đây mới được. Có “quả thị thơm” ở trong nhà thì  mình phải trông nom cửa nhà cẩn thận là đúng rồi. Hì hì…”.
 Chị Nga soạn giáo án xong, ngẩng lên nhìn đồng hồ thì thấy đã gần 12h. Chị sực nhớ ra
   Tắm xong, sau khi lau khô người, tôi mới chợt nghĩ ra mình quên mang đồ mới để thay, liền gọi vọng ra ngoài:
-          Mẹ ơi! lấy hộ con bộ đồ ngủ ở trong giường  với ạ. Mẹ ơi ! lấy giúp con với, hi hi... Con quên chưa mang đồ để thay…
 Nghe tiếng tôi gọi, anh Bình rất bối rối. Anh rất mừng khi nghe thấy giọng tôi nhưng anh cũng chưa biết nên làm thế nào. Anh Lên tiếng cũng dở mà không lên tiếng cũng ngại. Anh ở vào tình thế tiến thoái lưỡng nan. Ở trong nhà tắm, tôi đợi quá lâu nên  người ớn lạnh. Tôi co ro, răng bắt đầu va vào nhau lập cập.Tôi lại hối thúc:
-          Mẹ ơi! Con lạnh quá... Con sắp bị cảm thương hàn đến nơi rồi... Mẹ ơi! Rét quá!...Con rét quá....Con sắp chết vì lạnh rồi mẹ ơi... Mẹ ơi…Huhu… con không phải là nàng tiên cá nên con cần phải có quần áo để mặc. Con sắp chết cóng rồi mẹ ơi…
Anh Bình  nghe thế thì  rất thương tôi  nên chả nghĩ ngợi gì nhiều  liền chạy lại mắc lấy chiếc váy và đưa vào  cho tôi. Đến trước  cửa nhà tắm, anh hơi khựng lại, tay run run gõ cửa... Tôi đinh ninh đó là mẹ nuôi nên vội hé cửa với tay ra ngoài để lấy đồ. Chợt tôi quờ phải tay người lạ, sợ quá hét toáng lên:
-          Ối mẹ ơi! Con sợ quá...Trộm hay sao ý…Huhu… Trộm ! Trộm …
Tôi kêu lên thất thanh , rồi bật khóc. Ôi ! Chết tôi rồi ! Có lẽ anh ta đã nhìn thấy hết… rồi cũng nên. Cái anh chàng này đáng đem đi bắn thôi …còn để anh ta sống làm gì nữa… Huhu…Thấy tôi quá hoảng hốt, anh Bình lo lắng, giọng luống cuống:
-          Anh xin lỗi...Anh xin lỗi... Anh…
Rồi anh chợt nhận ra sự vô tâm của mình : “ Thấy nàng kêu lạnh mình thương thì giúp mà chẳng hề nghĩ đến hậu quả về sau… Phen này thì mình chết thật rồi…”. Mặt đỏ lựng, anh  ấp úng thanh minh:
-Dì đi làm rồi... Anh chỉ muốn giúp em… vì anh sợ em bị chết cóng… Anh vô ý quá... Cho anh xin lỗi....Anh không hề cố ý...Anh nói thật đó… Anh thề độc mà…
Xin lỗi cái gì chứ? Thề độc cái gì chứ. Nghe cái giọng luống cuống như kẻ ăn vụng bị bắt quả tang thế kia thì chắc là… anh ta nhìn thấy hết rồi…còn gì nữa mà xin lỗi…huhu. Ghét anh ta quá! Anh ta làm tôi khóc dở mếu dở… Ông trời ơi! Xử chém anh ta đi giúp con với… Huhu. Tôi  bực quá chả buồn nghe anh ta nói, tức giận đóng sập cửa lại, mắng:
-          Đáng ghét! Anh biến đi! Dì anh đi vắng rồi . Anh về đi...Về mau lên. Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa đâu.
 Anh Bình thấy thế, mặt cũng méo sệch  cố giải thích, giọng như sắp khóc:
-          chỉ vì lúc ý anh lo cho em quá nên mới hồ đồ thế… Lẽ ra...anh phải lên tiếng rồi ngoảnh mặt đi … -  Anh  chợt lỡ miệng nói vẻ xuýt xoa - Anh đúng là cũng chỉ thoáng nhìn thấy…Em rất đẹp …như nàng tiên cá ý… Anh xin lỗi em... Anh xin lỗi…Anh ngốc quá!...
Ôi trời ! Anh ta mà ngốc gì chứ? Ngốc như thế thì chết người rồi còn gì… Tôi chỉ muốn cho anh chàng  một trận  đòn cho bõ  'ghét". Tôi bậm môi lại nói:
-          Thôi, anh về đi. Về ngay đi… Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa đâu.
Anh vẫn không chịu đi, rầu rầu nét mặt than thở:
-          Những ngày qua, anh rất mong được gặp em... Nay, có cơ hội thì anh lại làm ra chuyện thế này...Huhu…
Tôi nghe giọng anh như sắp khóc thì cũng mủi lòng nên hơi dịu giọng:
-          Thôi muộn rồi. Anh về đi.
Từ lúc anh Bình nhin thấy tôi trong bộ dạng nàng tiên cá thì hình như con người  anh khác hẳn…Mặt đỏ như trái cà chua chín, đôi môi hơi run rẩy và cái nhìn nửa ngượng ngập nửa  đắm đuối. Anh khẽ nói, giọng hơi lập bập:
-          Ừ, anh về.. . Em ra đóng cổng lại kẻo trộm thật vào nhà thì chết… - Anh khẽ thở dài-. Anh thật ngốc...đã để em hiểu lầm... - Anh định đi thì sực nhớ liền quay lại nói thêm - Em à, ban nãy anh nghe dì nói, có bọn trộm cứ rình mò trước cổng nhà mình suốt. Dì dặn anh phải trông coi nhà cẩn thận…
Tôi nghe anh nói thì cũng hơi sợ nhưng làm bộ như không.Trời về khuya,  vắng lặng như tờ, tôi nghe rõ từng bước chân của anh đang đi ra cổng. Anh  bước đi  đầu hơi cúi xuống vẻ buồn bã. Chợt  anh vô ý vấp phải một cái ghế tựa làm nó đổ rầm xuống đất khiến tôi nghe mà  sợ thót cả tim. Lại thêm cái cánh cửa khép hờ gặp gió cứ đẩy ra ập vào kẽo kẹt làm tôi sởn cả gai ốc.Tôi run rẩy mặc váy rồi  chạy vội ra nhà ngoài. Tôi len lén nhìn ra cửa … Trăng  đã tàn, bầu trời tối đen như mực. Con mèo nhà ai sột soạt đi lại trên mái nhà kêu: “ Meo! Meo ! Meo !...” gọi bạn tình y như tiếng trẻ con khóc. Nghe tiếng kêu nỉ non, rền rĩ của nó làm tóc gáy tôi như dựng ngược. Xưa nay, tôi vốn tính rất sợ ma nên giờ phải ở trong tình cảnh thế này thì tôi bị thần hồn nát thần tính,  tim đập thình thịch và chân run lẩy bẩy. Bất giác, tôi hốt hoảng gọi với theo anh:
-          Anh Bình ơi ! Anh Bình ơi! Đừng đi…Em…
Anh  Bình cũng chỉ định bụng ra khỏi nhà cho tôi yên tâm chứ cũng không dám bỏ tôi lại một mình để  ra về vì rất lo cho tôi. Nghe tiếng tôi gọi, anh vội tất tả chạy vào:
-          Có chuyện gì thế em...? Em không sao chứ?
Tôi giơ tay ôm ngực, cố trấn tĩnh:
- Em không sao. Nhưng em hơi sợ - Tôi  ngước nhìn đồng hồ- Mẹ  nuôi cũng sắp về rồi. Anh có thể nán lại thêm một chút không?
- Ừ. Được ...được... Anh cũng muốn thế…
Anh hơi liếc nhìn tôi, chả hiểu anh nghĩ gì mà mặt lại ửng đỏ. Ô!...Từ lúc anh ta nhìn thấy mình… đến giờ trông anh ta có cái gì thay đổi hẳn thì phải… Không được! Như thế…là nguy hiểm chết người đó…Tôi quyết định lái câu chuyện sang chủ đề khác “an toàn” hơn:
-   Mẹ nuôi mới mua được cân chè hoa cúc rất ngon, để em pha nước mời anh uống thử...
-  Không cần đâu em. - Anh ngừng lại giây lát, nhìn thẳng vào mắt tôi, nói:
- Em à... Anh chỉ không hiểu vì sao em cứ như thể cố tình tránh mặt anh vậy?
- Vì sao ?
- Anh không hiểu thật mà…
-Anh chả từng khoe với mẹ nuôi là…anh đang yêu …còn gì. Anh à, nếu anh đã tìm được tri kỉ …thì cũng nên chung thủy với người ta.
- Ồ! Tri kỉ nào chứ? Khi ấy, anh rắt muốn gặp em nhưng em không chịu nên trêu chọc em cho vui ý mà.
- Thật ạ? Thế mà em cứ tưởng…
 Anh sẽ phì cười:
- Em tưởng kiểu ý… khác nào giết người  đó - Rồi anh hạ giọng nói vẻ rất quan trọng- Anh chi thích một người thôi. Đó là cô bé anh gặp ở sân ga chiều hôm ý… Anh nói thật đó.
 Tôi khẽ thở dài:
-          Muộn rồi...
Anh nhìn tôi  thảng thốt:
- Muộn rồi ư? Vì sao em?
- Em đã có bạn trai. Anh ấy…rất tốt.
-  Cái anh chàng nhà quê em gặp ở trên tầu hôm ấy ...?
-  Vâng.- Tôi thú nhận luôn...
-   Ông trời thật không công bằng vì đã xếp cái gã nhà quê đó được ngồi cùng ghế với em ...- Anh nói như một lời than- Hôm ấy, anh đã sai lầm… quá sai lầm khi bỏ em ngồi  một mình ở đó .
 Anh ngừng giây lát, nhìn tôi giọng như sắp khóc- Em à... anh cũng rất tốt , rất thật lòng với em... Anh còn gặp em trước cả anh ta mà.
-   Có lẽ anh và em chỉ có duyên mà không có phận.
-   Không có phận sao? Anh không tin và sẽ  không chấp nhận điều đó...
-  Anh đừng cố chấp ... vì như thế chỉ làm em thêm khó xử và sẽ càng tránh gặp mặt anh hơn...
Anh  chợt nói to giọng như  quát tôi vậy:
-   Không. Anh sẽ không bỏ cuộc....Không bao giờ bỏ cuộc...
-  Anh là một chàng trai rất tuyệt vời. Anh là ước mơ của biết bao cô gái đẹp người, tốt nết… Xin anh hãy cho họ một cơ hội…
-  Không. Với anh em là duy nhất. Anh không cần  các cô gái khác cho dù họ có hơn em. Thế giới này quả là rất đông người, lắm phụ nữ…. nhưng anh chỉ thiếu em. Anh chỉ cần có em...Liên ơi!...
 Nghe anh nói làm tôi xuýt chút nữa thì bật khóc. Tôi không thể ngờ được rằng, chỉ qua một lần gặp ngắn ngủi mà tinh yêu của anh ấy dành cho tôi đã sâu sắc và trọn vẹn đến thế. Nhưng con đường tình yêu mà tôi đã chọn đâu phải là sai lầm nên tôi không thể vì anh mà quay lại được nữa. Ôi trời! Kiếp trước con tu tâm tích đức thế nào mà sao ông lại dành cho con những hai chàng trai tuyệt vời như thế? Con không muốn hưởng cái phúc phận này đâu . Con không muốn chút nào cả vì nhìn anh ấy thế kia … con chỉ muốn khóc …
 Tôi  cố kìm nén cảm xúc trong lòng  và làm ra vẻ  rất vô tư … Tôi chợt nhận ra, vào giờ này mà chỉ có mình  tôi và anh trong một căn phòng thì quả là quá bất tiện. Tôi cần phải nghĩ cách để rút lui ra khỏi cái tình huống quá nhạy cảm này. Tôi  hơi nghiêng đầu nhìn qua cửa sổ:
-          Ngoài kia rất thoáng… Anh và em đi dạo một chút  đi… Mẹ cũng sắp về rồi. Em muốn đi đón mẹ.
 Thực lòng, anh không muốn đi nhưng nhìn thái độ của tôi, anh chợt hiểu  ra...nên đành phải đồng ý:
-Ừ. Cũng được.
  Chị Nga soạn xong giáo án, ngẩng lên xem đồng hồ thấy đã quá nửa đêm thì giật mình chạy sang phòng tôi. Thấy phòng vẫn tắt điện tối om, chị biết tôi đi với anh Phương chưa về. Chị lấy điện thoại gọi cho tôi nhưng số thuê bao của tôi đã ở ngoài vùng phủ sóng. ( Trên đường đến nhà mẹ nuôi, tôi đã tắt điện thoại vì không muốn nghe những cuộc gọi của anh Phương). Chị chạy ra ngoài sân đứng nhìn ra ngõ, ngóng chờ, vẻ rất sốt ruột. Đêm khuya, không gian vắng lặng. Ông trăng  rằm cũng đã chui tọt vào chiếc màn đêm đen tối mịt  mùng để đi ngủ. Xa xa, vẳng lại tiếng những con ếch cái  “Ộp! Ộp! Ộp!” rền rĩ gọi bạn tình. Gió lạnh thốc vào người vào mặt chị Nga khiến chị khẽ rùng mình co người lại. Chị  thở dài, khẽ lẩm bẩm: “ Quái lạ! Hai cái đứa này đưa nhau đi đâu mà giờ này còn chưa buồn về? Mà còn đi đâu nữa chứ… Lửa gần rơm như thế …thì rồi bác sĩ lại bắt phải cưới sớm thôi… Lũ trẻ bây giờ thật là…”
Ở ngoài , anh Phương đi đi lại lại nóng ruột như ngồi trên đống lửa. Nhất là từ khi thấy anh Bình vào đó cả tiếng đồng hồ chưa trở ra  khiến lòng anh càng thêm nôn nóng như không chịu nổi nữa. Anh tự hỏi: " Họ đã gặp lại nhau từ khi nào ? Đêm nay, họ hẹn hò nhau ở đây sao? Họ làm gì ở trong đó mà lâu thể nhỉ? Còn chuyện gì nữa... khi họ đã là một cặp đôi tâm đấu ý hợp. Nhưng...." Anh giậm chân tức giận  như muốn hét lên... " Em đã có anh ta sao vẫn cứ dịu dàng tình tứ với tôi...? Em là đồ lừa đảo, đáng chết... Mà cũng tại hắn . Chắc hắn đã cố tình đeo bám người yêu của mình… Nếu không vì hắn cô  bé ấy rất ngoan...".  Con quỷ ghen tuông và nghi ngờ được thể cứ trỗi dậy trong anh mỗi lúc một mạnh mẽ hơn. Nó kích động và xui giục anh đủ thứ điều thái quá…  Anh chỉ muốn đạp cửa xông vào trong đó xem sao. Vừa lúc đó, tôi và anh Bình ở trong nhà đi ra. Chẳng thèm suy xét gì nữa vì trong đầu anh lí trí đâu còn tồn tại, anh lao thẳng vào giữa chúng tôi giơ tay đấm vào mặt anh Bình một cú như trời giáng:
-          Thằng khốn! Tao muốn giết mày...
Anh Bình bị đánh bất ngờ, đau quá loang choạng như muốn ngã. Máu ở mồm và mũi anh Bình tóe ra, chảy ướt cả áo. Anh Phương vẫn còn hăng máu định xông vào tiếp. Tôi sợ quá vội đứng chắn trước anh Bình. Anh Phương nhìn thấy tôi nhưng không kịp dừng lại. Cũng may, quả đấm chỉ trúng vào vai tôi nhưng vì sức tôi quá yếu lại thêm tinh thần khếp đảm nên tôi đã ngã xuống và như chết lịm đi luôn. Anh Phương hốt hoảng kêu lên:
-Liên! Liên ơi! Liên...ơi....!


       Thấy tôi ngã xuống, anh Binh vội ngã theo dùng người để che chắn cho tôi. Còn anh Phương cũng hoảng quá nhào theo, giọng đau đớn:
-Em...ơi!... Liên ơi…
Anh Binh nói giọng hơi yếu ớt nhưng đầy vẻ giận dữ:
-Anh dám đánh cô ấy... Tôi sẽ tính sổ với anh...
Anh Phương không hề để ý đến những lời đe dọa của anh Bình, luống cuống bế tôi lên. Anh ghé tai vào ngực trái của tôi để nghe nhịp tim:
-Em ơi!...Sao thể này...?- Anh lại lấy ngón tay đặt lên mũi tôi- Em ơi! Đừng dọa anh... Liên ơi!
Có lẽ do sợ hãi, thần hồn nát thần tính nên anh Phương cứ tưởng tim tôi ngừng đập và mũi tôi không còn thở nữa... Anh lo lắng đến muốn chết đi được. Anh ân hận vô cùng, vẻ mặt đau đớn tột cùng,  khẽ rên lên:
- Trời ơi! Tôi đã giết cô ấy rồi... Anh đã giết em…
Anh gục đầu vào ngực tôi khóc không thành tiếng. Hỏi trên thế gian này có nỗi đau đớn nào bằng nỗi đau tự tay mình đánh chết người yêu dấu của mình? Nếu hôm nay, tôi khồng tỉnh lại nữa thì anh ấy sẽ mãi phải sống trong dần vặt, đau khổ.Và biết đến bao giờ anh ấy mới có thể tự tha thứ cho mình???
Anh Bình nhìn thấy thế thì nói như quát:
-Anh điên à! Cô ấy chưa chết được đâu. Gọi cấp cứu đi.
Anh Bình như quên cả đau đớn vội vùng dậy, sờ túi lấy điện thoại. Anh tìm mãi không thấy. Anh tức quá giơ tay đấm vào không khí:
- Chết tiệt! Mày biến đâu rồi hả...
Anh  thở dài, bực bội và chợt  anh  nhớ ra  điều  gì liền quay sang anh Phương quát to:
- Đưa điện thoại cho tôi! Anh sao thế? Đưa mau lên nào.
Anh Phương vẫn đờ đẫn như người mất hồn chẳng hề nghe thấy  gì cả. Anh cứ ngồi đó khư khư ôm chặt lấy tôi. Có lẽ giờ đây, súng bắn bên tai anh ấy cũng chẳng hay. Anh Bình sốt  ruột định quát vào tai anh Phương. Cũng may, vừa lúc đó,  mẹ nuôi đi làm về trông thấy cảnh tượng ấy thì chạy vội đến. Mẹ giành lấy tôi từ tay anh Phương, giọng thảng thốt:
- Có chuyện gì thế này? Con gái tôi làm sao thế? Con gái ơi!
Mẹ ôm chặt tôi cứ như thể sợ tôi tan biến đi mất. Mẹ nhìn tôi mặt trắng bệch như một cái xác không hồn thì chân tay bủn rủn, chẳng còn hồn vía nào nữa. Mẹ trông lên trời cao kêu lên than thảm thiết:
- Ông trời ơi! Xin hãy cứu con bé… Xin hãy cứu con bé…
Mẹ khóc như mưa như gió, nước mắt mẹ rơi ướt đẫm áo tôi. Lời kêu than của người mẹ như thấu tận trời xanh. Nhìn cảnh thương tâm ấy thì dù là sắt đá cũng phải rơi lệ.
Không hiểu sao lúc ấy như có linh tính mách bảo mẹ sực nhớ ra... Mẹ liền áp tai vào tim tôi, rồi lấy ngón tay trỏ để trước mũi tôi và mẹ sẽ phì cười một mình.
Anh Phương vẫn câm lặng, nuốt nước mắt vào trong tim... Anh Bình nói  với mẹ mặt như mếu:
- Dì ơi! Gọi cấp cứu giùm con... Dì cho con mượn điện thoại…
Mẹ nuôi chợt nhìn thấy mặt anh Bình dính đầy máu, vội hỏi:
- Mặt con làm sao thế? Ai đánh con à?
Anh Binh hơi lúng túng:
-  Con ... không sao... Dì cứu em ấy đi ...
Mẹ tủm tỉm cười quay sang nói với anh Phương như ra lệnh:
Cậu này, bế con bé vào nhà mau-  Rồi mẹ quay về phía anh Bình-  Còn con, vào trong rửa mặt, thay áo đi, nhớ mở tủ lấy cái áo của chú mà mặc…
Anh Bình không chịu, cưỡng lại:
- Không. Con muốn đưa em ý đi bệnh viện.  Đưa em vào nhà lỡ em ý chết thì sao…
Mẹ sẽ bật cười rồi quát:
-          Ơ hay!  Muốn con bé tỉnh lại thì đưa ngay vào nhà mau lên.
Anh Phương lặng lẽ bế tôi vào nhà, đặt xuống giường. Anh Bình vẫn chạy theo mẹ nuôi gặng hỏi:
- Dì ơi! Sao không đưa em ý đi cấp cứu... Sao thế ạ?
Dì bực quá mắng:
- Vào nhà rửa mặt thay quần áo đi. Không con bé tỉnh lại mà thấy con thế này  sợ quá nó sẽ chết ngất  luôn đó.
- Con …Con..
- Hai cậu vừa đánh nhau à? Chắc con bé nhìn thấy sợ quá nên đã ngất đi. Mà…ai bảo con bé chết rồi?
Anh Bình chỉ anh Phương nói:
- Anh ta bảo thế...   Con sợ quá nên cũng  tưởng thật…
Mẹ nuôi không nhịn được cười, nói:
-  Các cậu này thần hồn nát thần tính làm tôi sợ chết đi được.- Mẹ  quay sang nói với anh Phương- Cậu thử đặt tay lên mũi con bé xem...
Anh Phương làm theo, khẽ reo lên:
- Em ý còn sống thật...
- Em Liên còn sống thật à? - Anh Bình chắp tay vẻ thành kính- Đa tạ trời đất...
Anh Phương  thở phào nhẹ nhõm. Cái gánh nặng nghìn cân trên vai anh như đã được trút xuống. Anh nhìn mẹ nuôi rơm rớm nước mắt:
- Con cảm ơn cô... Cảm ơn…
- Cảm ơn gì chứ? Nếu hôm nay , con bé có bề gi, nhất định tôi sẽ kiện hai cậu ra tòa. - Ngừng giây lát, dì nói với anh Bình-  Sao, con đi rửa mặt, thay áo được chưa?-
- Dạ...
Anh Bình đi vào trong, vừa đi vừa tủm tỉm cười một mình. Hồi nãy, anh đã sợ thót tim, nghẹt thở … khi thấy tôi mang tấm thân mảnh dẻ làm ra làm “ lá chắn” cho anh. Anh rưng rưng nước mắt thầm nghĩ :“ Ôi! Em ấy vì mình mà dám coi thường cả cái chết… Mình được sinh ra ở đời cũng có ý nghĩa đấy chứ…”
Mẹ nuôi quay lại nói với anh Phương:
-  Còn cậu, con bé không sao rồi, cậu về nhà đi không bố mẹ lại mong.
- Cháu chưa thể về được ...vì còn cú đấm vào vai cô ấy ... chắc đau lắm. Cô xem giúp hộ cháu với xem em ý có bị sao không?
-Được, để tôi xem.- Mẹ nuôi khẽ lật nhẹ vai áo lên xem- May quá! Không sao cả... Con bé này cũng gan thật! Dám lấy trứng chọi đá… Rồi mẹ nói với anh Phương- Thôi, không sao rồi, cậu về đi
-Con muốn xin cô ít đá trườm cho em ý đỡ đau.
Mẹ nói giọng hơi gắt:
-Việc ấy để tôi lo...
Anh Bình từ trong ra, giục anh Phương:
-  Anh cứ về đi. Việc ở đây đã có dì tôi lo.
-  Không, tôi sẽ ở đây đợi cho đến khi em ý tỉnh lại đã...
-  Tôi sợ em ý tỉnh lại mà nhìn thấy anh khi lại ngất luôn ý chứ. Dì thấy con nói có đúng không?
Mẹ nuôi không trả lời, khẽ lắc đầu, quay đi tủm tỉm cười một mình. Anh Phương lại gần mẹ nuôi giọng như năn nỉ:
 - Cô ơi, cho cháu ở lại nhé. – Mẹ nuôi sẽ gật đầu – Nét mặt anh Phương tươi tỉnh hẳn lên.- Cháu xin phép ra ngoài gọi điện cho mẹ cháu chút. Cháu ra ngoài một chút ạ.
 Anh Phương nói rồi vội chạy ra ngoài. Anh định gọi điện về cho mẹ nhưng nhìn đồng hồ thấy đã quá nửa đêm, sợ bác gái đã ngủ nên anh lại thôi không dám gọi nữa. Anh khẽ thở dài thườn thượt rồi quay vào nhà. Lúc đi ngang qua chiếc gương ở phòng khách, anh hơi liếc vào gương và chợt khựng lại vì nhìn thấy bộ dạng của mình trong gương trông thảm hại quá. Anh lấy tay vuốt lại mái tóc đang chổng ngược , chổng xuôi tơi tả của mình hơi cau mày vẻ bực bội: “ Chết tiệt! Tóc tai, mặt mũi mình trông gớm quá! … Nom chả khác gì kẻ bại trận cả…’ Anh Bình liếc nhìn theo tình địch rồi` quay sang nói với mẹ nuôi vẻ hơi giận dỗi:
-          Sao dì chả chịu đứng về phía con gì cả. Dì cho cái anh chàng nhà quê ấy ở lại làm gì cho chật nhà chứ.  Gã ta có khác ra gì mấy tên côn đồ ngoài đường ngoài chợ đâu chứ.
 Dì nhìn anh không nhịn nổi cười, khẽ lắc đầu, sẽ nói một minh: " Kể ra con bé cũng thật tốt phúc… Xem ra cả hai cu cậu này đều rất thật lòng với nó. Còn con gái mình nó thật vô phúc  vì lại đi kết bạn với cái đồ Sở Khanh và vô tích sự ấy…”
 Cả đêm, anh Phương ngồi túc trực bên tôi còn anh Bình thì cũng quanh quẩn bên giường tôi hết đứng lại ngồi vẻ rất nóng ruột. Đến gần sáng, anh Phương mệt quá gục xuống cạnh tôi và ngủ thiếp đi. Anh Bình nhìn thấy thế thì giơ nắm đấm  dứ vào đầu anh Phương vẻ dọa nạt khẽ nói:
-          Anh đã không tin cô ấy thì sao còn không biến đi cho rảnh. Biến đi.
 Anh Phương chợt sực tỉnh nhìn tình địch thoáng chút ngơ ngác.  Rồi anh hơi cúi đầu, khẽ nói:
-          Tôi xin lỗi. Tôi đúng là đã rất hồ đồ… Xin lỗi anh nhé.
-          Tôi không cần anh xin lỗi. Giá anh biến đi thì tốt. Tôi chỉ mong anh biến đi thôi.
-          Đều này thì tôi không làm được… Anh cũng đừng hi vọng điều ý…- Anh Phương nhìn anh Bình chợt lóe ra một ý nghĩ ranh mãnh- Tôi và Liên đã có những kỉ niệm rất sâu sắc rồi… nên tôi phải có trách nhiệm với em ý.
 Anh Phương thấy tình địch có vẻ tin lời nói dối của mình thì vui như mở cờ trong bụng. Anh quay đi sẽ bật cười rất đắc ý. Anh Bình tưởng thật nên chỉ khẽ thở dài, lòng đầy nuối tiếc. Rồi không hiểu sao, anh Bình lại gần anh Phương giơ tay cho anh Phương và họ nắm chặt tay nhau. Anh Bình vẻ buồn rầu nói rất nhỏ:
-          Từ nay, hãy cứ để thuận theo ý trời…
Thực ra, khi ấy như có ai đã đỡ hộ tôi cú đấm của anh Phương nên nó chỉ sượt nhẹ qua vai tôi. Nhưng vì tâm lí quá sợ  hãi nên tôi đã ngất đi giây lát. Sau đó, tôi lại chìm vào một giấc mơ dài thăm thẳm. Linh hồn tôi đã thoát xác, rất nhẹ và mong manh như một làn mây trắng. Hồn tôi đã bay lên rất cao, tận chín tầng mây. Tới một con sông nhỏ vắt ngang trời, tôi bỗng như một cánh chim bị mắc phải lưới không thể gỡ ra được nữa. Khi tôi còn đang loay hoay không không biết xoay sở thế nào thì có một bà cụ mái tóc bạc phơ, vẻ mặt hiền từ xuất hiện. Bà cụ dịu dàng nói với tôi:
- Nếu con muốn trở về tiên giới thì phải xuống dòng sông này tắm tẩy trần đi đã.
Tôi chưa kịp nói lời cảm ơn thì bà cụ đã biến mất.
Tôi xuống sông tắm. Nước sông trong vắt, mát rượị nhưng không hiểu sao khi té nước lên người thì tôi như thấy hàng nghìn mũi kim sắc nhọn chích vào tâm can tôi vậy. Có lẽ chúng muốn tôi phải bỏ hết, tấy sạch mọi vương vấn của cuộc sống trần gian mà tôi đã trải qua... Tôi  có cảm giác   trái tim là nơi đau đớn nhất bởi vì nơi ấy lưu giữ trọn vẹn cả tình yêu của tôi đối với  những con người tôi yêu quý  ở cõi phàm trần. Có một bóng hình… đã in đậm vào nơi sâu thẳm của con tim tôi khiến tôi  nhức nhối tưởng chừng không chịu nổi. Nước chảy đá có thể mòn nhưng bóng hình ấy, khối tình ấy  dù ngàn năm sau cũng chẳng thể phai mờ.
Lúc tôi lên bờ, có một chú tiểu đồng xinh xắn để tóc chỏm đào đã chờ sẵn ở đó để dẫn đường cho tôi. Theo chân chú, tôi đến một hồ sen khổng lồ với muôn vàn đóa sen đang đua nở và tỏa hương ngào ngạt. Chúng tôi bay tới một cung điện nguy nga nổi lên giữa mặt hồ. Rồi tôi được dẫn vào cung của nữ Chúa. Trời! cung Chúa mới đẹp và diễm lệ làm sao. Hàng nghìn bông sen trắng  muốt  cánh mỏng manh  kiều diễm đang độ hé nở kết thành đài sen làm ngai cho Chúa ngự. Chúa ở trên cao uy nghi rạng rỡ trong bộ xiêm áo màu hồng trong suốt như tờ giấy bóng kính. Tôi nhìn thấy Người thì vội quỳ gối, cúi đầu rạp xuống đất, vái lạy:
- Con cung kính khấu đầu bái lạy nữ chúa....
- Bình thân. Chúc mừng ngươi đã trở về.- Ngừng giây lát, nữ Chúa, nói tiếp - Ngươi đã thấy sợ cái bể khổ trần gian ấy chưa? Sợ thật chưa?Ồ! Ở đó, con người thật khủng khiếp: Ghen ghét, đố kị, lừa dối, thù  hằn và giết hại lẫn nhau … còn tàn bạo hơn cả loài thú dữ...
-  Dạ...
 - Còn ở đây thì sao? Ngươi thử nói xem...
- Dạ … Nơi đây, đúng là chốn bồng lai tiên cảnh...Vạn vật lung linh , huyền ảo , siêu phàm... Ai đã một lần mơ được lạc vào chốn này thì đều không muốn tỉnh lại nữa.
Tôi  đã cố nén lòng mình để làm ra vẻ say sưa  hết lời ca ngợi cung của Chúa . Chúa cười rất sảng khoái:
-          Haha… Đúng lắm. Ngươi nói rất đúng.  Haha…
Cười một hồi, nữ Chúa quay sang hạ thấp giọng nói với tôi:
- Mà  ở cõi phàm trần ngươi cũng đâu còn ai để vương vấn?
-  Dạ thưa, còn chứ ạ. Con còn hai người mẹ.
Nữ Chúa cắt ngang lời tôi:
- Mẹ ư? Một kẻ chỉ biết sinh mà không dưỡng, đã bỏ mặc ngươi côi cút bơ vơ để đi bước nữa.
Tôi hơi cúi đầu, im lặng. Nữ chúa nói tiếp:
-  Còn kẻ kia thì... cũng chả tốt đẹp gì đâu. Bà già ấy  vì bị con gái  khinh miệt bỏ rơi cô đơn , hiu quạnh nên khi gặp ngươi mới vội bấu víu lấy…
 Tôi thoáng chút dè dặt khẽ nói:
- Dạ thưa, ở đó, con còn có hai chàng trai rất yêu con…
.- Hai kẻ đó sao? Đó là hai sợi dây oan nghiệt đó. Rồi đây nó sẽ trói buộc, hành hạ ngươi… khiến ngươi phải khóc than, đau khổ … làm cho ngươi sống dở,chết cũng dở. Ngươi sẽ phải ngụp lặn trong cái bể khổ oan trái đó, thậm chí nhiều khi ngươi còn phải đối diện với cả cái chết.
 Nữ Chúa lướt mây, xuống bên cạnh tôi. Người âu yếm vuốt nhẹ mái tóc của tôi và nói:
-          Trong số những người hầu cận bên ta, ta chỉ yêu quý mình ngươi. Phải xa ngươi, ta rất nhớ, rất buồn. Còn ngươi, có nhớ ta không
 Tôi nói giọng buồn rầu:
-          Xuống trần gian, con không nhớ gì cả. Con xin lỗi Người..
Tôi nhìn khắp một lượt xung quanh, cung điện tuy nguy nga lộng lẫy nhưng  sao quá im ắng và vắng lặng đến rợn người. Tôi lễ  phép hỏi Người:
-          Dạ, sao trong cung vắng vẻ thế ạ? Mọi người đâu cả rồi ạ?
Nữ Chúa khẽ thở dài:
- Lũ ngớ ngẩn ấy đã bị ta đuổi xuống trần gian hết cả rồi . Chúng thật vô tích sự...  Ta cho chúng bị lưu đầy trần gian để chúng được nếm mùi  cực nhọc,  đau đớn, khốn khổ … Haha… Kiếp con người cơ cực, nhục nhằn lắm thay… Haha…tha hồ mà giãy dụa khóc than nhé… Ai bảo chúng thích làm người phàm… Haha…
 Tiếng cười của Chúa vang vang vọng vào vách đá khiến cho tôi thấy sởn cả gai ốc. Chợt Chúa vẫy tay gọi chú tiểu đồng:-
Mang rượu lại cho ta.
Chú tiểu đồng bê ra một chiếc khay hình lá sen màu ngọc bích, trên đặt hai chiếc ly nhỏ rất xinh.Nữ Chúa nhìn tôi và nói:
-Ta cho ngươi một sự lựa chọn: Nếu ngươi chọn ly rượu màu hồng, ngươi sẽ được ở lại đây bên ta, nơi chốn bồng lai tiên cảnh, đời đời kiếp kiếp được an hưởng cuộc sống thần tiên... Còn nếu ngươi chọn ly rượu màu đen thì ngay lập tức ngươi sẽ bị quẳng trở lại cái bể khổ trần gian và vĩnh viễn không được trở lại tiên giới nữa.
Nghe Chúa nói thế, tôi lại bên chú tiểu đồng, cầm ly rượu màu hồng lên và nói:
-Con nay xuống phàm trần đã lâu, chưa thể nhở lại được những gì trong quá khứ của mình..... Nhưng con vẫn nghĩ rằng, con rất ngưỡng mộ và kinh yêu nữ Chúa. Cuộc sống thanh nhàn, an lạc ở chốn thần tiên này đã là mơ ước suốt một thời thơ ấu của con... khi ở dưới hạ phàm.
Nữ Chúa  nghe tôi nói thế,tủm tỉm cười, vẻ hài lòng :
-Ta biết... con sẽ không chọn kiếp người khổ ải, nhọc nhằn , oan nghiệt ấy đâu. Ta biết mà…

Ở nhà mẹ nuôi,mọi người thấy tôi ngủ mê mệt suốt cả một ngày đêm chưa dậy thì tỏ ra rất lo lắng. Anh Phương sốt ruột quá không chịu nổi đã đi tìm bác sĩ giỏi đến khám cho tôi. Bác sĩ khám xong thì nói:
- Không sao cả. Có lẽ vì mệt mỏi và hoảng sợ nên cô ấy đã ngủ quá sâu giấc.
Mẹ nuôi lo lắng hỏi:
-  Bác sĩ ơi, liệu bao giờ con bé mới tỉnh lại?
Anh Bình cũng nói chêm vào:
-Có cách nào để cô ấy sớm tỉnh lại không ạ?
-Chúng tôi sốt ruột lắm rồi. Xin bác sĩ hãy giúp chúng tôi. Xin hãy giúp cô ấy mau tỉnh lại –Anh Phương nói giọng khẩn khoản.
Bác sĩ, khẽ lắc đầu, nói:
-Chờ đợi.  Phải chờ đợi.Tôi Chỉ có một lời khuyên ấy thôi.
Mọi người chờ một ngày, hai ngày, ba ngày... vẫn chưa thấy tôi tỉnh dậy thì ai nấy trong lòng đều như có lửa đốt,  lo lắng chẳng thiết ăn,thiết ngủ.
Buổi chiều hôm ấy, có một cô đồng bói đi ngang qua, chẳng hiểu sao vô tình rẽ vào nhà mẹ nuôi.Thấy thế,mẹ nuôi nhờ cô đồng vào xem giúp một quẻ. Nhìn cô đồng mặc chiếc áo dài màu đỏ cờ, mắt xanh mỏ đỏ, nói giọng dẻo kẹo, anh Bình và anh Phương không chút thiện cảm và  chẳng  hề tin nhưng cũng không dám phản đối. Cô Đồng  xồng xộc chạy lại chỗ tôi nằm, nhìn tôi mặt tươi roi rói, nói như kể chuyện cổ tích:
- Cô bé này là tiên nữ trên trời.giáng thế. Nhưng nay, gặp phải kẻ thất phu, tàn bạo nên giận quá đã trở về tiên giới mất rồi. Nếu muốn cô ấy quay lại trần gian thì hàng đêm, vào 9h tối, các người phải lập đàn  quay về hướng tây kêu Mẫu cửu trùng thiên. Đàn lễ gồm :chìn ngọn nến,chín bông hoa trắng,chín quả cau lá trầu,chín chén nước thanh thủy...hết.Tối nay nhớ làm luôn.
Nói xong, cô đồng ngúng nguẩy bỏ đi luôn, trước sự ngỡ ngàng của mọi người. Cho dù trong lòng còn bán tín bán nghi, nhưng buổi tối hôm ấy, mẹ nuôi vẫn lập đàn để lễ Mẫu.
 Buổi chiều bác gái đi làm về, thấy nhà cửa vẫn yên ắng. Bác hơi cau mày quan sát khắp quanh nhà rồi chạy lên phòng anh Phương xem thế nào. Bác khẽ gõ cửa:
-          Phương ơi ! Phương ơi!... Phương…
Không thấy tiếng trả lời, bác gái có vẻ hơi tức giận vì nghĩ tôi và anh Phương vẫn  còn tít mít trong phòng từ tối qua đến giờ. Bác  hơi bậm môi, gõ mạnh cửa, gọi to hơn:
   -Phương ơi! Phương ơi! Phương…
 Bác gái tì mạnh tay vào cửa. Cánh cửa  chỉ  khép hờ nên bất ngờ bị bật tung ra và mở toang khiến bác gái bị lỡ đà ngã chúi về phía trước. Bác phải lao đao một lúc mới đứng vững. Khi đã hoàn hồn, bác ấy chợt nhận ra căn phòng trống rỗng, ly vỡ, rượu đổ tung tóe nhuộm đỏ sàn … Nhìn cảnh tượng này, bác gái như đã hiểu ra  mọi chuyện. Bác chau mày, mặt đanh lại vẻ  rất bực bội, khẽ lẩm bẩm một mình; “ Hai đứa này lại có chuyện rồi… Chắc con trai mình đã tức phát điên nên mới đập phá thế này… Cái con bé này sao thế nhỉ? Suốt ngày gây chuyện thôi? Lạ thật! Hay con bé thích hành hạ con trai mình nhỉ? Bực qua!...” Bác gái liền lấy điện thoại ra gọi cho chú Trường:
-          A lô! A lô… A lô… Sao chú làm gì mà gọi mãi không gọi được thế?- Bác gái nói như quát- Chú vào trường Sư Phạm chỗ con bé nhà quê bạn cháu Phương xem hai đứa nó có ở đó không nhé. Chú xem tình hình thế nào rồi báo cho tôi ngay nhé.
Bác gái nói xong thì tắt luôn điện thoại, nét mặt hầm hầm đi xuống nhà dưới.
 
Trong cung Chúa, tôi dặt ly rượu màu hồng xuống và nhanh tay cầm ly rượu màu đen lên lễ phép nói:
- Nhưng con xin chọn ly rượu này...
Nữ Chúa sửng sốt hỏi:
- Ngươi chọn cái bể khổ trần gian sao?
- Vâng, thưa nữ Chúa.Vì nếu không từng đau khổ thì sao biết mình hạnh phúc? Con muốn về đó để lo tròn chữ hiếu với hai người mẹ...
- Hai kẻ đó sao?
- Vâng. Một người đã cho con cuộc sống và một người đã sinh ra con lần thứ hai.
- Còn hai sợi dây oan trái kia?
- Vâng. Con cũng muốn về với họ. Đó là hai chàng trai rất tốt, rất thực lòng yêu con.
Nữ Chúa khẽ lắc đầu, giọng đượm buồn: Ta thật không hiểu nổi, cái bể khổ kia có gì tốt đẹp mà sao tiên nữ các ngươi lại thèm xuống đó vậy? Còn những gã đàn ông ở dưới phàm có tử tế gì đâu mà sao tiên nữ bọn ngươi lại đắm đuối, khốn khổ, điêu đứng vì bọn chúng đến vậy… Không hiểu được… Ta thực sự không hiểu nổi.
- Dạ. Nếu người thử xuống đó một lần, người sẽ hiểu được vì sao... Hihi… chứ con chịu không thể giải thích cho người được đâu ạ -  Nói rồi tôi uống cạn ly rượu- Con phải đi đây. Xin người thứ tội cho con...
Sau khi đã lập đàn cầu cúng, mọi người vào nhà, lại giường tôi xem có hiệu nghiệm hay chưa. Anh Phương chợt phát hiện ra hai dòng nước mắt đang lăn dài trên má tôi. Anh lấy tay sờ thử, thấy nó còn nỏng hổi, anh vội reo lên:
 - Em Liên thức dậy rồi...Lời kêu cầu của chúng ta linh ứng rồi...

                         


 -










My Instagram

Copyright © MÙA HOA BÁCH HỢP. Made with by OddThemes