CHẠY TRỐN TÌNH YÊU- PHẦN 1


Có tình yêu để chạy trốn cũng tốt, còn hơn mình đang ế các mem nhỉ?
....................
.............................

Năm thứ hai của đại học, tôi viết tiểu phẩm: 'Nỗi buồn của tôi". Ngay sau khi nó được diễn trong đêm liên hoan văn nghệ khoa văn thì "nỗi buồn" đã trở thành niềm vui.
 Tôi được bạn bè trong khắp ngoài khoa ngưỡng mộ và yêu mến, đặc biệt là thầy Tùng-giảng viên môn tiếng Anh của lớp, người vừa tốt nghiệp khoa Anh trường Đại học Quốc Gia năm ngoái. 
 Ngày kế sau đêm hội diễn, vào tiết Anh ngữ, thầy Tùng đã dành gần nửa giờ để nói về tiểu phẩm của tôi. 
Chuyện lạ ấy, không thể qua được những cặp mắt cú vọ của bầy yêu nữ trong lớp.
Tuyết Bạch Cốt tinh đã lên tiếng:
 -Thưa thầy, hôm nay, lớp ta học bài gì thế ạ? 
-Bình giảng tiểu phẩm của người đẹp mà.-Lan La Sát cười và nói chêm vào. 
-Hihi, thầy đổi giáo án rồi ạ?- Tuyết Bạch Cốt tinh làm bộ hỏi. 
Hoa Hồ Ly nhanh nhảu tiếp lời:
 -Thưa thầy, có phải sáng nay, thầy đã uống rất nhiều rượu phải không ạ? Hí hí... 
Bị " bầy yêu nữ" trêu chọc, thầy Tùng mặt đỏ như trái gấc, giọng ấp úng: 
-T...ô..i... Rồi bất chợt, Hoa Hồ Ly chuyển hướng tấn công sang tôi: -Người đẹp ơi, chắc sáng nay, cùng uống rượu chung với thầy hả? Hì hì ... 
Nghe nói thế, hai má tôi đỏ bừng. Tôi hơi cúi đầu e lệ, ngượng quá chẳng dám ngẩng lên nhìn thầy nữa.
 Tôi liền quay sang khẽ giật áo Xuân cầu cứu. 
Xuân là cô bạn gái thân ngồi cạnh tôi, nổi tiếng trong lớp là "siêu đối đáp". 
Cô ấy nhìn thầy Tùng rồi lại liếc nhìn tôi, hắng giọng và lên tiếng: 
-Thôi đi, các bạn đùa thế thôi. Không nên đùa dai quá kẻo lại mất hay.- Ngừng giây lát cô ấy nói tiếp- Mọi người nên nhớ là đang trong giờ học đấy nhé. 
Xuân dứt lời, cả lớp im bật. Mọi người chỉ còn dám liếc nhìn nhau và cắn chặt môi để nhịn cười.
 Tôi nắm chặt tay Xuân lòng thầm cảm ơn bạn và coi cô ấy là vị cứu tinh của mình. 
Từ sau lần đó, tôi càng thêm yêu quý và coi Xuân như thể chị em gái vậy. 
Cũng từ hôm ấy, chuyện của tôi và thầy trở thành đề tài hót nhất của lớp. 
Mỗi lần, tôi và thầy vô tình chạm mặt nhau là bọn con gái lại nhìn nhau rúc rích cười. 
Mới đầu bị mọi người trêu đùa tôi rất ngại, sau rồi cũng quen dần, thấy lại hay hay. 
Sau đó ít lâu, Xuân ra trông nhà cho chị gái là giáo viên khoa Nga trường bên cạnh. Chị ấy đang kì đưa học sinh đi thực tập sinh ở thành phố Min của Nga.
Xuân liền rủ tôi ra ở cùng cho vui.Thầy Tùng là đồng hương của Xuân, nhà ở cách đó vài dãy. 
Ở ngoài lớp, Xuân gọi thầy là anh và tôi cũng quen miệng gọi theo như thế. 
 Xuân thường tâm sự với tôi là cô ấy có người yêu đang nghiên cứu sinh ở nước ngoài. 
Anh ấy là người đẹp trai, tài giỏi và rất lãng mạn. Xuân còn khoe cô chỉ chờ bạn trai về nước là sẽ tổ chức đám cưới.
 Nghe cô ấy kể về chồng sắp cưới, tôi ngờ ngợ vì thấy anh chàng đó có nhiều điểm rất giống thầy Tùng. 
Có lần tôi dè dặt hỏi Xuân: 
-Này, sao người yêu cậu hình như có điểm gì đó rất giống anh Tùng nhỉ?
 Xuân nghe thế thì phì cười rồi thản nhiên nói: 
-Hì, đó là người em song sinh của thầy mà. 
Tôi tin sái cổ, chớp chớp mắt, khẽ gật gù, thật thà nói: 
-Ừ, thể nào... 
Từ đó, tôi không còn thắc mắc gì nữa. Lời nói dối ấy đã vô tình cho Xuân cái cớ để cô tiếp cận với thầy nhiều hơn. 
 Nhiều tối, Xuân rủ tôi sang nhà thầy hỏi bài.
Tôi cũng thấy hơi lạ vì Xuân học rất giỏi mà sao hầu như tối nào cô ấy cũng đi hỏi bài nhỉ.
 Phiền chết đi được. 
Vì coi thầy như anh trai nên cô ấy cư xử rất tự nhiên. 
Chỉ sau mươi phút nhờ thầy giảng giải là cô ấy lao vào bếp dọn dẹp. Có khi tiện thể Xuân còn giặt luôn hộ thầy cả chậu quần áo nữa.
Thầy luôn miệng tấm tắc khen Xuân chăm chỉ, nết na, tháo vát. Cuối tuần, thầy thường mua tặng Xuân sách vở và đôi khi còn tặng cả vải may quần áo nữa. 
Có vẻ như thầy luôn  thầm cảm ơn Xuân vì nghĩ cô ấy đã ý tứ tránh đi chỗ khác tạo không gian riêng cho chúng tôi. 
Tối nay, như thường lệ, đợi cho Xuân đi khỏi,Thầy hơi nhích ghế lại gần bên tôi, hỏi nhỏ: 
-Bữa tối, Xuân cho em ăn món gì? Có ngon không?
 -Dạ. Món cá nấu dấm. Ngon lắm ạ. Xuân làm món gì cũng ngon...-Tôi khẽ trả lời. 
-Anh rất thích món ấy. Lần sau, nếu ăn món ý nhớ để phần cho anh nhé. 
Thầy nói và âu yếm nhìn tôi khiến mặt tôi chợt nóng bừng.Tôi ấp úng đáp: -Dạ... 
 Thầy cười, trêu tôi:
 - Chắc là em không muốn để phần cho anh rồi. - Thấy tôi đỏ mặt, thầy khẽ reo lên- Ô kìa! Buổi tối, mà sao vẫn còn mặt trời nhỉ?- Thầy nói rồi nở một nụ cười rất tươi. Tôi chỉ tủm tỉm cười không trả lời
.Thầy lấy ở trong cái hộp trên bàn ra một gói nhỏ, tay có chút hơi run đặt nó vào lòng bàn tay tôi:
 -Anh để dành cho em nè 
Tôi hơi ngỡ ngàng nhìn lên và bắt gặp ánh mắt thầy rất lạ. .. Ánh mắt như hút hồn ấy khiến trống ngực tôi đập dồn dập, đầu tôi lâng lâng. Hồn tôi như được chắp cánh bay lên bồng bềnh giữa bầu trời bao la... 
Thầy khẽ nói vào tai tôi nghe êm êm như một câu hát:
 -Ô mai mận đấy. Chỉ cho mình em thôi. Em giấu đi ăn một mình nhé. 
Tôi e thẹn nở nụ cười chưa kịp trả lời thì bất ngờ Xuân ở trong nhà ra. 
Nhìn thấy cảnh đó, mặt cô biến sắc. Cô nói to vẻ bực dọc:
 -Chán quá! Đến giờ phải về rồi. 
Nghe tiếng cô ấy, tôi và thầy giật thót cả mình.Tôi vội giấu tay cầm gói ô mai ra sau lưng, lấm lét như thể đứa trẻ ăn vụng bị người lớn bắt được quả tang vậy. 
Chợt Xuân lại gần tôi, cô ấy kéo phắt cái tay đang giấu giếm sau lưng của tôi về phía mình và nói:
 -Về thôi người đẹp. Muộn rồi. 
Bị kéo bất ngờ, gói ô mai trong tay tôi rơi xuống đất bắn tung tóe khắp nơi.
Tôi vội nhào theo để nhặt lại chúng. 
Thầy Tùng chợt sững người trước thái độ kì quặc của Xuân. Thoáng nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của thầy, Xuân liền giả bộ nhào xuống theo tôi làm ra vẻ thảng thốt: 
-Trời ơi! Chết rồi....Mình xin lỗi. Mình vô ý quá...Để mình nhặt cho... Ô mai mận à? 
 Xuân nhặt vội những quả ô mai lên rồi chả hiểu nghĩ gì cô ấy chau mày, bậm môi lại vẻ không vui,  vứt bịch chúng xuống đất, nói:
 -Về đi. Về tôi mua đền bà gói ô mai khác. Về đi. Đừng bắt tôi chờ cửa lâu đó. Hôm nay, tôi muốn được đi ngủ sớm.
 Nói rồi cô ấy bỏ đi quên cả chào thầy Tùng. Cô nện mạnh gót giầy xuống đất như trút giận vào nó vậy.
Xuân bỏ đi rồi, tôi vẫn cố nhoài người để nhặt những quả ô mai còn vương trên đất. Nhìn chúng lăn lóc trên nền nhà mặt tôi như mếu, chỉ muốn khóc
.Thấy thế, thầy ngồi xuống cạnh tôi an ủi:
 -Trà My, đừng nhặt nữa. Chúng lấm bẩn rồi nên ăn sao được nữa mà nhặt. 
Tôi dừng lại, nín lặng đầy vẻ tiếc nuối. Rồi chợt nghĩ ra Xuân đang đợi tôi ở nhà nên hơi cúi đầu, nói nhỏ:
 -Em chào thầy. Em về ... 
Tôi vừa ra khỏi cửa đã vội nhón chân chạy luôn một mạch về nhà.
Thầy bất giác đứng dậy, gọi với theo tôi: 
-Trà My! Trà My ơi...
 Thầy chỉ đứng lặng nhìn theo bóng tôi xa dần mà không muốn đuổi theo có lẽ vì cái cách cư xử khó hiểu của Xuân hồi nãy. 
Có vẻ như thầy đã chợt nhận ra một điều : " Xuân không không đơn giản chỉ coi mình là một người anh trai... Chuyện sau này, chắc sẽ mệt mỏi đây... ". 
 Thầy khẽ lắc đầu, thở dài thườn thượt rồi quay trở vào nhà.
 Xuân hứa sẽ mua đền tôi gói ô mai khác nhưng cô ấy nói rồi quên luôn.Tôi cũng bỏ qua và không nhắc lại chuyện đó nữa bởi vì tôi chỉ thích mỗi gói ô mai của thầy Tùng thôi.
 Một hôm, vào tối thứ bẩy, tôi ra phố về, thấy Xuân đã chuẩn bị sẵn một mâm cơm rất thịnh soạn chờ tôi.
 Tôi đứng nhìn mâm cơm, chun mũi lại hít hít. Mùi đồ ăn thơm phức, bụng thì sôi ùng ục vì đói. 
Xuân ở trong bếp ra, áo quần tươm tất, vẻ mặt hớn hở như "nàng Cám" sắp đi tham dự lễ hội "thử hài" vậy. 
 Tôi tròn mắt ngạc nhiên hỏi: 
-Hôm nay, trúng số hay sao mà ăn sang thế? - Nhìn thèm quá đi mất... hị hị... 
Xuân không ngẩng lên nhìn tôi, nở nụ cười đầy vẻ bí mật: 
-Sắp có khách quý đó. 
-Khách nào thế? Tôi vội hỏi lại vì quá tò mò.
-Bí mật.
 Xuân nói rồi đi luôn vào trong. 
Chẳng cần phải hỏi thêm tôi cũng đã thừa đoán được vị khách quý ấy là ai rồi. 
Tôi khẽ bật cười thầm nghĩ: " Chắc cô nàng lại muốn thể hiện "tài lẻ" trước mặt ông anh chồng tương lai rùi."
 Lát sau, thầy Tùng xuất hiện, trên tay cầm một bó hoa xinh xắn.
 Thầy bước vào nhà với nét mặt rạng rỡ, nhìn tôi âu yếm, hỏi nhỏ: -Đợi anh lâu chưa? Tôi không trả lời mà đáp lại bằng một nụ cười e thẹn. Xuân quả thật rất thính tai. Cô ấy ở trong bếp chạy bổ ra, vẻ hớn hở nói:
 -Khách quý đây rồi. Vào nhà đi anh. 
-Chào em gái! Em gái càng ngày trông càng xinh hơn nhe. 
Tôi quay vội đi khẽ bĩu môi, thầm nghĩ: " Đàn ông có khác: Mỏ nhọn ghê! Hót hay như khiếu nhỉ."
 Xuân được thầy khen thì cánh mũi  nở phập phồng, cười tít mắt, vẻ ngượng ngùng 
- Anh cứ nói thế làm em xấu hổ chết đi được. 
Xuân hớn hở đỡ bó hoa trên tay thầy, vẻ như còn chờ đợi điều gì đó...
 Thầy đưa bó hoa cho Xuân và chỉ giữ lại một bông hồng đỏ thắm. 
Lại rất gần bên tôi, thầy nói như chỉ đủ tôi nghe thấy:
- Hoa nè là chỉ dành cho em thôi. Chúc em mãi xinh đẹp như bông  hoa này nhé- 
Thầy nói rồi chả hiểu sao mặt đỏ bừng như ông mặt tròi vừa thức dậy vào buổi ban mai vậy.
  Tôi hơi run tay đỡ lấy nó. 
Trời đất! Liệu đây có phải là bông hoa đẹp nhất từ trước đến giờ mà tôi từng được nhìn thấy. 
Nó lung linh và nồng nàn như ánh mắt của thầy đang trìu mến nhìn tôi vậy. 
Giây phút ấy...lạ quá! Cả đất trời như cùng tôi hồi hộp, nín thở đợi chờ... 
Trời chao nghiêng, đất chao nghiêng và hình ảnh của thầy hiển hiện khắp không gian trước mặt tôi. 
Tôi dường như chẳng còn biết mình đang mơ hay tỉnh... 
  Bất chợt, mụ cú vọ tên Xuân " nhòm" thấy, nụ cười  của mụ vụt tắt trên môi. 
Phát hiện ra tấm bưu thiếp trên tay tôi, cô giật lấy,  mở luôn ra đọc: -"Em dễ thương như chú nai rừng ngơ ngác, khiến tim anh thổn thức rộn ràng. Anh dành cho em thảo nguyên xanh bát ngát..." 
Cô đọc rồi phá ra cười, cười chảy nước mắt khiến cho cả hai chúng tôi bừng tỉnh. 
Xuân quay sang tôi, hơi bĩu môi, dài giọng: 
-Nai ở đâu nhỉ?Cáo thì có-Rồi quay lại nói với thầy-Thi sĩ ơi! Anh lầm to rồi. Anh nên cẩn thận với con cáo giả nai này nhe-Cô lại đổi giọng vồn vã: -Em mời anh Tùng và chú cáo giả nai vào dùng bữa ạ... 
Chúng tôi ngồi vào bàn, Xuân xới cơm mời thầy và quay sang nói với tôi nét mặt không vui:
 -Người đẹp tự thân vận động đi nhé.
Xuân ân cần gắp thức ăn cho thầy, nói giọng dẻo như kẹo kéo vậy
-Trà My vào bếp đó, anh nếm thử xem sao. 
Thầy nếm thử từng món ăn một rồi tấm tắc khen:
 -Trà My nấu ăn khéo quá! 
Tôi khẽ thở dài , cảm thấy khó chịu vì lời nói dối của Xuân nhưng cố dằn lòng, nhẹ nhàng nói:
 - Mâm cơm thịnh soạn này là do cô Tấm làng anh nấu đấy ạ. Em vụng lắm, chẳng biết làm gì cả.  Chắc em ế là chăc rùi...
 Thầy nhìn tôi cười hiền hậu, nói:
 -Đừng lo ế em nhé vì đời này, vì trên đời này, vẫn còn một người đàn ông rất dễ tính ...như anh mà. Nếu em không biết nấu cơm thì anh sẽ tình nguyện ăn mì tôm suốt đời.- Thầy nhìn vô mắt tôi-Bữa nào, Trà My nhớ mời anh món mì tôm do em làm nhé. 
-Thật ạ?-Tôi không tin hỏi lại. 
-Thật em ạ. Trà My vào bếp thì dù là món mầm đá anh cũng thấy ngon.
-Đàn ông có khác. Ai cũng giỏi nịnh đầm cả- Xuân nhìn thầy bĩu mỏ nói. 
Chẳng hiểu thầy có nói đùa tôi hay không nhưng tôi tin đó là thật nên vui lắm. Niềm vui ấy cứ lồ lộ trên khuôn mặt của tôi làm cho Xuân thêm  bực bội, thỉnh thoảng, lại quay sang tôi nguýt dài đầy vẻ hậm hực. 
 Tối khuya, Xuân tiễn thầy ra cửa.
 Trước lúc đi, cô còn quay lại dặn tôi: 
- Nàng ở lại thu dọn và rửa bát đũa đi nhé. Chịu khó tập làm dần cho quen để mai mốt đi lấy chồng đỡ khổ,
 - Biết rồi.- Tôi nhìn đống bát đũa chất ngất trên bàn phụng phịu nói. 
 Thầy giơ tay vẫy chào tôi và đi ra. 
Xuân liếc về phía tôi khẽ phì cười và kéo vội thầy ra ngoài. 
 Ra đến cửa, Xuân nhìn ảnh dịu dàng nói: 
- Khuya rồi, anh về nghỉ đi cho đỡ mệt.-Ngừng giây lát, cô ân cần dặn dò- Trời sắp sang đông rồi,  nên sáng ra rất lạnh. Anh nhớ mặc ấm trước khi ra đường anh nhé. 
- Cảm ơn em nhiều. Thôi em về nghỉ đi. Chào em nhé. 
 Tiễn thầy về rồi, Xuân quay vào nhà. Nhìn thấy tôi đang lúi húi thu dọn bàn ăn thì cười "khẩy" ra vẻ đắc ý
Sau đó,  lẳng lặng đi về phòng của mình. 
 Ban nãy, Xuân kéo vội thầy Tùng đi nên ảnh  chả kịp chào tôi lấy một tiếng khiến cho tôi cũng cảm thấy có cái gì đó hơi hụt hẫng và "ấm ức". 
Bực thật đó...hì... 
 Đang mải suy nghĩ miên man thì Bất chợt, tôi nghe tiếng thầy Tùng gọi: 
- Trà My ơi! Lấy hộ anh chùm chìa khóa ở trên bàn ăn với. 
Tôi nghe thế thì vội nhìn xuống bàn : Quả là chùm chìa khóa của thầy đang nằm ngay trước mặt tôi. 
Thì ra, ban nãy, trước khi đứng dậy, ảnh đã cố ý bỏ quên nó ở đó để kiếm cớ quay lại.  Tôi thầm nghĩ:"Hì, anh này cũng "tài' ghê nha." 
 Tôi cầm chùm chìa khóa chạy vội ra chỗ ảnh.
 Gần đến nơi, tôi chợt khựng lại, bước chân run rẩy, không thể tiến thêm được nữa... 
Ảnh lại bên tôi, khẽ nói:
- Em à... 
Tôi đặt chùm chìa khóa vào tay thầy, miệng muốn nói một câu gì đó mà chẳng thành lời.
 Bất giác, thầy nắm chặt tay tôi, giọng thổn thức: 
- Em ơi... cảm ơn em... vì... buổi tối hôm nay...Anh thấy rất vui... Bàn tay của ảnh không chỉ mang đến cảm giác ấm áp mà còn khiến tôi đỏ bừng mặt vì một thứ cảm xúc nôn nao khó tả đến kì lạ..
. - Dạ..
.Tôi nói rồi rút vội tay mình ra và chạy vụt đi.
 Trời cuối thu se lạnh. Chị gió heo may bất chợt phồng má lấy hết sức bình sinh thổi phù phù vào hàng cây trước mặt. 
Những chiếc lá úa vàng rơi rớt khỏi thân cành ngơ ngác bay theo gió lao xao.
Ảnh ngơ ngẩn nhìn theo tôi lòng đầy tiếc nuối... 
Tôi chợt dừng lại thở dốc,rồi se se tự kỉ:

 "Đêm nay, anh nhớ mơ về em nha... và chỉ mơ thấy bấy nhiêu thôi... anh nhé... Bởi vì chúng mình còn có ngày mai và rất nhiều ngày  ngày sau đó để mong đợi và ước  mơ... 
Tạm biệt anh! Tạm biêt... g9..."

My Instagram

Copyright © MÙA HOA BÁCH HỢP. Made with by OddThemes