CHUYỆN NGƯỜI THÌ SÁNG CHUYỆN MÌNH THÌ TỐI




Chị cả tôi cũng từng là một  người đàn bà rất giỏi " nhẫn nhục"
.......................................................
  Khi còn làm thủ nhang điện CHÚA BÀ NĂM PHƯƠNG,  chị cả tôi là một thầy giải duyên âm khá mát tay, có tới 95 % khách hàng đã được sở cầu như ý.
 Không chỉ thế, chị tôi còn là một chuyên gia tư vấn chuyện tình yêu rất chuẩn.
Nhiều bạn gái (là khách hàng ruột) thường trìu mến gọi chị cả là: " chuyên gia gỡ rối A - Z chuyện tình yêu".

Tuy nhiên, về chuyện riêng tư của mình, chị tôi lại " tối tăm như đêm 30" vậy.
Chị ấy dễ tin người, kém suy xét và không lắng nghe sự góp ý của người xung quanh, kiểu như chuyện người thì sáng, còn chuyện mình thì tối.
Trong hôn nhân, dù biết mình đã lựa chọn sai lầm, nhưng chị ý vẫn cam chịu vì sợ người ta đánh giá, sợ này, sợ kia.
Dần dần, chị gái tôi tự đánh mất bản thân mình.
Chị ý sống nhẫn nhục, thu mình lại, âm thầm, lặng lẽ như một cái bóng.

Cũng may, có chị bạn khá thân, từng chứng kiến chuyện gia cảnh của chị cả, đã hạ quyết tâm " thức tỉnh" cô bạn u mê của mình.
Tuy không tiếp xúc nhiều, nhưng chị ý cũng đọc vị được những " phẩm chất nổi trội tuyệt vời " có một không hai của lão " tướng công"- một nửa đầy nhức nhối của chị cả : chẳng qua cũng chỉ là một gã đàn ông vũ phu, gia trưởng, chém gió thành thần, dày ăn mỏng làm, ngoại tình như " chảo chớp".
Chuyện cặp bồ của gã luôn là màn "trình diễn công khai", chả sợ " méo" gì ai mà phải che đậy, nhưng ngược lại,  vợ mình thì phải tuyệt đối chung thủy và trung thành như một con chiên ngoan đạo vậy.

Chưa kể tới chuyện, mỗi khi gã ta trở về nhà thì  " người vợ" phải " mang " bộ mặt tươi như hoa ra chào đón cho dù trên người gã vẫn còn " sặc mùi " nhà nghỉ và mùi nước hoa của gái lạ, nếu không thì sẽ bị "bắn bỏ"...

Chị bạn càng nghĩ càng thấy quá bức xúc nên đã nhiều lần khuyên chị tôi hãy "dứt áo" ra đi, nhưng cũng chỉ như nước đổ lá khoai, chẳng " nhầm nhò" chi hết.
Một lần, chị bạn rủ chị tôi tới gặp một võ sư chuyên huấn luyện đội tuyển quốc gia đi thi đấu quốc tế.
Anh này tuy không cao, nhưng có khuôn mặt rất khôi ngô tuấn tú, nói chuyện cũng rất duyên.
Chỉ thoáng qua cũng thấy, các nữ đệ tử của ảnh rất mê vị sư phụ này.
Sau mấy buổi giao lưu, chị bạn để ý thấy ảnh có vẻ " bồ kết" chị cả nên đã vụt nảy ra một "sáng kiến".
Chị ấy thiệt " ranh ma" khi  giới thiệu chị tôi với ảnh là: " Chị gái em đang ly thân vì lão chồng đã theo bồ vô Sài Gòn sống mấy năm rồi.".
Đã thế chị ý còn lén đọc số máy của chị cả cho chàng võ sư kia khi thấy ảnh nằn nì, xin xỏ.

Vào đêm hôm sau, khi mà lão đêm tối đã giăng chiếc màn đen kịt lên bầu trời ( đêm không trăng, không sao), khi mà con ngõ nhỏ nơi chị cả đang sống đã chìm sâu trong giấc ngủ, không gian ba bề bốn phía vắng lặng như tờ. Nếu chẳng may ai đó còn thao thức vì khó ngủ hắn sẽ nghe rõ từng tiếng thở than của dun dế và các loài côn trùng xung quanh..

Vào thời khắc đó, bỗng chiếc điện thoại của chị cả đổ chuông từng hồi. Gã chồng chị tôi khi đó còn đang thức xem ti vi, thấy vậy liền giật vội chiếc điện thoại áp vào tai nghe ( dĩ nhiên, không đáp mà chỉ nghe).
- Em à, anh nằm mãi mà không sao ngủ được... vì anh thấy rất nhớ em...- Anh chàng võ sư thì thầm, thổn thức.
- kkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkk...
Điều gì sẽ xảy ra sau đó? Đố mọi người đoán được.... hihi...











My Instagram

Copyright © MÙA HOA BÁCH HỢP. Made with by OddThemes