CHÚA NGUYỆT HỒ VÀ LỜI KÊU CỨU CỦA THAI NHI



Một hôm, có một cô khách đến nhà tôi với vẻ mặt buồn rười rượi, chưa nói đã bật khóc nức nở. Hỏi ra mới biết, cô ấy đang mang bầu tháng thứ hai nhưng bị rong huyết. Đi khám và siêu âm, bác sĩ nói: ‘Thai nhi có khả năng bị dị tật, tốt nhất nên phá bỏ.” Mặt rầu rĩ, miệng mếu máo, cô ấy kể tiếp: 
-Vợ chồng em lấy nhau đã hơn  ba  năm rồi mà vẫn chưa có con. Mong đỏ mắt, nay mới được mang bầu thì bác sĩ lại khuyên phải bỏ đi, em đau buồn chết mất huhuhu... - Cô khách níu chặt tay tôi, nước mắt giàn giụa- Chị ơi, hãy cứu con em với! Nó thực sự muốn được làm người . Xin chị hãy cứu vợ chồng em với.
 Tôi nắm chặt bàn tay cô , vỗ về, an ủi: 
-Thôi bình tĩnh đi. Để tôi thắp nén hương xin với phật thánh đã rồi sẽ mở bài xem sao. 
Sau khi thắp hương cầu trời, khấn phật và tứ phủ, tôi mở bài ra xem. Nhưng kì lạ thay! Trước mặt tôi là hình ảnh Chúa Nguyệt Hồ, lờ mờ  trong sương khói hệt như một ảo giác, vẻ mặt đầy cảm thương. Chúa nhìn tôi, khẽ gật đầu như nhắc bảo: " Hãy cứu người! Đứa bé này số được làm người... Nó là lộc trời cho...". 
Tôi chưa kịp đáp lời thì Chúa đã thăng từ lúc nào chẳng hay.
Tôi quay lại phía cô khách và lựa lời  "phán" để không phải tiết lộ thiên cơ. 
 -Lạ thật! Quẻ bài rất tốt. Đây là đứa con trời cho. Nó sẽ mang lại điềm lành cho cả nhà: vợ chồng hòa thuận, làm ăn khởi sắc, con cái hiếu thảo. Quẻ báo đại cát mà. 
Cô khách mừng rỡ hỏi : 
-Thật hở chị? Được thế thì còn gì bằng- ngừng giây lát, cô khách nói tiếp  -Em rất tin chị vì em đã đến chị ba lần và cả ba lần chị đều phán cho em rất đúng.
  Ngoài trời đã chớm đông. Một cơn gió lùa qua cửa sổ làm tôi  ớn lạnh.  Bất giác, tôi  khẽ rùng mình và gai hết cả người.Trước mắt tôi lờ mờ  hiện ra một bé trai  đang gào khóc thảm thiết xin tôi cứu mạng.
 Nhìn nó tôi thương quá không sao kìm nổi nước mắt. Tôi liền  quay lại nói với cô ấy giọng như ra lệnh: -.Không được bỏ thai nhi! Nếu không nghe tôi sẽ hối hận cả đời. Đứa bé đang cầu xin tôi cứu mạng đây này.
 - Vâng, em xin ghi nhớ lời chị. Em tin chị mà- Cô gái nói và nắm chặt tay tôi, nước mắt rơi lã chã.
 Cô khách  ra về lòng nhẹ nhõm như vừa trút đi được một gánh nặng ngàn cân. Thú thực,  chính tôi cũng không hiểu tại sao khi ấy mình lại dám " cả gan" phán ra những  lời  hùng hồn như thế bởi vì chính bản thân tôi cũng chưa dám hoàn toàn tin vào chút ảo giác đó. 
Cô ấy đi rồi, ngồi  một mình nghĩ lại tôi cũng thấy lo lo... Lỡ mà... 
Hai năm sau,  vào một buổi sáng chủ nhật,  tôi đưa con gái lên mai Mai Hắc Đế ăn sủi cảo thì gặp  lại vợ chồng cô khách trong tiệm mì. 
Nhìn thấy tôi, cô ấy đã mừng rỡ chạy lại nói: 
-Chị T ơi, vào đây với  bọn em đi -Vừa nói cô vừa kéo mẹ con tôi về bàn của mình Nét mặt hớn hở, cô nói với chồng: - Đây là chị T, người đã cứu mạng con trai mình đấy. Nhờ chị  ấy mà con trai mình mới được làm người. - ngừng giây lát, cô ấy nắm chặt tay tôi nước mắt dân dấn- Cảm ơn chị nhiều lắm. 
Anh chồng tay bắt mặt mừng nói với tôi: 
-Vợ chồng tôi cảm ơn chị lắm. Chúng tôi đang định đầu tháng tới sẽ đến điện để tạ lễ phật thánh và cảm ơn chị-Ngừng giây lát, anh ấy  nói tiếp-Quý tử nhà tôi đẹp trai, thông minh lắm và dễ thương lắm. Hôm qua, bà nội vừa đón cháu về quê chơi mấy ngày, tuần sau mới ra.- anh chồng ngừng lại một chút, giọng xúc động- Chị đúng là ân nhân của gia đình tôi... Cảm ơn chị rất nhiều. 
Ngoài hiên, nắng xuân vàng tươi và ngọt lịm như mật ong rừng. Dưới cái nắng ban mai rực rỡ ấy, cây bàng già trước cửa tiệm hãnh diện khoe muôn ngàn chồi non mới nhú như những búp tay dễ thương của em bé. Câu chuyện của họ khiến lòng tôi tràn ngập  niềm vui và hạnh phúc.
 Nhờ ơn Phật Thánh và đặc biệt là ơn Chúa Nguyệt Hồ, tôi đã làm được một điều phúc đức cho đời. 

My Instagram

Copyright © MÙA HOA BÁCH HỢP. Made with by OddThemes