Home Tiểu Thuyết CHUYỆN TÌNH MÙA VALENTINE: ĐÓA TRÀ MY- PHẦN 1
CHUYỆN TÌNH MÙA VALENTINE: ĐÓA TRÀ MY- PHẦN 1
By Trà My Vũ At 06:13 0
NNăm thứ ba của đại học, tôi bắt đầu đi làm thêm để có tiền tự lo các khoản chi phí cho bản thân và phụ giúp MAMA. Tôi may mắn được người quen giới thiệu đến làm ở một công ty xuất khẩu quần áo sang thị trường Đông Âu.
Ngày đầu tiên đi làm, tôi rất hồi hộp và có phần lo lắng.
Khi đứng trước cổng công ty, tôi đưa tay lên dụi mắt vì hơi bị" choáng" bởi cái vẻ bề thế của nó.
Tôi đứng tần ngần trước cổng mãi mà chả dám bước vào.
Rồi tôi tự nhủ: Không được. Mình cần phải chiến thắng cái mặc cảm tự ti này và sẽ phải bước vào đó với tư thế tự tin của một nữ sinh viên đại học văn hóa.
Sau vài giây suy nghĩ, tôi hít một hơi thật sâu rồi ngẩng cao đầu, gắng sải những bước thật vững chắc về phía phòng bảo vệ.
Vừa nhìn thấy tôi, bác bảo vệ đã chạy ra đon đả hỏi:
- Con gái, con đến tìm ai thế?
Tôi thoáng chút bối rối, khẽ nói:
- Dạ... cháu đến ... để làm việc ạ.
Nghe tôi nói, bác cười rất tươi, mừng rỡ hỏi:
- Ủa! Có phải con là cháu bà Sang không? Hôm nay, con đến thử việc à?
- Dạ. Vâng ạ.
Bác bảo vệ nhìn tôi khẽ thở dài, vẻ ái ngại:
- Công việc ở đây vất vả lắm đấy. Chả biết...
Tôi cười, giọng quả quyết:
- Dạ. Không sao ạ. Cháu sẽ cố gắng.
- Ừ.
Bác bảo vệ khẽ ừ một tiếng rồi đưa tôi đến gặp giám đốc công ty. Nhìn tác phong nhanh nhẹn và nụ cười thân thiện của bác, tôi cũng thấy vững dạ hơn.
Bác dẫn tôi đến phòng thư kí, bảo tôi chờ ở đấy rồi quay sang dặn dò gì đó với mấy người trong phòng và trở ra cổng.
Trong phòng, có một chị gái áng chừng ba mươi tuổi ngắm nhìn tôi một lượt, bĩu mỏ, thì thầm vào tai anh chàng béo tròn núc ních ngồi bên cạnh:
- Cô ẻm này đến nhầm chỗ rồi thì phải. Ở đây, đâu có tuyển diễn viên nhỉ?
Chàng béo đang mải ngắm tôi nên không để ý đến lời nói của người đồng nghiệp kế bên . Chị gái ấy đợi mãi không thấy chàng béo trả lời thì quay lại kéo áo anh ta, giọng châm chọc:
- Ủa! "Say nắng" rùi hả?
Chàng béo đỏ mặt, cười xòa:
- Hì, nhìn thấy cô em này muốn về quê bỏ vợ quá thui...
Nghe nói thế, chị ta liền véo sườn anh béo, giọng choe chóe:
- Đúng là cái đồ họ nhà Trư có khác. Chết cũng không chừa được cái thói háo sắc. Ghét quá!
Èo! Chị gái này mặt dài ngoằng, môi cong, răng hơi khấp khểnh, cằm bạnh ra như rắn hổ mang, trông đến là "điêu ác". Có lẽ kiếp trước, chị ta là "hổ mang tinh" thì phải...Chỉ thoáng nhìn, tôi cũng biết mình đã gặp phải "khắc tinh" rồi.
Chợt "hổ mang tinh" hỏi tôi:
- Cô tên gì?
- Dạ. Em tên Trà My.
- Ngồi đi. Sao đứng sừng sững thế?
Tôi có hơi chút giật mình khi nghe cái giọng chua lói của chị ý. Chàng Béo thấy thế, đứng dậy kéo ghế, dịu dàng bảo tôi:
- Em ngồi đi.- Rồi chàng liếc nhìn "hổ mang tinh', nói nhỏ vào tai tôi- Gái ế này tanh tưởi lắm! Em cẩn thận nha.
Tôi liếc xéo về phía chị, khẽ bật cười.
Chết tôi rồi! Gặp phải " gái ế" thì khó điều trị lắm đây. Biết làm sao bây giờ??? Huhuhu...
"Hổ mang tinh" bĩu môi, lườm tôi một cái, rồi vươn vai, ngáp dài tưởng chừng rách cả miệng:
- Trùi ui! Buồn ngủ chết đi được.- Ngừng giây lát, chị ta quay sang bảo tôi- Cô kia!
- Dạ.
- Trong lúc chờ đợi sếp về, cô đi pha cho tôi tách cà phê đi.
Tôi trố mắt ngạc nhiên nhìn chị ấy, khẽ thốt lên:
- Ủa!
Nghe thấy thế, lập tức mặt của " hổ mang tinh" đanh lại, mắt trợn tròn, nói:
- Sao zậy???
Chàng béo vội đứng dậy đỡ lời cho tôi:
- Để anh pha cho.
Lập tức, " hổ mang tinh" lên giọng nói như quát:
- Không được. Anh chỉ chỗ cho cô ta thôi, còn để cô ý tự làm cho quen.
Chàng béo liền kéo tôi đi. Đến nơi, chàng ta dặn dò tôi một hồi rồi vội vã quay về phòng vì sợ đi lâu sẽ bị "gái ế" kia hạch sách.
Đúng là " ma cũ bắt nạt ma mới có khác". Nghĩ lại... tôi cũng thấy ấm ức nhưng vì " qua sông thì phải lụy đò" nên tôi đành nhẫn nhịn mà làm cho xong.
Có điều, " con ma cũ" này khủng quá... Số tôi thật xui xẻo...hị hị...
Tôi thong thả bê chiếc khay đựng hai tách cà phê về phòng. " Hổ mang tinh" trố mắt nhìn tôi vẻ đầy ngạc nhiên, hỏi:
- Sao thế?
Tôi tủm tỉm cười, lẳng lặng mang tách cà phê đặt trước mặt chàng béo, nói:
- Tiền bối! Em mời tiền bối ạ..., cũng là để thay cho lời cảm ơn của em. Cảm ơn tiền bối đã không bắt nạt em ạ. Cà phê sẽ giúp tiền bối giảm cân hiệu quả lắm đó...
Chàng béo nghe tôi nói thế thì lè dài cái lưỡi, rụt cổ, so vai, liếc nhìn sang phía " hổ mang tinh". Tôi thản nhiên bưng tách cà phê đến chỗ " gái ế", nói:
- Em mời chị dùng cà phê ạ.- Ngừng giây lát, tôi nói tiếp giọng "đá xoáy" - Có điều... chị không nên uống cà phê nhiều vì sẽ làm khô da, mau già lắm ạ. Tốt nhất, buổi tối, chị nên đi ngủ sớm thì hơn...Em nói thiệt đó ạ.
- Vớ vẩn! Ai mượn cô quan tâm...-Chị "gái ế" nói rồi hơi cúi mặt xuống, thoáng chút buồn buồn.
Chàng béo nhìn tôi, xuýt chết sặc vì buồn cười.
"Hổ mang tinh" liền nổi cáu mắng anh ý:
- Sao lúc nào cũng chỉ biết nhăn nhở ra cười thế! Không trách... người thì cứ béo quay như con lợn cạo vậy. Ghét vãi!
Tuy bị mắng nhưng chàng béo không mảy may tự ái mà còn cười hihi, trông thật hiền lành.
Chị "gái ế" quay lại phía tôi, bĩu dài môi, nói:
- Còn cô... đừng nghĩ mình đẹp gái và mỏ nhọn là ok nha. Nói cho cô biết: Sếp rất ghét những thể loại như cô đó. Chỉ sợ...cô bị sếp đuổi sớm thôi. Chớ có vội lạc vào rừng mơ bắt nhầm con tưởng bở nghe.
Tôi hơi cúi đầu xuống, khẽ đáp: " Em biết rùi".
Ngẫm nghĩ một hồi, tôi quay về phía chàng béo hỏi nhỏ:
- Anh ơi, có phải sếp mình "hắc xì dầu" lắm à?
- ừ.
Nghe vậy, tôi càng thêm tò mò nên hỏi tiếp:
- Thế sếp trông như thế nào hở anh?
Nghe thấy tôi hỏi, chị " gái ế" liền dài giọng mô tả:
- Sếp nhà này người cao lênh khênh như cái thang, mặt quắt tai dơi... đại thể cũng được coi là bản sao của " ông Bằng hói" trên VTV...hehe... Còn tính tình á...thì " khắm" hơn nhiều. Cô cứ liệu hồn. Không là sẽ có ngày, được ăn mắm tôm cả vại nha.
Nghe đến đó, tôi thấy cũng hơi "rét". Quái lạ! Mới chớm thu mà sao mình đã ớn lạnh rùi nhỉ???
Tôi liền hỏi nhỏ chàng Béo:
- Thật thế hở anh?
- Ừ. Thật đấy.
Chàng Béo chưa nói hết câu đã vội quay đi cười làm tấm lưng cánh phản của anh ta cứ rung rinh.
Có tiếng chuông điện thoại, chị "gái ế" vội cầm máy lên nghe. Chả hiểu chị ta nói chuyện với ai mà vâng vâng, dạ dạ... giọng cứ ngọt như mía lùi vậy. Rồi chị ghé tai chàng béo thì thầm điều gì đó không rõ, chỉ thấy anh ý cười cười, gật gật.
" Gái ế" bảo chàng béo thu dọn đồ trên bàn, tắt máy vi tính rồi đến trước mặt tôi, nói:
- Bọn tôi phải ra ngoài có chút việc. Cô cứ ngồi đây đợi sếp về. - Ngừng giây lát, chị ý nhìn đồng hồ nói tiếp- Chắc sếp cũng sắp về rùi đó. Có điều... cô ở lại nhớ không được cho bất cứ ai vào đây. Cô nhớ đó. À, quên...- Chị ta ngừng lại, lấy ra chiếc khăn choàng quấn kín mặt tôi, chỉ còn để hở mỗi hai con mắt và dặn- Chừng nào chúng tôi chưa quay về thì cô nhớ không được cởi khăn ra nha. Không chịu nghe tôi là phiền phức lắm đó. Nhớ đấy.
- Vâng ạ.- Tôi lễ phép thưa.Nhưng mà... sao phải làm thế này ạ? - Tôi chỉ vào chiếc khăn quàng trên đầu hỏi.
- Sao hả? Là vì làm thế thì thiên hạ nhìn mới thấy hoảng hồn và không dám vô phòng này... Hỏi lắm... Phiền vãi!
Chị nói rồi kéo vội chàng béo đi như thể bị mà đuổi vậy. Đi được một lát, chàng béo còn quay lại dặn tôi:
- Nhớ không được cho ai vào, kiên quyết không cho ai vào nha, em gai. .. hihi... Phải thật kiên quyết đó.Bọn anh chỉ đi một lát rùi quay về ngay.
Sực nhớ ra điều gì, chàng béo chạy đến chỗ mắc áo lấy cái áo khoác của mình quàng lên người tôi rồi dặn thêm:
- À, em nhớ đừng có trút bỏ chiếc áo này ra nhe. Bỏ ra là gặp rắc rối to đó. Nhớ nghe cưng, hí hí
Tôi ngoan ngoãn nhìn chàng béo khẽ gật đầu.
Hai người họ đi rồi, tôi co chân lên ghế ngồi thu lu như chú cún nhỏ ngoan hiền được chủ dặn phải trông nhà cẩn thận vậy.
Ngồi một lúc, tôi thấy mệt quá liền ngả đầu vào thành ghế ngủ thiếp đi.
Chợt có tiếng kẹt cửa làm tôi bừng tỉnh, dụi dụi mắt nhìn: Ủa! Trước mặt tôi là một chàng trai cao to, ăn mặc rất thời thượng, giống hệt một hot boy trong các envent đình đám vậy.
Tôi sực nhớ ra nhiệm vụ của mình nên vội chạy nhao về phía anh ta nói to:
- Này, anh kia... Anh đi đâu thế? Đứng lại! Đứng lại đi.
Anh chàng nhìn tôi, lạnh lùng hỏi:
- Bà là ai? Sao lại ngồi ở đây?
Tôi xuýt thì không nhịn được cười vì ... Anh ta gọi mình là bà ư? Chả sao sất vì... trong vai một người già dẫu sao cũng lợi thế hơn một cô gái trẻ non nớt.
Tuy nhiên, nghe cái giọng kẻ cả của anh ta khiến tôi thấy bực mình nên gắt gỏng đáp lại:
- Tôi là ai anh không cần biết. Tôi chỉ yêu cầu anh đi ra khỏi phòng này.
Anh chàng hơi trừng mắt, vẻ khó chịu:
- Ơ hay! Sao lạ thế? Bà này ở đâu ra mà kì zậy?
Tôi thầm nghĩ: " Ủa! Giai đẹp này ngoan cố thật đấy. Bực mình vãi!"
Tôi vênh mặt, " đấu mắt" lại anh ta, nói:
- Anh đi ra ngoài đi. Tôi đề nghị anh đi ra ngoài. Mau lên!
Anh chàng nghe thế thì tức đỏ mặt nói to như quát:
- Ơ! Bà này lạ thật đấy... Sao dám đuổi tôi chứ? Bà là ai?
Tôi cũng chẳng chịu kém phân nên chống tay ngang hông, đầy vẻ thách thức hỏi lại:
- Sao lại hổng dám chứ? Tôi là ai ư? Là người được giao nhiệm vụ cấm anh vô phòng này, thế thôi...
Nói rồi, tôi xăm xăm đến trước mặt anh ta để cản đường. Ảnh tức quá, mặt đỏ tưng bừng, gạt tôi ra và đi vào phòng giám đốc. Tôi bị lỡ đà ngã dúi về phía trước nhưng vẫn cố níu lấy chân ảnh, giọng líu cả lại:
- Anh này... không được vào đó. Đó là ... phòng giám đốc ...nên không được vào... không được...
Nghe câu ý, có vẻ như không thể nín nhịn được thêm nữa, ảnh giận dữ hỏi:
- Cái gì thế này? Ủa! Bà ở đâu mọc ra thế??? ?Bỏ chân tôi ra ngay...
Vào lúc hồi kịch tính nhất thì chị " gái ế" và chàng béo đẩy cửa bước vào, khoanh tay trước ngực, cúi đầu, đồng thanh nói:
- Thưa sếp, sếp đã về ạ.
- Các người thử nói xem: Chuyện kì quặc này là thế nào? Nói đi!...
Chị gái ế " chạy đến gần tôi, cởi cái khăn trên đầu, bỏ cái áo khoác ngoài trên người tôi ra, nói:
- Thưa sếp, sếp thấy cô gái này có xinh không ạ? Trông giống hệt hot- gơn sếp nhẩy. Dạ, đây là nhân viên mới đến nhận việc đó sếp ạ...
Sếp nhìn tôi vẻ hết sức kinh ngạc thốt lên:
- Hả???
Còn tôi nhìn sếp muốn ngất xỉu:
- Cái gì??? Tình huống này khó đỡ quá... Chúa ơi! Cứu con với...Con chết mất... huhu
(còn nữa)