Có lần, trong mơ, chị Hằng bảo tôi: " Chàng trư trong Tây Du Kí" chỉ là phiên bản chế của dân gian...", nhưng dù sao tôi cũng rất thích nhân vật phiên bản 1986 và cho rằng, nghệ sĩ ý sinh ra là để đóng vai đó.
Sau đêm "siêu trăng" một tuần, tôi nghe giọng ai đó giống như tiên tử nói nhỏ vô tai tôi: " Chiều mai, ngươi sẽ có khách quý nha".
Thực lòng, tôi nửa tin nửa ngờ vì nghĩ có thể mình bị ảo giác.
Chiều hôm sau, có một chị bạn là đồng nổi ghé thăm điện nhà tôi. Vô tình, chúng tôi lại nhắc đến chàng trư trong Tây Du Kí .
Chúng tôi cười nghiêng ngả, cười chảy cả nước mắt khi nhớ lai phân cảnh: khi chàng nhìn thấy các nàng yêu tinh nhện tắm trần dưới hồ, liền biến thành cá chê, nhảy xuống nước và bảo với họ: " Các chị ơi ,cho em tắm cùng với...", rồi ảnh luồn lách dưới chân các nàng...
Tôi đang cười thả phanh thì bỗng chị bạn đổi nét mặt, quát to: " Thôi đi! ..."
Tôi nghe thế giật thót người, ngậm vội miệng lại, tròn mắt nhìn chị.
Tôi chợt nhận ra hình như chị ấy có vẻ như đang bị ai đó ốp vào thì phải. Nhìn sắc diện, tướng mặt, tôi đoán đó là một đấng nam nhi.
Sau giây lát có chút bàng hoàng, tôi khẽ hỏi :
- Dạ, con mạo muội xin ngài cho biết danh tính ạ.
Người ý bảo:
- Ta không phải nhà ngài. Ta chỉ là một hiệp sĩ vô danh trên giang hồ thôi.
- Dạ. Thiệt ạ.- Tôi im lặng giây lát rồi hỏi một câu chẳng liên quan - Ngài là người trời ạ? Ngài có biết Hằng Nga tiên tử không?
- Không. Không biết vì một người như ta thì chả mấy quan tâm đến chuyện về tiên thánh làm chi.
-Oh! Tiếc thiệt. Con thì rất thích nhân vật này.
- Thế à?
- Con cũng rất thích chàng Trư, người si mê nàng ấy...
- Oh! Thiệt à?
- Dạ.
- Hiện giờ, ngươi có nhìn thấy ta không?
Tôi trả lời vội vàng cứ như thể sợ ai cướp mất " sáng kiến" của mình vậy:
- Dạ. Con thấy ngài có dáng vẻ tao nhã, rất cao, hơi gầy, đôi mắt sáng quắc như vì sao Bắc Đẩu ý...
- Ủa! Sao ngươi tài biết vậy:?
- Hì, tại con có " thiên thủ thiên nhãn" mà.
- Oh! Hay thiệt! - Ổng nói rồi véo nhẹ hai má tôi, cười hiền hậu.
- Ngài có thể cho con biết quý danh không?
Thấy người đó lưỡng lự, tôi liền hỏi:
- Ngài có biết viết chữ Tàu không ạ?
Vị nam nhân khẽ gật đầu.
- Ngài viết tên ngài vô đây đi. - Sau khi đưa vở, bút cho ổng, tôi sực nhớ- À, mà con không dịch được thì cũng chả ích chi.
Ổng viết chữ vô quyển vở, đưa lại cho tôi và bảo:
- Cháu trai của ngươi dịch được đó. Thôi ta thăng đây.
Nói rồi ổng thăng luôn. Tôi ngắm nghía con chữ được lưu lại trên trang giấy trăng tinh, chợt nhớ ra thằng cháu họ mình mới qua chơi nhà tôi, hiện đang theo học Đại học ngoại ngữ khoa tiếng Trung. Tôi liền mang vào phòng trong nhờ nó dịch giúp.
Nó chỉ liếc nhìn qua đã nói:
- Nghĩa của từ đó là: NHỚ BẠN. Đó không phải là danh từ riêng mà là động từ chỉ trạng thái của cảm xúc.
- Oh! Tôi cau mày ngẫm nghĩ, rồi khẽ thốt lên- Ủa! Có phải là anh chàng Trư không nhỉ?- Chắc là đúng vì kiếp trước, hình như mình là thợ làm vườn trên cung Quảng Hà, mà ổng thì hay lui tới thăm nom chị Hằng nên dĩ nhiên là chỗ quen biết cũ của mình rùi.... hihi...
Tôi bất giác nhớ lại câu nói của Tiên tử, khẽ gật gù, vẻ tự kỉ: " Chàng Trư trong Tây du kí 1986 của đạo diễn Dương Khiết đúng là " tam sao thất bản" của "dân gian "thiệt."
-