Home Đạo Mẫu CUNG CẤM ĐỀN CHÚA LÂM THAO
CUNG CẤM ĐỀN CHÚA LÂM THAO
By Trà My Vũ At 10:44 0
Trước ngày, về cửa Chúa Lâm Thao , có một chị đồng nổi đến điện nhà tôi thắp hương xin lộc thì thấy Chúa nhập đồng và phán rằng: “ Ngày mai, về cửa ta, ngươi hãy lên cung cấm dâng cơi trầu trình, ta sẽ ban tay ấn tay quyết cho ngươi. Nhớ đấy.”
Sau đó, tôi có tìm hiểu về ngôi đền Chúa thông qua một số người quen là đồng cựu thì được biết rằng: Đó là một ngôi đền rất linh, thờ bà chúa Lâm Thao là em ruột của vua Hùng Vương thứ 17.
Trước cổng, có đề hai chữ “ Hạ mã” bằng tiếng Hán, có nghĩa là ngay cả nhà vua đi qua cũng phải xuống ngựa.
Còn nữa, cung cấm của ngài chỉ là một căn gác gỗ đơn sơ nhưng không một phụ nữ nào được đặt chân lên đó.
Đã có những bà đồng, thủ nhang đã bị trói chặt vào cầu thang khi vừa bước chân lên.
Cũng có người khi ở đền thì không sao nhưng về nhà bỗng hóa điên,, hóa rồ, sau phải nhờ người đưa về đền sám hối mãi mới khỏi.
Nghĩ lại, tôi bán tín bán nghi: Lỡ nhập đồng chiều nay, không phải Chúa mà là ma quỷ giả danh thì đời tôi coi như tiêu rồi vì ma quỷ bây giờ nhập vào người trần rồi giả thần thánh cũng rất nhiều.
Tôi thầm nhủ: Tốt nhất là tôi cứ xem chuyện chiều nay, như chưa từng xảy ra.
Hôm sau về đền, không hiểu sao trong lòng tôi cứ vui như trảy hội, có cảm giác giống hệt một đứa con đi xa lâu ngày nay mới về thăm cha mẹ.
Tuy nhiên, tôi vẫn cố “lờ” cái chuyện hôm trước.
Kì lạ thay, dường như có một cái giọng ỏng ẹo như thái giám ngày xưa cứ văng vẳng bên tôi tôi, hối thúc:
“ Ngươi lên cung cấm đi. Chúa đang chờ ngươi đó.” Bỗng dưng tôi có cảm giác lo sợ… liền lấy tay che tai và đi tiếp.
Đến cổng ra vào, tôi chợt thấy hoa mắt chóng mặt, bị vấp ngã giống như người vướng vào thiên la địa võng vậy.
Lúc tôi bò được dậy, thì cái giọng thái giám kia lại vang lên : “ Chúa đang đợi ngươi ở cấm điện, sao ngươi không đến? Rượu mừng không uống định chờ uống rượu phạt sao…”
Tôi vội đứng dậy, đến ban công đồng, khấn: “ Lạy cha mẹ, lạy Chúa bà tối tú anh linh, nay con người trần mắt thịt , tấm thân hèn mọn nên rất sợ phải trèo lên cấm điện của Chúa, trước là sợ mạo phạm đến oai linh của Người, sau là không muốn làm bia miệng muôn đời. Vậy nếu Chúa thực sự thương kẻ thảo dân hèn mọn này thì người hãy cho con một đài nhất âm nhất dương, con sẽ dốc hết can đảm để lên cấm điện.”
Sau khi xin được đài, tôi đến ban quản lí nhà đền để xin phép.
Trong lòng tôi vẫn thầm mong họ từ chối thì tốt, nhưng họ chỉ nhắc lại cho tôi nghe chuyện mấy người bị Chúa phạt rồi vẫn vui vẻ dẫn tôi lên cấm điện.
Cầu thang lên chỗ Chúa chỉ có chừng hơn mười bậc, nhưng sao với tôi giống như đường lên trời vậy.
Suốt cả cuộc đời, có lẽ đây là con đường khiến tôi run sợ nhất.
Khi lên đến cấm điện, người tôi chao đảo, có cảm giác như vừa uống nhầm phải một li rượu nặng vậy.
Tôi chắp tay thành tâm khấn Chúa, rồi ngồi thiền.
Tôi nhắm mắt, thả hồn vào hư vô...
Căn gác gỗ bỗng biến thành một đài sen bồng bềnh nhẹ tựa mây trôi, cứ êm trôi, êm trôi…
Lúc hai chân chạm đất, tôi mới kịp hoàn hồn, thở phào nhẹ nhõm.
Tôi chạy vội lại chỗ ban quản lí để cảm ơn họ.
Có một bà trong ban, nắm chặt tay tôi ứa nước mắt, nói: “ Con ơi, Chúa thương con quá… Con đúng là có phúc… Mẹ ở đây khói nhang hầu cận người đã hai mươi năm, nhưng chưa một lần dám đặt chân lên đó vì mẹ sợ…”
Tôi hướng lên cấm điện, chắp tay, nước mắt rưng rưng: “ Con đa tạ Chúa vì đã thương xót cho kẻ hèn mọn này. Con đa tạ…”