BÀI VIẾT THÁNG TRI ÂN THẦY CÔ GIÁO- MỘT THOÁNG KÝ ỨC TUỔI HỌC TRÒ


Tuổi học trò với biết bao kỉ niệm vui buồn... - Đó là những kí ức đẹp đẽ nhất mãi mãi chẳng thể phai mờ trong ta.
...................
..............................................

Tuổi học trò, ngày hai buổi cắp sách đến trường thật vui.
 Có biết bao nhiêu kỉ niệm vui buồn khiến ta mãi mãi chẳng thể quên được.

Ngày đó... với tôi, cô giáo không chỉ như người mẹ hiền thứ hai mà còn là tấm gương sáng để tôi soi vào và noi theo.
 Ai đó có thể chê tôi xấu hay học dốt cũng chả sao nhưng nếu nói chạm đến cô giáo của tôi thì không thể được.
Còn nhớ một chuyện, vào năm tôi học lớp 5: Cô giáo chủ nhiệm của tôi tên là Châu, là giáo viên dạy giỏi của trường. 

Cô Châu tuy có nước da ngăm đen nhưng bù lại có nụ cười rất duyên và ấm áp. 
Tôi là người luôn đứng đầu lớp về thành tích học tập nên được cô rất yêu mến.
 Tôi cũng  yêu quý và  coi cô như thể một người thân thương của mình.
Một lần, cô giáo tôi bị viêm họng. Tôi đến thăm, mang theo nửa cân đường và ít chanh tươi để biếu cô. 
Tôi bước thấp bước cao, lòng thấp thỏm lo lắng cho bệnh tình của cô.
Bất chợt, tôi bị khựng lại, chao đảo tí thì té ngã vì như bị va vào một chiếc tàu lu cỡ bự vậy.  
Tôi thảng thốt kêu lên:
 - Ối giời ơi!...
Khi trụ vững được, tôi ngẩng lên nhìn thì ra  là Hiền Gấu- Đó là cô nàng bị cả xóm kêu là mập ú vì cân vội vàng cũng ngót nghét gần một tạ.
 Nó học cùng khối nhưng khác lớp với tôi  và hay  đối chọi với tôi như  thể mặt trăng với mặt trời.
"Con gấu mập" ý  nhìn tôi cười ruồi rồi bỏ đi. 
Sau lần đó, gặp tôi ở đâu nó cũng đem chuyện ấy ra để chế giễu. 
Tuy trong lòng có bức xúc nhưng tôi vẫn lặng thinh vờ như không biết.
Hiền Gấu cậy mình có mẹ là trưởng cửa hàng lương thực, lắm của nhiều tiền nên rất hênh hoang kiêu ngạo,  thường hay ra oai bắt nạt những đứa trẻ yếu hơn nó. 
Nó không thể chê tôi xấu hay học dốt liền nghĩ ra một trò xấu xí là tìm cách chế nhạo NGƯỜI MẸ Ở TRƯỜNG CỦA TÔI. 
 Nó viết hai chữ “CÔ TRÂU" vào một tờ bìa rõ to rồi đợi đúng lúc tôi đi ngang qua, liền giơ ra trước mặt tôi, nói:
- Ê! Con ranh kia! Nhìn này...
Tôi nhìn thấy hai chữ đó thì tức đỏ mặt, lòng giận sôi sùng sục. Con tim nhỏ bé của tôi như bị bóp nghẹt bởi một bàn tay ma quỷ nào đó.

 Tôi tiến thẳng tới chỗ Hiền Gấu khẽ rít lên:
-  Đồ mập thúi! Làm trò gì thế?
- Hehe, nhìn thì biết sao phải hỏi.- Nó nhìn tôi cười  khẩy, tỏ ý giễu cợt.
Tôi thừa hiểu cái ý đồ xấu xa của nó nên nghiến chặt răng nói:
- Bỏ ngay tờ giấy  bẩn thỉu ấy đi, không thì đừng có trách nha.
- Không bỏ đấy. Thích thì thử nhích xem nào! Đây chiều lun nha. - Hiền Gấu nói rồi  nhe nhởn cười, đắc ý.- Có giỏi thì đánh nhau .- Nó chống tay ngang hông, vênh mặt vẻ thách đố. - Hẹn ba giờ chiều nay ở bãi cỏ sau trường nha. Nếu mi thắng, ta sẽ xé bỏ tờ giấy này còn không thì đừng hòng...Hehe...
- Được rồi. Đánh nhau thì đánh nhau. Sợ gì chứ. Nhớ đến đúng hẹn đấy.
- Nhớ phải đi một mình và tay bo.- Nó ngừng giây lát rồi nói- Nè,  bảo mẹ mi chuẩn bị cho lít mật gấu để tối về còn xoa bóp vết thương nha. Hí hí...
- Khỏi lo đi.
Tôi nói rồi hầm hầm bỏ đi.

Cả buổi trưa hôm đó, tôi nằm mà không sao chợp mắt được. Tôi và Hiền Gấu tay bo ư? Có khác nào châu chấu đá voi. 
Nhìn vào tương quan lực lượng thì tôi sẽ phải nhận phần thua chắc rồi. 
Bỏ cuộc ư? Không đời nào. Nếu là những chuyện khác tôi sẽ nín nhịn cho qua nhưng chuyện này thì không thể. Ai bảo nó dám hỗn với cô giáo của tôi.
 Lấy yếu thắng mạnh ư? Quả là rất nan giải.
Xưa nay, tôi là một đứa trẻ tuy hiền nhưng cũng rất cứng cỏi. Tôi nhất định phải nghĩ ra cách để “dạy cho” Hiền Gấu một bài học.
Nhìn nải chuối ngự nhỏ xíu trên bàn, tôi chợt nảy ra một ý nghĩ…

 Mắt vụt sáng, tôi khẽ reo lên: “ Je! Có cách rồi…”
Buổi chiều hôm ý, đúng ba giờ, tôi đến chỗ hẹn, trên tay cầm nải chuối bé tí xíu. 
Hiền Gấu đã chờ tôi sẵn ở đó. Nó còn đem theo mấy “đệ tử” để cổ vũ cho mình. 
Thấy tôi, con gấu mập ú giơ tay ra vẫy, vẻ kẻ cả:
- Ê!   Chíp hôi! Lại đây đi.
Tôi lại gần vẻ mặt lạnh tanh. 

Hiền Gấu nhếch mép cười nhìn tôi, hỏi xóc:
-Uống thuốc tăng lực chưa? Lát nữa, vào trận nhớ đừng tè ra quần nhe.
Cả lũ nghe thấy thế thì cười nghiêng ngả.

 Tôi thản nhiên lấy chuối bóc ăn và giữ lại vỏ trên tay. 
Hiền Gấu nhìn tôi, cười phì ra mũi hỏi:
-Thuốc tăng lực của mày đấy à? Tí nữa, nếu bị đòn đau thì cũng đừng có khóc nhè rồi về mách mẹ nha. Hahaha…
Đồng bọn của nó phá ra cười ngặt nghẽo.

 Tôi liền ra chiêu khích tướng:
-Còn chưa biết mèo nào thắng được mỉu nào đâu. Đừng tưởng "lấy thịt đè người' là đây sợ nha... Đồ mập thúi đáng ghét!
Lời nói ấy như chạm vào đúng nọc của Hiền Gấu khiến mặt nó đỏ phừng phừng vì tức giận.

 Nó gồng cánh tay lực lưỡng và giơ quả đấm thép về phía mặt tôi. 
Tôi làm bộ sợ hãi lùi lại. 
Nó càng hăng máu xông lên.
 Tôi liền vứt nhẹ vỏ chuối xuồng dưới chân rồi  tiếp tục lùi ra sau.
Hiền Gấu vừa bước thêm được mấy bước thì giẫm vào vỏ chuối, trượt chân  ngã sõng xoài ra đất như một cây chuối đổ. 
Nhanh như cắt, tôi chạy đến, ngồi đè lên người nó. Tôi giơ hai bàn tay bé nhỏ và gầy guộc đấm liên hồi vào lưng nó cho bõ tức. Thực tình, đấm nó chả khác nào đấm vào mền chăn bông cả.
Lũ bạn nó ở ngoài đứa nào đứa nấy đều hết sức kinh ngạc, mắt chữ A mồm chữ O, vẻ đầy lo lắng.
Chẳng ai có thể ngờ rằng một con gấu to xù như thế lại bị quật ngã bởi một đứa bé dáng người loẻo khoẻo như tôi.

Tôi vừa đấm vừa giận dữ quát:
- Ta đánh chết mi nè. Ta đánh cho mi phải chừa thói láo hỗn nè... Ta đánh chết mi... Đánh chết mi đi vì mi dám xúc phạm đến...
Chợt tôi nghe thấy tiếng Hiền Gấu khóc tu tu. Mặt nó méo xẹo, nước mắt giàn dụa:
-Tôi biết mình sai rồi…huhuhu… Tôi xin lỗi…huhu… Mà thui, nếu cậu còn giận thì cứ đánh chết tui đi... Tui sai rùi... Tui đáng chết...
Hiền gấu khóc nấc lên từng cơn khiến cái lưng to  bè như cánh phản của nó rung lên bần bật.

 Chả hiểu sao lúc ấy, tôi cũng bật khóc theo nó. Trong lòng tôi chợt thấy thương xót nó khôn cùng. Tôi vòng tay ôm lấy cổ nó,  nói trong tiếng nấc:
-Tôi cũng chả muốn đánh bạn đâu. Tôi thấy đau tay lắm. Ai bảo bạn dám hỗn với cô giáo của tôi… huhuhu…
- Tui… tui chỉ muốn chọc tức bạn chứ không có ý gì hết. Tui cũng quý cô vì cô dạy văn lớp tui, nhưng mà... chỉ tại cô toàn khen bạn thui, còn tôi thì cứ bị trách phạt hoài nên tôi thấy bức xúc lắm…huhuhu…Tôi xin lỗi… Tôi xin lỗi mà…hụ hụ…
Những đứa trẻ đứng gần đó cũng sụt sịt khóc theo chúng tôi. 

Tôi lăn người xuống bãi cỏ. Rồi cả hai chúng tôi cùng ngồi dậy. Hiền Gấu lấy tay gạt nước mắt, nói giọng run run:
-Tha lỗi cho tui nhé.
- Ừa… Mình cũng xin lỗi vì đã đánh cậu…hị hị…- Tôi nói miệng mếu máo.
Chợt Hiền Gấu giơ ngón tay út ra và bảo với tôi:
-Chúng mình kết bạn thân nhé.
- Ừa.
-Thân suốt đời nha..
-ừa. Thân suốt đời, không bao giờ bỏ nhau …

- Đứa nào dám bỏ thì đứa đó là chó nha...
- Ừa.. Ừa... Tui biết rùi...  Tui nhớ rùi...
Hoàng hôn tím nhạt dần trên phiến lá. Lão đêm tối cầm chiếc mùng đem kịt lăm le chụp lên bầu trời.
 Lũ trẻ con chúng tôi nhìn nhau rồi bật cười hì hì. Những nụ cười tỏa nắng ấy khiến lão ta thẹn thùng rồi lủi mất.
 Ngày hôm đó như dài hơn mọi bữa nhưng thật ấm áp, ấm áp  và ý nghĩa vô cùng…

My Instagram

Copyright © MÙA HOA BÁCH HỢP. Made with by OddThemes