Mỗi mùa giáng sinh tới, kí ức xưa lại ùa về trong tâm trí của tôi. Lạ thật! Anh đã đi rồi... mà sao nỗi nhớ vẫn cồn cào trong gan ruột như thuở nào. Tôi nhớ anh, nhớ đêm giáng sinh, nhớ nụ hôn cháy bỏng mà chúng tôi đã dành cho nhau trong cái đêm có một không hai trong đời ấy.
Người đời sẽ nói chuyện tình của chúng tôi chỉ có trong truyện cổ tích và tôi cũng nghĩ như thế.Chỉ có điều, câu chuyện hoang đường ấy lại được viết lên bởi hai con người rất thật trong cái thời buổi @.com này.
Từ sau khi chia tay với chồng- cơn ác mộng cuộc đời, tôi " tuyệt giao" với đàn ông, không bắt quen, không gặp gỡ với ai cả, thề sẽ FA suốt đời cho khỏe để dành trọn tâm huyết chăm sóc và dạy dỗ cô con gái bé bỏng của mình.
Nhưng rồi vào một tối thứ bảy, tôi mượn nig phụ của cô em họ 8x vô yahoo tán gẫu giải khuây thì tình cờ quen được một chàng trai trẻ tên T, quê ở QN, độc thân, có học, nói chuyện rất duyên.
Chẳng hiểu sao khi ấy, tôi lại cho anh biết tên thật và số điện thoại cố định của mình.Và cũng chẳng ai như ảnh vừa quen đã cho tôi số điện thoại của công ty cùng địa chỉ thật nhà mình.
Anh có dáng người dong dỏng cao, một gương mặt ưa nhìn với vầng trán rộng, đôi mắt ngời sáng.( Tôi nhìn qua ảnh ).
Tuy mới ngoài ba mươi tuổi nhưng anh đã có một công ty thiết kế xây dựng khá lớn với số vốn đầu tư vào các công trình lên tới vài chục tỷ, có nhà mặt đường, ô tô riêng ...
Một chàng trai như thế hẳn là ước mơ của rất nhiều cô gái.
Sau nhiều lần nói chuyện qua điện thoại, tôi cảm nhận là anh có vẻ rất mến tôi nên tôi liền nói dối mình đã có người yêu, ảnh đang đi công tác xa, để tạo khoảng cách an toàn.
Khi ấy, anh thở dài, nói: " Ước gì cái anh chàng đó đi xa mãi, đừng quay về nữa..."
Anh nhờ tôi làm mối cho một cô bạn và dặn: " Nếu bắn súng không nên phải đền đạn nhe em. Nhớ nha".
Tôi cố nhịn cười, thầm nghĩ: " Liệu tôi đền thật thì anh có dám nhận không? Hì..."
Có lẽ do môi trường làm việc có nhiều cạnh tranh khốc liệt nên dù ảnh ít hơn tôi 12 tuổi nhưng tôi vẫn có cảm giác ảnh giống như người anh trai của mình.
Tối nào cũng vậy, ảnh gọi điện và trò chuyện với tôi đến tận khuya.
Thường là chỉ anh nói còn tôi lắng nghe.
Tôi rất ít khi kể chuyện về mình vì chuyện của tôi thì ... toàn là "chém gió" cả.
Câu chuyện của ảnh làm tôi nhớ lại những kí ức đẹp đẽ thời sinh viên thủa nào... Có những chuyện anh kể đi kể lại nhiều lần nhưng tôi vẫn thích nghe, rất thích là đằng khác.
Vì mở loa ngoài nên tôi nghe rõ từng hơi thở của ảnh, cảm nhận được cả cái mát lạnh và vị nồng nồng mặn chát của những cơn gió biển nơi ảnh đang ngồi.Và xa hơn chút nữa là tiếng rì rào của những con sóng đang thủ thỉ với bạn tình dấu yêu của chúng.
Có lần, ảnh bảo với tôi:
- Anh rất ghét những cô gái điệu đà, nhõng nhẽo. Ngày trước, anh yêu phải một cô như thế, chịu không thấu đành phải bỏ của để chạy thoát thân.
- Ồ! Em cũng điệu đà lắm đấy. Cũng may mà em có người yêu rồi nên khỏi lo bị anh ghét...hì....- Tôi cười nói trêu lại anh.
- Anh không tin đâu. Tuy chưa gặp em nhưng anh có cảm nhận em là một cô gái rất cá tính.- Ngừng giây lát, anh nói tiếp- Mà vụ em làm mối cho anh đến đâu rồi?
- Dạ. Em còn đang tìm...
- Nhanh lên em nhé. Anh nóng ruột lắm rồi...hì... Mà buổi gặp gỡ ý anh yêu cầu "bà mối" cũng phải tới đó nhe.
- Trời! Em tưởng anh chỉ cần gặp "đối tượng" là đủ rồi chứ còn gặp "bà mối" để làm gì ạ?
- Anh đã nói: " Nếu bắn súng không nên thì phải đền đạn " là gì. Em không đến thì anh bắt đền ai được.
Tôi thở dài, khẽ than:
- Kiểu này, em phải "lặn" luôn thôi.
Tôi chỉ nói lí nhí trong miệng thế mà anh cũng nghe thấy. Anh chợt nói to làm tôi giật cả mình:
- Cái gì thế? Em không "lặn" được đâu vì kiểu gì anh cũng sẽ tìm được em, trừ phi em bỏ số điện thoại này không dùng nữa.
Tôi rầu rĩ nói miệng như mếu:
- Trời! Thế là Làm phúc phải tội rồi. Xui xẻo quá.- Sao anh cố chấp thế nhỉ? Cứ đòi phải gặp bằng được " bà mối" cơ chứ...
- Đúng là tính anh rất ngang tàng và cố chấp. Nếu anh đã muốn điều gì sẽ phải làm bằng được mới thôi.- Anh ngừng lại giây lát rồi hạ giọng nói tiếp.- Ngọc Thủy à, anh mong sớm được gặp em, chỉ muốn được gặp em thôi.
Câu nói ý của anh khiến tôi cảm thấy rất buồn vì cô gái mà anh muốn gặp không phải là tôi, là đứa con của "thần gió"...Ngoài cái tên và số điện thoại ra thì tất cả những thông tin còn lại đều là do tôi đã' tự thêu dệt".
Tôi rất muốn tìm cách trì hoãn vô thời hạn cuộc gặp gỡ ý bởi vì tôi muốn hàng đêm được trò chuyện với ảnh, được cảm nhận cái vị mát lạnh và nồng nồng mặn chát của biển cả, được nghe tiếng sóng rì rào thủ thỉ tâm tình với nhau, được... Ôi! Tôi không còn là tôi của ngày hôm qua nữa rồi...
Bẵng đi một tuần, anh không gọi điện và nhắn tin cho tôi. Tôi chợt thấy nhớ anh, rất nhớ...Trong tôi có cái gì đó hụt hẫng, chơi vơi... đến khó tả thành lời nhưng tôi nhất quyết không gọi điện cũng không nhắn tin cho anh bởi vì ... một sự thật rất chua xót: Anh sinh ra đâu phải để dành cho tôi.
Tối thứ bảy, tôi lại mượn nig vào yahoo và mừng rỡ vì thấy đèn bên anh chợt sáng. Chỉ là một cái nig sáng thôi mà sao khiến tôi hồi hộp đến thế. Trống ngực tôi đập thình thình, dường như con tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vậy. Tôi rất muốn gửi tin nhắn cho anh, rất muốn chào anh một tiếng nhưng không dám...
Chờ đợi... chờ mãi rồi tôi cũng nhận được tin nhắn của anh:
- chào bạn. Tôi là H, là bạn thân của T. Tôi đang dùng nig của T để nói chuyện với bạn.
Tôi khẽ buông một tiếng thở dài thườn thượt, đáp lại:
- Chào bạn.
Không để tôi đợi lâu, bạn trai ấy viết tiếp:
- Xin lỗi bạn. Tôi muốn kể cho bạn nghe câu chuyện tình của bạn tôi... - Ngừng giây lát, bạn ý viết - Cách đây năm năm, T có yêu một cô gái. Họ là một đôi trai tài gái sắc khiến người đời phải ngưỡng mộ. Hai người hẹn ước đến mùa thu sẽ làm đám cưới và nguyện sẽ sống bên nhau đến mãn chiều xế bóng nhưng rồi một chuyện không may đã xảy ra: Vợ chưa cưới của nó bị tai nạn ô tô và đã ra đi vĩnh viễn. Từ sau cái chết của cô ấy, T rất đau buồn, nó như thể một người khác vậy. Ngày ngày, nó lao vào công việc để kiếm tiền như một con trâu điên. Kể ra thì nó rất có tài và kiếm tiền rất giỏi.
Hiện giờ, nó đã trở thành một người đàn ông giàu có và thành đạt. Chỉ có điều, trong suốt những năm qua, nó không hề để ý tới một cô gái nào cả mặc dù có rất nhiều cô gái thích và thậm chí còn theo đuổi nó nữa. Ở nhà, bố mẹ T rất lo lắng nên đã nhờ người mai mối , nó thấy phiền quá không chịu nổi liền ra ngoài mua nhà ở riêng.
Gần đây, có một sự lạ là nó rất hay trò chuyện và quan tâm đến bạn. Khi tôi gặng hỏi thì nó nói: " tôi thích nói chuyện với cô ta vì cô nàng có giọng nói giống hệt người ấy. Chỉ thế thôi....Có gì đâu..."
Tôi đọc đến đó thì chẳng muốn đọc thêm nữa và out luôn lập tức.
Không. Tôi không tin và không muốn tin dù đó là sự thật. Có lẽ nào... ảnh cố tình kết thân và nói chuyện với tôi chỉ vì ảnh muốn được nghe lại giọng nói của cô ấy?
Tôi là ai, là cái gì trong lòng của ảnh ? Tôi không là gì cả, chả là gì hết... chỉ là cát bụi hư không... Có lẽ nào... anh chỉ vì bản thân mình mà trở nên tàn nhẫn và ích kỉ với người khác đến thế sao? Có lẽ nào...
Trời đã về khuya, một cơn gió bất chợt lùa qua cửa sổ khiến tôi khẽ rùng mình vì ớn lạnh.
Lòng tôi thấy mông lung, sợ hãi khi nhìn vào khoảng trời tối đen trước mặt. Có cái gì đó đang sụp đổ, tan chảy trong tôi. Chả hiểu sao, tôi bỗng khóc nấc lên, nước mắt tuôn rơi ướt đầm cả ngực áo...
Khóc lóc một hồi, tôi sực nhớ: Mình cũng nên gọi điện cho anh ấy để hỏi rõ đầu đuôi xem sao.
Phải rồi... Sao bây giờ mình mới nghĩ ra nhỉ? Mình ngốc quá đi mất.
Tay tôi run run bấm số gọi cho anh rồi áp điện thoại lên tai để nghe nhưng chỉ có tiếng chuông đổ dài...
(còn nữa)