-Em...ơi!...
Anh Binh nói giọng hơi yếu ớt nhưngđầy vẻ giận dữ:
-Anh dám đánh cô ấy...Tôi sẽ tính sổ với anh...
Anh Phương không hề để ý đến những lời đe dọa của anh Bình,luống cuống bế tôi lên.Anh ghé tai vào ngực trái của tôi để nghe nhịp tim:
-Em ơi!...Sao thể này...?-Anh lại lấy ngón tay đặt lên mũi tôi-Em ơi!Đừng dọa anh...Có lẽ do sợ hãi,thần hồn nát thần tính nên anh Phương cứ tưởng tim tôi ngừng đập và mũi tôi không còn thở nữa...Anh thảng thốt kêu lên:
- Trời ơi!Tôi đã giết cô ấy rồi...-Anh gục đầu vào ngực tôi khóc không thành tiếng.
Anh Bình thấy thế hốt hoảng,nói:
-Không.Cô ấy chưa chết đâu.Phải đưa cô ấy đi cấp cứu.-Anh như quên cả đau đớn ,ngồi bật dậy,sờ túi lấy điện thoại nhưng không thấy.Anh tức quá giơ tay đấm vào không khí:
-Chết tiệt!-Anh quay sang nói với anh Phương-Đưa điện thoại của anh đây.
Anh Phương không trả lời ,câm lặng và đau đớn đến tột cùng.
Anh Binh quát to:
-Đưa điện thoại cho tôi!Anh sao thế?
Vừa lúc đó, mẹ nuôi đi làm về trông thấy cảnh tượng ấy thì chạy vội đến,giọng hốt hoảng:
-Có chuyện gì thế này?Con gái tôi làm sao thế?
Anh Phương vẫn câm lặng, nuốt nước mắt vào trong tim...Anh Bình nói to:
-Dì ơi! Gọi cấp cứu giùm con...
Mẹ nuôi nhìn thấy mặt anh Bình dính đầy máu,vội hỏi:
-Mặt con làm sao thế?Ai đánh con à?
Anh Binh hơi lúng túng:
-Con ...không sao...Dì cứu em ấy đi ...
Mẹ nuôi ngồi xuống bên tôi, áp tai vào tim tôi,lấy tay đặt lên mũi tôi. Thấy tim tôi vẫn đập ,mũi tôi vẫn thở đều,mẹ nuôi khẽ mỉm cười ,rồi nói như ra lệnh:
Cậu này,bế con bé vào nhà mau-Rồi mẹ quay về phía anh Bình-Còn con,vào trong rửa mặt,thay áo đi,nhớ mở tủ lấy cái áo của chú mà mặc.
Anh Phương lặng lẽ bế tôi vào nhà,đặt xuống giường.Anh Bình vẫn chạy theo mẹ nuôi gặng hỏi:
-Dì ơi! Sao không đưa em ý đi cấp cứu...Sao thế ạ?
-Ơ hay!Dì bảo con thế nào?...
-Con không yên tâm ạ...
-Hai cậu vừa đánh nhau à? Chắc con bé nhìn thấy thế.nên.. sợ chêt ngất ...Còn các cậu thì tưởng con bé đã chết à?
Anh Bình chỉ anh Phương nói:
-Anh ta bảo thế...Con...
Mẹ nuôi không nhịn được cười,nói:
-Chắc lại thần hồn nát thần tính rồi.-Mẹ nói với anh Phương-Cậu thử đặt tay lên mũi con bé xem...
Anh Phương làm theo,khẽ reo lên:
-Em ý còn sống thật...
-Em Liên còn sống thật à?.-Anh Bình chắp tay vẻ thành kính-Đa tạ trời đất...
Anh Phương quay về phía mẹ nuôi,vẻ măt hớn hở:
-Con cảm ơn cô...
-Cảm ơn gì chứ?Nếu hôm nay ,con bé có bề gi,nhất định tôi sẽ kiện hai cậu ra tòa.-Ngừng giây lát, dì nói với anh Bình-Sao,con đi rửa mặt, thay áo được chưa?-
-Dạ...Anh Bình đi vào trong,tủm tỉm cười một mình.
Mẹ quay lại nói với anh Phương:
-Còn cậu,con bé không sao rồi,cậu về nhà đi không bố mẹ lại mong.
-Con chưa thể về được ...vì còn cú đấm vào vai cô ấy ..đau lắm.Cô xem giúp hộ cháu với...
-Được, để tôi xem.-Mẹ nuôi khẽ lật nhẹ vai áo lên xem-May quá!Không sao cả...Con bé này cũng gan thật!Dám lấy trứng chọi đá..Rồi mẹ nói với anh Phương-Thôi,không sao rồi,cậu về đi
-Con muốn xin cô ít đá trườm cho em ý đỡ đau.
Mẹ nói giọng hơi gắt:
-Việc ấy để tôi lo...
Anh Bình từ trong ra,giục anh Phương:
-Anh cứ về đi.Việc ở đây đã có dì tôi lo.
-Không,tôi sẽ ở đây đợi cho đến khi em ý tỉnh lại đã...
-Em ý tỉnh lại mà nhìn thấy anh sợ quá khi lại ngất luôn thì chết...-Anh quay sang nói với dì-Có đúng không dì?
-Có khi thế..-Dì quay đi tủm tỉm cười.
-Cô ơi,con ra ngoài gọi điện cho mẹ con rồi cô cho con ở lại...
-Ờ..Dì khẽ lắc đầu ,sẽ nói một minh: "Kể ra con bé cũng tốt phúc".
Thực ra,khi ấy như có ai đã đỡ hộ tôi cú đấm của anh Phương nên nó chỉ sượt nhẹ qua vai tôi.Nhưng vì tâm lí quá sợ nên tôi đã ngất đi giây lát.Sau đó,tôi lại chìm vào một giấc mơ dài thăm thẳm.Linh hồn tôi đã thoát xác,rất nhẹ và mong manh như một làn mây trắng.Hồn tôi đã bay lên rất cao,tận chín tầng mây.Tới một con sông nhỏ vắt ngang trời,tôi bỗng như một cánh chim bị mắc phải lưới không thể gỡ ra được nữa.Khi tôi còn đang loay hoay không không biết xoay sở thế nào thì có một bà cụ mái tóc bạc phơ,vẻ mặt hiền từ xuất hiện.Bà cụ dịu dàng nói với tôi:
-Nếu con muốn trở về tiên giới thì phải xuống dòng sông này tắm tẩy trần đi đã.
Tôi chưa kịp nói lời cảm ơn thì bà cụ đã biến mất.
Tôi xuống sông tắm.Nước sông trong vắt,mát rượị nhưng sao khi té nước lên người thì tôi như thấy hàng nghìn mũi kím sắc nhọn chích vào tâm can tôi vậy.Có lẽ chúng muốn tôi phải bỏ hết,tấy sạch mọi vương vấn của cuộc sống trần gian mà tôi đã trải qua...
Lúc tôi lên bờ,có một chú tiểu đồng xinh xắn để tóc chỏm đào đã chờ sẵn ở đó để dẫn đường cho tôi.Theo chú,tôi đến một hồ sen khổng lồ với muôn vàn đóa sen đang đua nở và tỏa hương ngào ngạt.Chúng tôi bay tới một cung điện nguy nga nổi lên giữa mặt hồ.Tôi được dẫn vào cung của nữ Chúa.Trời ơi!cung Chúa mới đẹp và diễm lệ làm sao.Hàng nghìn bông sen trắng đang độ hé nở kết thành đài sen làm ngai cho Chúa ngự.Chúa ở trên cao uy nghi rạng rỡ trong bộ xiêm áo màu hồng.Tôi vội quỳ gối,cúi đầu, vái lạy:
-Con cung kính khấu đầu bái lạy nữ chúa....
-Bình thân.Chúc mừng ngươi đã trở về.-Ngừng giây lát,nữ Chúa,nói tiếp -Ngươi đã thấy sợ cái bể khổ trầm luân nơi cõi trần chưa?Ở đó, con người thật khủng khiếp:ghen ghét,đố kị, lừa dối, giết ,hại lẫn nhau còn tàn bạo hơn cả loài thú dữ...
-dạ...
-Còn ở đây thì sao?Ngươi thử nói xem...
-Dạ ..Nơi đây, đúng là chốn bồng lai tiên cảnh...Vạn vật lung linh ,huyền ảo ,siêu phàm...
-mà Ở cõi phàm trần ngươi cũng đâu còn ai để vương vấn?
-dạ,con còn hai người mẹ...
Nữ Chúa cắt ngang lời tôi:
Mẹ ư?Một kẻ chỉ biết sinh mà không dưỡng.,đã bỏ mặc ngươi côi cút bơ vơ để đi bước nữa.
Tôi hơi cúi đầu,im lặng.Nữ chúa nói tiếp:
-Còn kẻ kia thì... khi ở tiên giới vì bảo vệ con mình đã vu oan giáo họa cho ngươi,khiến ngươi bị lưu đày,khổ ải nơi trần gian .Nỗi oan khiên ấy, ngươi đã quên rồi sao?
-Dạ.thưa nũ Chúa,ở dưới đó, con còn hai chàng trai rất thực lòng với con....
.-Hai kẻ đó sao?Đó là hai sợi dây oan nghiệt . Rồi đây nó sẽ trói buộc và khiến ngươi phải khóc than,đau khổ vì chúng...Nói rồi nữ Chúa lướt mây,xuống bên cạnh tôi.Người âu yếm vuốt nhẹ mái tóc của tôi và nói-Trong số những người hầu cận bên ta,ta chỉ yêu quý mình ngươi.Phải xa ngươi,ta rất nhớ,rất buồn.Còn ngươi, có nhớ ta không?
-Xuống trần gian,con không nhớ gì cả.Con xin lỗi người...-Tôi nhìn xung quanh,cung điện tuy nguy nga lộng lẫy nhưng quá vắng lặng ,đìu hiu...-Dạ, sao trong cung vắng vẻ thế ạ?Mọi người đâu cả rồi ạ?
Nữ Chúa khẽ thở dài:
-Lũ ngớ ngẩn ấy,ta đã đuổi xuống trần gian hết cả rồi.Chúng thật vô tích sự...Ngừng giây lát,nữ Chúa vẫy chú tiểu đồng lại và nói-Mang rượu ra cho ta.
Chú tiểu đồng bê ra một chiếc khay hình lá sen màu ngọc bích,trên đặt hai chiếc ly nhỏ rất xinh.Nữ Chúa nhìn tôi và nói:
-Ta cho ngươi một sự lựa chọn:Nếu ngươi chọn ly rượu màu hồng,ngươi sẽ được ở lại đây bên ta, nơi chốn bồng lai tiên cảnh,đời đời kiếp kiếp được an hưởng cuộc sống thần tiên...Còn nếu ngươi chọn ly rượu màu đen thì ngay lập tức ngươi sẽ bị quẳng trở lại bể khổ trần gian và vĩnh viễn không được trở lại tiên giới nữa.
Nghe Chúa nói thế,tôi lại bên chú tiểu đồng,cầm ly rượu màu hồng lên và nói:
-Con nay xuống phàm trần đã lâu,chưa thể nhở lại được những gì trong quá khứ của mình.....Nhưng con vẫn nghĩ rằng,con rất ngưỡng mộ và kinh yêu nữ Chúa.Cuộc sống thanh nhàn, an lạc ở chốn thần tiên này đã là mơ ước suốt một thời thơ ấu của con...
Thánh Mẫu nghe tôi nói thế,tủm tỉm cười,vẻ hài lòng :
-Ta biết...con sẽ không chọn kiếp người khổ ải,nhọc nhằn ,oan nghiệt mà...
Ở nhà mẹ nuôi,mọi người thấy tôi ngủ mê mệt suốt cả một ngày đêm chưa dậy thì tỏ ra rất lo lắng.Anh Phương sốt ruột quá không chịu nổi đã đi tìm bác sĩ giỏi đến khám cho tôi.Bác sĩ khám xong thì nói:
-Không sao cả.Có lẽ vì mệt mỏi và hoảng sợ nên cô ấy đã ngủ quá sâu giấc.
Mẹ nuôi lo lắng hỏi:
- Bác sĩ ơi,liệu bao giờ con bé mới tỉnh lại?
Anh Bình cũng nói chêm vào:
-Có cách nào để cô ấy sớm tỉnh lại không ạ?
-Chúng tôi sốt ruột lắm rồi.Xin bác sĩ hãy giúp chúng tôi.Xin hãy giúp cô ấy mau tỉnh lại -Anh Phương nói giọng khẩn khoản.
Bác sĩ,khẽ lắc đầu,nói:
-Chờ đợi. Tôi Chỉ có một lời khuyên ấy thôi.
Mọi người chờ một ngày, hai ngày,ba ngày...vẫn chưa thấy tôi tỉnh dậy thì ai nấy trong lòng đều như có lửa đốt.Ai cũng lo lắng chẳng thiết ăn,thiết ngủ.
Buổi chiều hôm ấy,có một cô đồng bói đi ngang qua,chẳng hiểu sao vô tình rẽ vào nhà mẹ nuôi.Thấy thế,mẹ nuôi nhờ cô đồng vào xem giúp một quẻ.Tuy anh Bình và anh Phương không tin nhưng cũng không
dám phản đối.Cô Đồng lại gần nhìn tôi và nói:
-Cô bé này là tiên nữ trên trời.giáng thế.Nhưng nay,gặp phải kẻ thất phu,tàn bạo nên giận quá đã trở về tiên giới mất rồi.Nếu muốn cô ấy quay lại trần gian thì hàng đêm,vào chín giờ tối,các người phải lập đàn mặt quay về hướng tây kêu Mẫu cửu trùng thiên.Đàn lễ gồm :chìn ngọn nến,chín bông hoa trắng,chín quả cau lá trầu,chín chén nước thanh thủy...hết.Tối nay nhớ làm luôn.
Nói xong, cô đồng ngúng nguẩy bỏ đi luôn,trước sự ngỡ ngàng của mọi người.Cho dù trong lòng còn bán tín bán nghi,nhưng buổi tối hôm ấy,mẹ nuôi vẫn lập đàn để lễ Mẫu.
Trong cung Chúa,tôi dặt ly rượu màu hồng xuống và cầm ly rượu màu đen lên lễ phép nói:
-Nhưng con xin chọn ly rượu này...
Nữ Chúa sửng sốt hỏi:
-Ngươi chọn cái bể khổ trần gian sao?
-Vâng,thưa nữ Chúa.Vì nếu không từng đau khổ thì sao biết mình hạnh phúc?Con muốn về đó để lo tròn chữ hiếu với hai người mẹ...
-Hai kẻ đó sao?
-Vâng.Một người đã cho con cuộc sống và một người đã sinh ra con lần thứ hai.
-Còn hai sợi dây oan trái kia?
-Vâng.con cũng muốn về với họ.Đó là hai chàng trai rất tốt,rất thực lòng yêu con.
Nữ Chúa khẽ đầu ,giọng đượm buồn:Ta thật không hiểu nổi,cái bể khổ kia có gì tốt đẹp mà sao tiên nữ các ngươi lại thèm xuống đó vậy?
Dạ.Nếu người thử xuống đó một lần,người sẽ hiểu được vì sao...-Nói rồi tôi uống cạn ly rượu-Con phải đi đây.Xin người thứ tội cho con....
Sau khi đã lập đàn cầu cúng, mọi người vào nhà ,lại giường tôi xem có hiệu nghiệm hay chưa.Anh Phương chợt phát hiện ra hai dòng nước mắt đang lăn dài trên má tôi.Anh lấy tay sờ thử,thấy nó còn nỏng hổi ,anh vội reo lên:
-Em Liên thức dậy rồi...Lời kêu cầu của chúng ta linh ứng rồi...
ô
p
gàng đ
Đăng nhận xét