CHUYỆN TÌNH MÙA VALENTINE: ĐÓA TRÀ MY- PHẦN 3


Đố ai học được chữ ngờ, các mem nhẩy?
........................................................

Sếp khẽ nhắc lại:
- Cô ăn cơm đi, rồi  tranh thủ đi nghỉ cho đỡ mệt.
-Dạ...
Nói xong, sếp lặng lẽ quay gót bước đi. Tôi sực nhớ ra..., chới với gọi theo:
- Thưa sếp... Thưa sếp...
Sếp quay người lại, vẻ ngạc nhiên nhìn tôi, giọng lạnh lùng:
- Còn gì nữa?
Tôi bê hộp cơm chạy vội tới gần, nói trong hơi thở gấp:
- Em cảm ơn sếp, nhưng... em  gửi lại sếp ạ. Em thích ăn cơm với rau hơn. Em cảm ơn sếp...
 Sếp cầm luôn hộp cơm, buông một câu nghe mà thấy buồn " thảm" luôn.
- Vớ vẩn thật. Thôi cô đi đi.
Èo! Một người đẹp trai như hoàng tử xứ Hàn thế kia,  sao thở ra những lời "khó lọt tai" thế nhỉ? Kiểu này thì sếp còn FA dài dài nha. À, mà có khi cứ giữ hoài kiểu đó biết đâu "ma cà rồng" lại ưa nhỉ? Kiểu này, chắc chắn sau này, sếp sẽ phải làm bạn với " ma cà rồng rồi...hi...
 Thôi kệ đi. Mình chả quan tâm những tiểu tiết ý làm chi cho mệt. Chén cơm đã. Mình cũng sắp thành ma đói rồi nè.
Tôi ngồi tìm một góc, ngồi để chén cơm. Trong lúc nhai trệu trạo mấy miếng cơm như thể bò nhai rơi, lòng tôi chợt nghĩ: "Hì, kể ra thì trong lòng sếp cũng không đến nỗi bị đóng băng toàn phần, vẫn còn một chút thương hoa tiếc ngọc đấy chứ...hihi..."
Bất chợt, tôi ngẩng lên thì thấy chị " gái ế" nhìn lén qua cửa sổ, chả hiểu sung sướng gì mà  phá ra cười sằng sặc rồi bỏ đi.
 Trời! Quả là thầy nào tớ đấy: Toàn là " dị nhân" cả. Cũng may, tôi không bị yếu tim không thì một ngày ít ra cũng phải ngất đến  vài chục lần.
  
Hôm sau, khi tôi đến cổng công ty,  bác bảo vệ chạy vội ra nhìn tôi, ngạc nhiên hỏi:
- Con vẫn đi làm đấy à?
- Vâng ạ. Con chào bác. Chúc bác ngày mới tốt lành ạ.
Bác bảo vệ nhìn theo tôi khẽ gật gù vẻ hài lòng:
- Con giỏi đấy, giỏi lắm.
Nghe bác nói thế, tôi chợt hiểu ra một điều: Chắc nhân viên mới được tuyển vào phòng này thì  khó ai dám quay lại lần thứ hai. 
Riêng tôi, đã  không biết sợ là gì trái lại, còn thấy khoai khoái nữa là đằng khác, vì tôi là người chúa tò mò, thích phiêu du. 
 Chả thế tụi cùng lớp thường bảo tôi là  " đồ điếc không sợ súng"...hì...
Hôm nay, công việc  của tôi cũng giống hôm qua.
 Chỉ có điều, trước tiên, tôi phải đi pha cà phê cho cả phòng.
 Chị gái ế dặn tôi là: "  Sếp rất thích uống ngọt nên ly cà phê của sếp  thì  nhớ phải cho vào đó ít nhất vài ba thìa đường nha".T
Tôi vâng dạ rồi  chạy vội ra khỏi phòng. Anh chàng béo nhìn tôi vẻ  lo lắng, nhấp nhổm, thân vân.
 Chị " gái ế"  thấy thế liền khẽ giật áo anh ý, lừ mắt, mặt cạu  lại.
 Chàng béo  đành chỉ còn biết thở dài, khẽ lắc đầu.
Tôi mang cà phê vào phòng giám đốc, rón rén bưng lại gần sếp:
- Dạ. Em mời sếp dùng cà phê ạ.
Sếp vẫn không rời màn hình máy tính, nói:
- Để đó đi.
- Dạ... Em xin phép xuống xưởng ạ...- Tôi nhìn sếp, dè dặt nói.
- Đợi đã. 
Tôi  vẫn không nhìn tôi, bưng  tách cà phê lên nhâm nhi một ngụm nhỏ. Tôi nín thở, hồi hộp dõi theo, chỉ sợ không hợp khẩu vị  của sếp thì toi đặc. 
Sếp khẽ chép miệng nói:
- Cũng được.
Trời! Ổn rồi. Tôi thở phào nhẹ nhõm như vừa trút được một gánh nặng nghìn cân vậy. 
Tôi định nhón chân chạy ra ngoài thì chợt nghe sếp hỏi:
- Vì sao cô biết tôi thích cà phê đen, đậm đặc, không đường?
Tôi nhoẻn miệng cười hồn nhiên đáp:
- Dạ. Em đoán là ... những người FA  lâu ngày... rất thích ăn cay uống đắng ạ. Hì...
- Vớ vẩn! Thôi cô đi làm việc của mình đi.
Èo! Sếp còn trẻ mà nói năng chả khác gì một lão già lẩm cẩm. Chán chết được.
 Tôi thở dài, rồi bước nhanh ra khỏi phòng. Tôi mở cửa rất nhẹ khiến cho chị " gái ế" và chàng béo đang chổng mông đứng nhòm vào trở tay không kịp, cộc đầu vào nhau kêu oai oái. 
 Tôi cố nhịn cười, thản nhiên đi qua họ  về xưởng, lòng thầm nghĩ: " Đáng đời nha "chị gái ế". Đúng là gậy bà lại đập trúng đầu bà mà hihi..."

Tôi  về chỗ của mình, lại cặm cụi để hoàn thành công việc được giao, nhưng khác với hôm trước, khi làm xong việc, tôi chủ động đi tìm anh béo đến  " nghiệm thu" rồi xin phép chị " gái ế" ra về để kịp giờ học chiều.
 Xem ra, chị ý có vẻ tưng hửng vì thấy tôi làm thế. Hì, " đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma thì phải tìm ra bùa yểm chứ lị. hix...".
 Sau lần đó, chị gái ế vẫn tìm trăm phương nghìn kế hòng đưa tôi vào cái bẫy đã cài sẵn của mình nhưng lần nào cũng thế, tôi đã vượt qua chúng một cách đầy thuyết phục. 
 Thấm thoát đã 5 tháng trôi qua, khoảng thời gian làm thêm ở đó đã làm cho tôi khôn hơn, trưởng thành lên rất nhiều. 
 Mama của tôi vui lắm.  Mỗi khi có hàng xóm sang chơi, mom thường đem chuyện ấy ra khoe với họ vẻ đầy tự hào.
 Từ ngày đi làm thêm, vì quá bận rộn,  mệt mỏi nên tôi bỏ bẵng không vào facebook. 
Tối nay, tôi định đi ngủ sớm thì chợt thấy buồn buồn nên lại mò lên mạng. 
Trời! Quá nhiều tin nhắn và toàn của một người- Đó là anh chàng hot boy Hà thành.
Tôi đọc lướt một lượt rồi đóng lại,  chả mấy quan tâm vì thấy chàng này cứ ảo ảo thế nào ý.
Ngoài một tấm hình đại diện ra thì chẳng có thêm một thông tin nào khác về anh ta cả. Chắc chàng này lại ở nhà không số, phố không tên, hì...  hay là hot boy xóm liều chăng...?
 Được cái,  lần nào gặp trên facebook, chàng cũng khen tôi xinh, ngoan,  nói chuyện rất hợp.
 Tôi cũng thấy rất mến chàng. 
Ngày trước,  tối vào mạng, thấy đèn bên ý không bật sáng là lòng tôi lại cảm thấy trống vắng, man mác buồn.
Có điều, chúng tôi quen nhau  đã  được gần một năm nhưng chưa một lần, chàng mời tôi đi cà phê hay có ý muốn gặp mặt gì cả.
 Tôi nghĩ bụng: "Chắc hẳn chàng ta có vấn đề rồi. Không khéo ở ngoài, trông anh chàng xấu mù hoặc là bốn mươi năm trước đã tròn hai mươi cũng nên.... hí hí..."  
Mấy lần, tò mò quá  nên tôi giả vờ hẹn gặp chàng để dụ " con cáo ảo" ra khỏi hang , nhưng xem ra chàng toàn lấy lí do để lảng tránh. 
Thực lòng, khi đó, tôi thấy cũng  buồn vì có thể... anh chàng chỉ coi tôi là một người bạn để giải tỏa tâm strees,  còn nếu để chọn làm bạn gái thì  có lẽ tôi chưa đủ tiêu chuẩn bởi vì tôi vốn  là một con bé sinh viên nhà nghèo mà.
Lâu rồi, thấy tình hình không " chuyển biến" nên tôi cũng phớt lờ đi luôn. Chả ai dại mà thả hồn vô cái kẻ "bí ẩn, dở người" đó làm chi cho mệt ...hì...
  - Em à, độ này  em đi đâu mà mất tăm mất tích thế?- Anh chàng nhìn thấy đèn bên tôi bật sáng lập tức nhắn tin.
- Em đi làm nên bận lắm...- Tôi miễn cưỡng trả lời.
- Mai là ngày VA LUNG TUNG rồi... 
- Ngày mai sao? Mà chả liên quan... 
- Hazz, chán quá vì anh vẫn chưa có gấu. Hay là ... anh em mình đi cà phê cho đỡ buồn nhé...
- Ủa! Cáo chịu rời hang rùi sao... ?
- Cái gì? Em bảo sao? Cáo nào hở?
- Em xin lỗi. Em viết nhầm...
Trời ạ! Lúc trước, tôi rất tò mò muốn biết con người thật của anh  ra sao, nhưng anh đã toàn kiếm cớ này nọ, còn nay, khi tôi đã chán rồi thì bỗng dưng anh lại muốn gặp mặt.
 Liệu có phải là... 
- Em không muốn gặp anh nữa à? Hay là... em có người khác rùi?
- Dạ. Em ấy à... chỉ là...
Gấu thì mình chưa có nhưng mà... cũng có chút mơ mộng với một chàng rồi.
 Anh ấy và tôi tuy không cùng  "đẳng cấp" nhưng chả hiểu sao mỗi đêm về, tôi thường hay nghĩ ngợi "lung tung". 
Nhiều lúc, tôi cảm nhận được bên trong cái vỏ bọc lạnh lùng,  kì dị  ấy... là cái gì đó rất ấm áp từ anh ấy. 
Chết rùi! Có lẽ tôi đã bị mưa dầm thấm lâu thì phải... Ui! Mẹ ơi... có lẽ ... con bị hâm rùi cũng nên...
- Tốt quá! Nếu em cũng FA thì hợp cảnh với anh rùi. Mình trao đổi số điện thoại nha. Hẹn gặp em tối mai...
Sau khi trao đổi số điện thoại, anh ta "lặn" luôn. Cái anh chàng này đúng là mắc bệnh tự tin thái quá mà! Ghét thật! 
 Thôi thì... mình cứ gặp anh ta một lần để giải đáp toàn bộ những thắc mắc trong lòng mình bấy lâu nay vậy.
  Nghĩ thế, tôi quyết định nhận lời, rồi cho anh ta biết  điểm hẹn.

 Cả đêm ý, tôi thao thức không ngủ được vì lo lắng,  đoán già, đoán non...
 Để an toàn, tôi  đã rủ thêm một cô bạn trong lớp đi cùng.
Buổi trưa hôm đó, sếp cho mọi người nghỉ sớm hơn thường lệ. 
Đột nhiên, sếp cho gọi tôi vào phòng nói là có việc cần nhờ. Hồi hộp quá! Không hiểu sếp định nhờ mình việc gì đây? Hay là... nhờ dẫn đi mua quà tặng gấu nhỉ? Chúa ơi! Nếu thế thật thì... con cũng thấy hơi buồn. Con xin Chúa đừng bắt con phải buồn tủi trong ngày hôm nay... 
 Tôi rón rén bước vào phòng, đến trước mặt sếp. 
- Tối nay, cô có rảnh không?- Sếp nhìn tôi chăm chú,  hỏi.
Tôi hơi lúng túng trả lời:
- Dạ. Có việc gì thế ạ? Tối nay, em có hẹn rồi...
- Tiếc nhỉ.  Tôi định mời cô đi ăn tối... Thôi bỏ đi...
Tôi tròn mắt ngạc nhiên nhìn sếp:
- Sếp mời em đi ăn tối thật ạ?
- Dĩ nhiên rồi. 
Tôi hơi cúi đầu, khẽ nói:
- cảm ơn sếp.  Thôi để dịp khác ạ.
Tuy là tôi rất tiếc, nhưng cũng phải " cam tâm" làm thế vì tôi muốn chứng tỏ cho sếp biết là: " Anh cũng bình thường thôi, chả hot lắm đâu nha.."
 Sếp  thở dài, nói:
- Thôi cô về đi. Tạm biệt. Chúc Valentine vui vẻ.
- Dạ. Tạm biệt sếp. Chúc  sếp Va lung tung zui zẻ an... hihi...
Tôi nói rồi đi  nhanh ra khỏi phòng. 
Hôm nay, thái độ của sếp khác hẳn với ngày thường.
 Lạ nhỉ! Kể ra, tôi thấy cũng  nuối tiếc lắm nhưng có lẽ chuyện tình cảm của con người luôn phụ thuộc vào một chữ DUYÊN. Thôi, cứ để TÙY DUYÊN vậy.
 Tuy tôi không hào hứng lắm với việc đi gặp chàng hot boy ảo, nhưng trong lòng vẫn thấy bồi hồi, lo lắng không yên. 
 Lúc tôi vừa mặc xong đồ, đến trước gương chải chuốt thì chợt nhận được tin nhắn của anh chàng:
 " Em à, đến giờ rùi đó. Anh đang đợi trước cổng nhà em. Mau lên em nhé..."
Trời đất!  Anh ta biết cả địa chỉ nhà mình sao? Chuyện gì đây ta? Chết thật thôi! Ở đời đúng là lắm chuyện chẳng ngờ mà... 
Điều này  làm tôi  thật sự choáng váng.  Hóa ra... tôi đã quá chủ quan mà...
Thôi kệ... cái gì phải đến nhất định sẽ đến.
Tôi khẽ tặc lưỡi rồi đi ra khỏi nhà. 
Tôi ra đến cổng nhưng nhìn qua nhìn lại mà chả thấy ai cả. 
Có lẽ, mình bị ăn quả lừa chăng? Nếu lần này, tôi bị anh ta " bỏ bom" thì quyết sẽ " cạch mặt", cho vào dĩ vãng luôn, block liền tay "
 Đang miên man suy nghĩ,  tôi chợt nghe tiếng gọi từ phía  sau:
- Trà My, anh đây nè...
 Tôi giật mình quay lại:
- Ủa! Là sếp ?... Sếp thiệt sao! Ôi! Mẹ ơi... cứu con với...
                     (còn nữa)

My Instagram

Copyright © MÙA HOA BÁCH HỢP. Made with by OddThemes