CHẦU BÉ BẮC LỆ VÀ GIẤC MƠ TIÊN CỦA TRÀ MY VŨ


TM được lạc vô cõi tiên các chế ạ
.......................
.................................

Một đêm, tôi mơ thấy mình đi lạc vô  động của Chầu Bé Bắc Lệ.  Tôi có chút sững sờ trước cảnh diễm lệ trong động. Thiệt đúng là một tòa thiên nhiên kì ảo.
Tôi luôn miệng xuýt xoa vì nơi đây chẳng khác gì một cung điện nguy nga,  tráng lệ mà tôi vẫn thường thấy trong các phim cổ tích.
Bất chợt, có tiếng Chầu từ trong vọng ra:
-      - ủa! Ngọn gió nào đã thổi tiểu yêu tinh  nhà ngươi tới đây vậy?
-       - Dạ. Con… Con cũng không rõ…Chỉ có điều … con cũng đang rất muốn được tiếp kiến Chầu ạ…- Tôi dè dặt đáp.
-       - Oh! Thì ra vậy…- Chầu ngừng giây lát nhìn tôi nói – Bữa nay, trông ngươi có vẻ xanh xao vậy?
-       Nghe Chầu hỏi, tôi được thể ôn nghèo kể khổ:
-       - Dạ... Là vì con … độ rày rất là......…- Tôi dừng lại giây lát, rồi làm ra vẻ rất tội nghiệp- Dạ. Dạo này, con hoàn cảnh quá ạ. Mong Chầu rủ lòng thương cho con  chút lộc rơi lộc vãi…Chứ cứ đà này  …con sợ không có đồng ngân đồng xuyến để lo đèn nhang phụng thờ các ngài… thì chết ạ…
-       Nhìn vẻ mặt   " tội nghiệp" của tôi, Chầu khẽ bật cười:
-       - Ủa! Nhìn ngươi cũng giống chị Dậu ra phết nhỉ?  ( Chị Dậu- nhân vật nữ chính nghèo khổ trong tác phẩm TẮT ĐÈN của Ngô Tất Tố)
-        Nghe Chầu nói thế  tôi  bất giác phì cười, rồi chợt nhớ tới lẵng quả, liền mang tới trước khán thờ, kính cẩn dâng lễ.
-        Chầu dõi theo, khẽ gật đầu tỏ vẻ hài lòng
-       Tôi chắp tay, cúi đầu \, lễ phép tâu:
-       - Dạ. Con có chút lễ  mọn dâng Chầu. Mong Người cháp lễ chấp bái, chứng cho lòng thành của con.
-       - Được rồi, ta chứng. Ngươi ngồi  xuống nghỉ ngơi chút đi.
-       - Dạ, Hì- Tôi nhoẻn miệng cười, đáp lễ rồi ngồi  xuống chiếc ghế đá gần đó.
-         - Chết rồi… con quên mất….- Tôi nói  rồi mở túi lấy sớ và tiền vàng địa phủ  sếp vô đĩa, đặt lên ban.- Dạ. Con vốn không giỏi ăn nói, nên những gì  con muốn cầu xin ... thì con đã  ghi đầy đủ trong sớ rồi ạ.
-       Chầu cười, bảo tôi:
-       - Ngươi cũng “ bài bản “ gớm nhỉ?
-       Tôi giơ tay gãi gãi đầu, rồi thưa lại:
-       - Da, là con mạo muội nghĩ rằng, Chầu là đấng tối cao , bận trăm công nghìn viêc, nên nếu con không có đơn sớ “trình lên”  lỡ ,mà…
-      
--Chầu  mở cánh sớ ra xem lướt, rồi hỏi tôi:
-       - Oh! Sao ngươi chỉ xin nhõn một điều vậy? Ta thấy bọn họ  xin xỏ nhiều thứ lắm, có lúc chỉ nhìn thôi cũng đủ hoa mắt rồi.
-       - Dạ… Thì con nghe cung văn hát là:  Chầu  ở trên thượng ngàn nên lộc tài nhiều như nước nhu non…. Bởi vậy con muốn xin chút lộc rơi lộc vãi ạ…Con muốn có tiền để lo việc đèn nhang cho cửa điện của con...
-       -uhm… Thế còn mấy chuyện như đòi nợ hay dẹp tiểu nhân thì sao? Tưởng ngươi cũng quan tâm những chuyện đó?
-       - Dạ. Hì, đúng là con đang rất quan tâm mấy chuyện ý, nhưng … theo suy diễn thiển cận của con thì tùy cửa ngài mà cầu xin ạ. Cũng ví như: Con muốn nhổ răng thì sẽ tìm đến bác sĩ nha khoa, chứ con mà đến găp bà bộ trưởng y tế thì cũng chả ich gì…hihi…
-       Chầu nghe tôi nói thì gật đầu tán thưởng:.
T - Tốt! Ngươi nghĩ thế cũng phải.
TTôi  ngước nhìn chủ nhân, dè dặt thưa:
-- - Dạ. Con đồng nghèo lính khó nên lễ mọn tâm thành... Mong Chầu chứng tâm... Nếu có gì sơ lơ lầm lỡ xin chủ nhân đại xá.
 -- Lễ vật to hay nhỏ không quan trọng, chỉ cần chủ ễ có tâm thành và điều kêu cầu  thiết thực, khả thi là được- Ngừng giây lát, chủ nhân nói tiếp-Ta chứng tâm cho nhà ngươi.Ngươi cứ yên tâm về đi. Mọi chuyện rồi đâu sẽ có đó...
TNghe chủ nhân nói thế thì tôi  mừng rỡ, chắp tay, cúi đầu, tạ ơn rối rít:
-- -Dạ. Con xin đa tạ chủ nhân. Xin đa ta...



-       Hình như trong giấc mơ ấy, Chầu còn ban khen cho tôi một điều gì đó… nhưng sau khi tỉnh lại, tôi không sao nhớ ra được,
-       Thì ra, trần sao âm vậy và việc đi lễ kêu cầu Phật Thánh  trước hết cần phải thành tâm,  lễ vật không cần phải  " hoành tráng", chỉ cần vừa đủ, tươi tốt ,  ý nguyện cầu xin  thì phảiphù hợp với từng cửa ngài., , Chỉ như thế việc kêu cầu mới được 
ttthông đồng  bén giọt, sở cầu như ý, sở nguyện tòng tâm.

_____________________________________
     One night, I dreamed of straying away from Chau Be Bac Le's palace. I was a little startled by the beautiful landscape. What a misterious scenery.
     I complimented on the scenery continously because it was like a magnificent palace, which I often see in fairy tales.
     Suddenly, there was a voice from the palace. It was Chau Be.
     - Which blew you here, little elf?
     - I'm not sure. But I really want to talk to you - I reserved.
     - That's it...Chau paused for a while, looking at me, saying: You look so pale.
     Hearing Chau say that, I started talking about my difficulty:
     - It was...I paused a while, looking miserable - Recently I have been in difficulty. Please feel sorry for me and bless me a little money. I'm afraid that I don't have enough money to take care of my shrine and to worship the saints.
     Looking at my miserable face, Chau smiled:
     - You look just like Chi Dau (Chi Dau, the poor protagonist in the novel Tat Den by Ngo Tat To)
     Hearing Chau say that, I smiled and suddenly remembered the fruit basket. I brought it in and placed on the altar.

     Chau waited, nodding slightly and expressing satisfaction.
     I folded my hands, bowed and said courteously:
     - Yeah, I have some small offerings to pay respect to you. Please understand and sympathize with me.
    - OK, I understand. Sit down and relax.
    - Yes, hihi. I smiled and sat down on a bench nearby.
    - Oh, I forgot. I said and opened my bag to take out the petition and some joss paper to place on the altar. - Oh, I'm not good at communicating, so what I want to beg from you was stated very clearly in this petition.
    Chau smiled and told me:
    - You seem rather careful.
    I raised my hands and scratched my head and said:
    - Yeah, I think you have tons of work, so I believe that if I don't write my wish on the petition, it will....
    Chau opened the petition to read and asked me:
    - Why did you only beg for one thing? I often see that others ask for many things. Just reading their petition makes me dizzy.
    - Well, I hear a sentence about you: Chau is in the forest so your wealth is like water. Therefore, I pray for some money so that I can afford taking care of my shrine.
     - Uhm... What about things like debt collection and the punishment of bad people? I thought you cared a lot about it.
    - I really care about it. But it depends on the saints I am praying from. It is just like if I want to extract teeth, I need to see a dentist. Meeting the minister of health is of not use.
    Chau listened to my words and nodded:
    - It's good that you thought so.
    I looked up my master and said:
    - Yes, I'm poor so my offerings are small. Please understand my sincerity.
    - Big or small offerings are not important. It's just that the people who own it are sincere and their wishes are practical. Chau stopped for a while, then said: I understand your sincerity. Just go home. Everything will be alright.
    Hearing the master say that, I folded my hands, bowed and thanked her:
    - Thank you very much, my master.
    In the dream, Chau also blessed me something else. After waking up, I can't remember it.
I   It turns out that the Earth is just like the underworld. Going to temple to pray for things, remember to bring offerings (small or big is not important on one condition that you are sincere to the saints) and to beg for things which are practical. Only doing that helps our dream come true.







I


-        
-        




-        

My Instagram

Copyright © MÙA HOA BÁCH HỢP. Made with by OddThemes