Nhiều mùa xuân qua,tôi đi mò kim đáy bể để tìm một nửa của mình.Nhưng tìm hoài chẳng thấy.Tối nay,Hà Nội,trời mưa tầm tã.Tôi buồn quá nên vào mạng để giải khuây.Thật bất ngờ,tôi bỗng dưng lại tìm thấy người mà bấy lâu tôi hằng mong đợi..
Anh chàng này, tuy không đẹp trai nhưng dễ nhìn , rất duyên, nói chuyện vô cùng hiểu biết và tâm lí.Chàng khen tôi xinh đẹp.thông minh và nữ tính.Chúng tôi rất hợp nhau. Chuyện trên trời, dưới đất,chuyện gì chàng kể cũng khéo .cũng hay.Chỉ có điều chàng quan tâm hơi thái quá về cái vẻ ngoài của tôi.Chàng cứ hỏi đi hỏi lại: 'Ở ngoài em có ưa nhìn như trong ảnh không?Em cao bao nhiêu?Số đo các vòng như thể nào?Da em có trắng không?Cặp chân em có dài không?Mắt em có to và sáng không?Môi em có đỏ và mọng không?...
Tôi nghe thế sốt ruột cắt lời chàng:
-Yên tâm đi, mai mốt rồi anh sẽ được gặp tiên nữ.
-Được thế thì số anh 'hên"hơn cả Xuân Tóc Đỏ còn gì.-Chàng vừa cười vừa nói rất dễ thương,
Đêm đã về khuya, chàng còn gọi điện cho tôi.Sau khi nghe được cái dọng thỏ thẻ oanh vành của tôi, chàng mỗi lúc một thêm mê mẩn tâm thần.Chàng cứ năn nỉ được nói chuyện với tôi đến sáng luôn mới thôi.Khi ấy, tôi cứ ngỡ tôi và chàng là một cặp do ông trời sinh ra.Chàng hẹn gặp tôi vào tối thứ bẩy tới.
Đến hẹn , lòng tôi bồi hồi, xao xuyến,thật không bút nào tả nổi.Cả ngày hôm đó,tôi chải chuốt,.sửa sang ngắm vuốt,đi ra, đi vào,thấp thỏm không yên.Rồi cuối cùng, buổi tối định mệnh ấy cũng đã đến.Tôi đến chỗ hẹn sớm hơn nửa giờ.Thật ngạc nhiên,chàng cũng đã chờ sẵn ở đó.Đó là một quán cà phê rất thơ mộng ở góc phố cổ.Tôi hồi hộp lại gần chàng,khẽ hỏi:
-Anh đợi em lâu chưa?
Chàng giơ tay đỡ trái tim, cúi đầu nói:
Có lẽ anh đã đợi em tư kiếp trước rồi...Em ngồi đi.Em uống gì?
- Dạ,cà phê.
- Ô kê!Chàng nói rồi nhìn tôi âu yếm.-Chà! Em đẹp quá! Tối nay, tiên đã giáng trần thật.
Lời khen của chàng làm tôi vui sướng ngất ngây.Hẳn là lúc đó,hồn tôi có lẽ đã bị treo ngược lên cành cây xà cừ trước quán.Tôi nín thở chờ đợi chàng...Tinh!Tinh! Chàng có tin nhắn đúng vào cái giây phút nhậy cảm nhất.Bực thật!Chàng vội rút chiếc điện thoại màu đỏ ở túi ngực ra chúi mắt, chúi mũi nhắn tin trả lời,Tôi hơi sốt ruột,hắng dọng:
-Anh à...
-Anh xin lỗi một chút.-Anh chàng nói mà không thèm nhìn tôi.
Bỗng lại có tiếng điện thoại khác réo.Chàng móc túi quần bên phải ra một chiếc điện thoại màu xanh,giọng ngọt ngào như mía:
-A lô, công chúa cưng của anh...Anh vừa về đến nhà còn chưa kịp cởi giầy. Đợi anh chút nghe cưng.Lát anh gọi lại,nhé.
Chàng còn chưa kịp để chiếc điện thoái xuống bàn thì lại nghe tiếng chuông chiếc điện thoại khác réo tiếp..Chàng móc vội túi quần trái lấy ra một chiếc màu đen,giọng ngọt lịm:
-A lô, công chúa tuyết của anh.Anh vừa về đến nhà,còn chưa kịp cởi áo khoác.Chờ chút nhé.Lát anh gọi lại.Vừa nói dứt lời thì chiếc điện thoại trên bàn lại réo.Chàng vồ vội lấy chiếc điện thoại, giọng hơi cáu:
-A lô,công chúa mỏ than của anh, anh đã nói chờ chút, anh phải đi vệ sinh đã.Chàng bỏ chiếc điện thoại xuống bàn, thở hắt ra:
-Đó em xem, cái số Xuân Tóc Đỏ nó khổ thế đấy. Nhiều lúc muốn yên thân cũng chả được.À, em chờ tí.Anh đi vệ sinh...-Đi được vài bước, anh ta sực nhớ-Quên, cất điện thoại cái đã.Chàng cẩn thận cất ba chiếc điện thoại vào ba cái túi như cũ rồi mới đi.
Trước cảnh tượng ấy, tôi xuýt ngất xỉu vì thất vọng.Tôi viết để lại cho chàng ta một mảnh giấy : "Anh ơi! Một nửa quý hóa của em.Anh bắt tiên phải chờ lâu quá.Tiên đến lúc phải về trời rồi.. Tiên không thể chờ lâu được đâu.Chào nhé!"
Tôi trả tiền nước rồi bỏ đi.
Trước cảnh tượng ấy, tôi xuýt ngất xỉu vì thất vọng.Tôi viết để lại cho chàng ta một mảnh giấy : "Anh ơi! Một nửa quý hóa của em.Anh bắt tiên phải chờ lâu quá.Tiên đến lúc phải về trời rồi.. Tiên không thể chờ lâu được đâu.Chào nhé!"
Tôi trả tiền nước rồi bỏ đi.
Từ đó trở đi, tôi không đi mò kim đáy bể ở trên mạng nữa.