Vào những dịp lễ lớn trong năm, nó thường xin tôi ít tiền để mua quà tặng các trẻ em nghèo có hoàn cảnh cơ nhỡ.
Một buổi sáng trước đêm giáng sinh, cậu em tôi dậy rất sớm. Nó vận đồ ông già No-en, khoác tải quà lên vai và vội chạy lao ra ngoài. Chợt nó sực nhớ…ngoái đầu lại và nói :
Chị gái yêu, em chúc chị giáng sinh vui vẻ nhé. Hôm nay, em về muộn lắm đó, Chị nhớ đóng cửa đi ngủ sớm, đừng đợi em nhe.
Tôi chạy lao ra khỏi nhà, thảng thốt gọi với theo:
- Em ơi, nhớ về sớm. Chị muốn nhờ em nhập dữ liệu vô máy tính, không lâu đâu chỉ ba phút thôi… chị chỉ cần ba phút thôi
Nhưng khi đó nó đã đi xa rồi, gió đã thổi lời “ khẩn cầu” của tôi ngược trở lại khiến những lời đó chỉ mình tôi nghe được.
Tôi lại bên cửa sổ chờ đợi và cầu Chúa… Đợi hoài, mệt quá tôi rồi ngủ gục lúc nào chẳng hay.
Gần sáng,tôi chợt giật thót người, choàng dậy, ngơ ngác nhìn ra ngoài thì thấy em trai tôi trở về. Nó đi nhanh vào nhà và hỏi:
- Chị yêu, giáng sinh vui vẻ chứ ạ. Đêm qua, chị gái xinh đẹp của em có nhận được nhiều quà không?
Tôi quay đi để giấu vẻ mặt như mếu, trả lời:
- Ừ, vui lắm … nhiều quà lắm…
- Thế tốt rồi. Chúc mừng chị nha. Em đi ngủ đây. Em oải quá rồi… - Nó nói rồi uể oải lấy tay che miệng ngáp dài.
Tôi nói khẽ, giọng lập bập:
- Ừ, em ngủ đi nha… Em ngủ ngon nhé.
Cậu em nhìn tôi, nhoẻn miệng cười, nói:
- Cảm ơn chị yêu. Em yêu chị nhất trên đời… Mà chị sao thế?
Tôi lấy tay áo thấm giọt nước mắt đang rớt lưng chừng má, nói khẽ:
- À… không sao đâu… Chị là… chị đang thầm ước: Giá đêm qua, có một ông già No-en đi lạc vào nhà mình…
- Oh…
- Chị không mong nhận được quà, chỉ mong ông ý giỏi vi tính như em… để nhập dữ liệu vô máy tính cho chị…
Em trai tôi bỗng trở nên lo lắng, hỏi lại:
- Ủa! Chị bảo sao cơ? Sao em tưởng chị nhận được nhiều quà No-en lắm cơ mà…
Tôi cố kìm nén lòng mình mà không được, nói giọng như sắp khóc vậy:
- Chị nhận được nhiều lắm… là nhận trong mơ ý … Mùa No-en nào cũng vậy… Chúa hào phóng đã toàn cho chị được mơ như thế…
Nghe thấy thế thì nó tròn mắt kinh ngạc nhìn tôi thảng thốt:
- Chị ơi…