CHIẾC NGÒI BÚT


Trong mắt  của con BỐ là người đàn ông đẹp nhất thế gian này.
THANH THỦY VŨ
...............................

Năm tôi mười tuổi, Chúa đã nhẫn tâm gọi bố tôi về với Người khiến cho tình phụ tử phải chia lìa. Từ sau lần đó, tôi  thấy giận Người và không muốn làm con chiên ngoan của Chúa nữa.
Hôm nay, là NGÀY CỦA CHA nên tôi bất giác nhớ lại một kỉ niệm lúc thiếu thời.                                           
Cuối học kì lớp ba, trường tôi có phát động phong trào ‘vở sạch chữ đẹp’. Các bạn lớp tôi ai  cũng đua nhau  thay ngòi bút mới.
Tan học về, tôi xin tiền bố để mua ngòi bút.
Bố tôi lục hết túi áo trong, túi áo ngoài, túi quần, vã cả mồ hôi trán, mãi mới tìm được một đồng năm xu cũ để cho tôi.
Tôi háo hức chạy vội đi mua. Tôi chạy một mạch ra chỗ bà cụ bán hàng xén ở đầu ngõ. Mắt tôi vụt sáng khi nhìn thấy những chiếc ngòi bút lá lúa với hạt gạo tròn xoe rất xinh. Chỉ thoáng nhìn là tôi đã mê  tít rồi.
Tôi thở hổn hển, run run tay đưa đồng xu cho bà và nói:
- Bà ơi, bán cho con chiếc ngòi bút kia ạ.  Con thấy nó đẹp quá...
Bà cụ cầm đồng xu lên soi đi soi lại, rồi lắc đầu nói:
-Tiền của cháu cũ quá, không tiêu được đâu.
Tôi rơm rớm nước mắt, năn nỉ bà cụ:
- Bà ơi, con chỉ có mỗi đồng xu này... Liệu bà có thể châm chước cho con không?
 Bà lão vẫn lắc đầu, từ chối.  Tôi nhận lại đồng xu, buông thõng tay, khẽ thở dài, mặt buồn tiu nghỉu.
Tôi quay trở về nhà, lòng dạ thẫn thờ.
Tôi biết bố tôi không còn tiền. Gần nửa tháng nay, bố tôi phải nghỉ làm vì  bị những cơn đau dạ dày hành hạ. Tối qua, tôi thấy bố sang bác Lân hàng xóm vay tiền để mua thuốc chữa bệnh, đong gạo, mua rau. Tuy rất thương bố, nhưng tôi còn bé quá chẳng biết làm gì để giúp cha mình cả.
Tôi về nhà, chạy  vội vào buồng, ngồi phịch xuống ghế. giả vờ học bài để giấu vẻ mặt buồn bã của mình. Những giọt nước mắt lăn dài trên má chảy vào miệng tôi mặn chát. Tôi cắn chặt răng để khỏi bật khóc.

Ngày hôm sau, vào giờ chính tả, cô giáo đến cạnh tôi và hỏi:
-Con không thay ngòi bút mới à?
Tôi không dám ngước  lên vì sợ cô nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe ngân ngấn nước mắt của mình. Tôi khẽ nói:
-Dạ, con sẽ thay sau. Con sẽ cố gắng.
 - Ừ. Con nhớ thay ngòi bút đi nhé. - Cô dịu dàng nói rồi trở về ghế ngồi.
 Tôi thầm nghĩ : " Mình sẽ cố gắng, cố gắng viết thật đẹp..."
 Giờ chính tả hôm ấy, tôi gần như nín thở để nghe cô đọc và nắn nót viết từng nét một.
Bài chính tả đó, tôi được  cô cho điểm mười.
Tối hôm ý, bố hỏi tôi đã mua ngòi bút chưa.Tôi liền đưa bài chính tả  với điểm mười đỏ chói ra khoe bố và nói:
-Bố nhìn này, ngòi bút mới có khác nên con viết đẹp hơn, bố nhỉ. Nhờ nó mà con được điểm 10 đấy ạ.
-Ừ, đúng vậy. Con ngoan lắm.
Bố tôi   rất vui vì nhìn thấy điểm mười tươi rói như mấy bông hoa mười giờ trong chậu cảnh trước nhà. Người âu yếm xoa đầu tôi, khẽ nở một nụ cười hiền hậu.
Tôi thở phào nhẹ nhõm nhưng  vẫn rất lo lỡ  mai mốt, chuyện sẽ bị bại lộ.
Ngoài trời tối đen như mực. Gió bấc nổi lên  thét gào từng cơn, trời bắt đầu lất phất có hạt mưa. Gió thốc vào người khiến tôi sẽ rùng mình ớn lạnh.
Tôi không sợ mùa đông mà chỉ sợ cái giá lạnh về sẽ làm cho bệnh đau dạ dày của bố tôi thêm nặng. Tôi nhìn vào khoảng không trước mặt, miệng như mếu, nước mắt rơm rớm, khẽ nói:" Bố ơi! Con thương bố lắm nhưng con biết phải làm sao bây giờ? Hị hị..."

Ngày hôm sau, cũng may, nghe mấy đứa trẻ cùng xóm kháo nhau về chuyện có người đang thu mua que kem. Tôi nghe thế  thì mừng rỡ, lòng thầm nghĩ: "Je! Mình  có cách rồi... Tốt quá..."
Ngay chiều hôm ý, tôi đi bộ ra ngã tư cửa đông. Ở đó, có một quầy bán kem lớn. Đến nơi, tôi  đã thấy có khoảng chục đứa trẻ như tôi đang chầu chực sẵn ở đó.
Mỗi khi có tốp người ăn xong đứng dậy là cả lũ  trẻ chúng tôi chạy xô lại nhặt que. Có khi  vội quá còn vồ cả vào tay nhau.
Tôi giơ tay lên quệt mồ hôi đang nhễ nhải trên trán, tủm tỉm cười hài lòng vì số que kem tôi kiếm được cũng  kha khá.
 Có lần, một thằng con trai nhà giàu cùng lớp được bố mẹ đưa đi ăn kem đã vô tình nhìn thấy tôi.
Nó nhìn tôi cười ngạo nghễ và lấy chân đá cái que lùi ra xa khiến tôi bị lỡ đà ngã sõng xoài ra đất. Nó cười phá lên, vẻ rất khoái trá rồi bỏ đi.
Tôi lồm cồm bò dậy, giơ tay thấm những giọt mồ hôi trên trán, rồi lại cắm cúi nhặt lại chiếc que đó. Tôi chẳng trách  giận nó làm chì vì nhà nó giàu nên sao hiểu được tình cảnh của  của một đứa trẻ như tôi.
 Hôm sau đến lớp,  hắn đem chuyện đó ra kể lể với lũ bạn nhà giàu của mình để bôi bác tôi, nhưng tôi vẫn lặng thinh chẳng thèm tỏ thái độ gì cả.  Tôi quyết không vì chuyện đó mà bỏ cuộc.
Sau một tuần đi nhặt que kem  bán, tôi đã gom đủ tiền  để mua ngòi bút.
 Mua được ngòi bút mới rồi, tôi nâng niu nó trên tay như một thứ bảo bối vậy.
 Buổi tối, tôi lấy bút ra để thay ngòi mới, viết thử rồi đem nó cùng  với bài văn tôi mới  được điểm mười bữa sáng nay ra khoe bố:
-Bố ơi, con được điểm mười văn  lại là nhờ chiếc ngòi bút mới này đấy ạ.
-Ừ, cái ngòi bút ngoan lắm. Bố tự hào về con gái  lắm.
Bố nói và ôm tôi vào lòng. Bố ôm tôi rất chặt và lấy tay vuốt nhẹ những sợi tóc mai đang lòa xòa trên trán của tôi.
Tôi mủm mỉm cười, thở phào nhẹ nhõm rồi nép sát vào ngực của bố. Tôi nghe rõ từng nhịp đập của trái tim người cha, cảm nhận được tinh yêu thương, trìu mến và cả niềm tự hào mà bố dành cho tôi.
Tôi muốn nói một câu gì đó nhưng nghẹn ngào chẳng thành lời.
Những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má của tôi. Đó là  những giọt nước mắt vui sướng, hạnh phúc đến tột cùng của một đứa trẻ nghèo mà thằng bé nhà giàu kia chắc rằng  sẽ chả bao giờ có được...
------------------


When I am ten years old, God is so ruthless, he called my father go. It making our fatherly love being away from. Later, I feel angry and don't want to do student of God.
Today is FATHER’S DAY , I suddenly thinking again about memorial when I’m young.
Last in the third grade, My school has a movement " Clean book, beautiful word". My class, people compete to buy new ink pens.
After school, I ask father about buy a pen.
He found in pocket, out pocket, pants pocket, a lot of sweat on his forehead. Finally him find a old coin 5000 to give me.
I’m happy so ran quickly to buy it. I ran to the old lady in the sales at the corner.
. My eyes flickered, when we see the pen have rice wheat is very beautiful. At a glance, I'm fascinated.
I gasped, trembling hand to give her money, said:
- Lady, please sell me this pen. It’s so beautiful !....
The old lady took the coin, shook her head and said:
- Your money is too old. I’m can’t
I cry and beg with her:
- Lady, I’m just have this coin. Can you consider with me?
The old lady is still shook her head and refused.
I’m sigh and returned home.
I know that my father hadn’t money. Nearly half a month, my father did not work, because the pain of stomach. Last night, him go to neighbor’s house to borrow money to buy medicine, rice and vegetables. Although I love him very much, but I’m still a child, do not know what to do to help my father.
Tomorrow, in the write hour, teacher asked me :
- You don't change the new pen?
I dare not head up, afraid her will see my red eyes cry. I whispered:
- Yes, I will change later. I'll try it.
- Yeah. Please remember it.
- I think: "I will try to write very beautiful......"
In that write hour, I almost hold my breath, listen my teacher read and write follow her.
Finally, The teacher give me 10 score.
This evening, my father asked me: Are you buy new pet yet?
I quickly raise my test had 10 scores to my father, said:
- You see, it’s true new pen. so I write better than me. It help me had 10 points ! Hihi
- Yes, you’re good girl.
My father is very happy to see 10 points like a flowers. He rub my head and smile.
I breathed a sigh of relief, but still very worried about tomorrow everything will be exposed.
It is very dark outside north wind. After the sky began to drizzle. The wind makes me cold.
I don't fear winter, just scare the cold will make my father had more stomach pain. I looked at the space, cry and whispered: "Dad! I love you, Dad, but I know how to do? huhu…..
One day, fortunately, children at my neighbors said that someone is buying ice cream. I heard the joy, thought: "Yay! I have a way. Good......"
In the afternoon, I went to the crossroads. There is a big shop selling ice cream place, I saw many child as me was ready to waiting .
When people eat complete, our run to pick up sticks. They’re too hastily and run on the other hand.
I wiped the sweat from his forehead and satisfied with my pick.
The rich guy in my class also go eat ice cream. He saw me and smiled mockingly. Him kick many sticks out .
I fell down and quickly pick it. And I’m blame him why he don’t understand for hurts of poor people like me.
Tomorrow go to school, He told it to his rich friends. But I have no comment, I try to continue it.
After a week to pick ice cream up for sale. I finally got enough money to buy a new pen.
I continue to point 10
- Daddy! I had 10 points because this new pen!
- Uh ... I’m very proud of my daughter.
Father hug me.
My ears near his chest.
Hear the beating heart. And the proud of father gave to me.
The tears on my cheeks, this is a happiness extreme of a poor child, but that rich guy can’t understand it.




.












My Instagram

Copyright © MÙA HOA BÁCH HỢP. Made with by OddThemes