CHẠY TRỐN TÌNH YÊU - PHẦN 6

Trước một tình cảnh quá nhạy cảm,anh Tùng lúng túng sợ run cả người cứ nghĩ mình như cá mắc phải lưỡi câu.Chợt trong đầu anh lóe ra một ý nghĩ.Anh vội kêu to:
-Ối ! Chết rồi...
Nghe thấy thế,Xuân hơi giật mình ,buông tay anh lo lắng hỏi:
-Sao thế anh ?Sao thế?
Anh Tùng mừng quá chạy bổ nhào ra ngoài chui  tọt vào nhà tắm ,sập cửa và cài chốt lại.Anh buông thõng tay và thở hắt ra.Anh đến trước gương nhìn lại dung nhan của mình.Ồ! Anh khẽ kêu lên khi thấy mặt mình méo sệch,trán thì vã mồ hôi.Anh hơi rùng mình ,thu người lại,than thở : "Trời !Mình ngu quá rồi...Ai bảo mình dại nhận cô ta là em gái nên giờ mới khốn khổ thế này...Huhu."
 Xuân đứng ngẩn người ra một lát rồi chạy theo anh.Cô đến trước cửa nhà tắm,đập cửa,gọi to:
-Anh Tùng ơi! Anh sao thế? Anh bị sao thế?Mở cửa cho em nào.Mở cửa cho em đi.Mở cửa cho em với...Anh có chuyện gì thì cũng phải cho em biết với chứ.Anh ơi...
Anh Tùng ở trong nhà tắm,cửa đã khóa chặt mà tim vẫn đập loạn xạ và chân thì run rẩy.Khuôn mặt đẹp như sao Hàn của anh giờ bỗng méo xệch và dài ngoằng như Rô-bốt trái cây.Nghe Xuân hối thúc ở ngoài,anh đành phải giả vờ giận è è như đang ngồi trên bồn cầu.Anh nhăn mặt,khẽ nói như rên:
-Anh đau bụng quá! Đau chết mất thôi. Em ơi,Tào Tháo đuổi anh rồi ...Anh đau quá....Em về xem nhà có thuốc đi ngoài lấy mang ra đây cho anh mấy viên.Anh đau quá.
Xuân nghe thế tưởng thật,luống cuống nói:
-Trời ơi!Tào Tháo đuổi anh thật à?Anh có đau lắm không?Anh cứ mở cửa ra em xem nào...
Anh Tùng mếu máo  dở khóc dở cười,nói:
-Em về lấy thuốc cho anh đi.Anh phải uống thuốc mới khỏi được chứ-Anh khẽ nói một mình-Chứ mở cửa cho em vào xem thì...có mà gặp hạn à...-Anh lại nói vọng ra giọng như rên rẩm-Em về lấy thuốc đi.Mau lên...
Xuân gật đầu lia lịa,giọng lập bập:
-Vâng.Vâng,em về đây.Anh nhớ đợi em nhé.
-Ừ.
-Nhớ đợi em nhé.Nhớ đấy.
-Nhớ rồi.
Xuân hớt hải chạy ra ngoài đóng sập cửa lại.Anh Tùng chỉ chờ có thế là ùa chạy ra ngoài như chim sổ lồng.Anh thở phào nhẹ nhõm như vừa quẳng đi được một gánh nặng trên vai.Anh chợt phá ra cười chảy cả nước mắt rồi thở dài thườn thượt ngao ngán thầm nghĩ: "Không hiểu kiếp trước mình nợ nần cô ta cái gì mà sao kiếp này ...cô ấy cứ bám riết mình cứ thể mình là con nợ xấu không bằng...Chỉ cần mình có chút sơ hở là cô ta nhảy vào quấy rối liền...Huhu..."
 Xuân chạy một mạch về nhà.Cô vào phòng để tìm viên rửa cho chàng.Vội quá khiến Xuân lục tung cả hộp thuốc mà vẫn chẳng thấy thứ thuốc cần tìm.Xuân tức mình đổ cả hộp thuốc ra bàn để tìm. Cuối cùng,Xuân cũng  đã tìm được thuốc.Cô thở phào giơ tay áo lên quệt mồ hôi rồi chân nam đá chân siêu chạy ra cửa .Khi cô giật toang cửa ra thì thật bất ngờ... Trời ơi!!Anh Tùng ba lô túi rết chỉnh tề đứng sừng sững trước mặt cô.Xuân há hốc mồm ngạc nhiên hỏi:
-Ô kìa! Anh đang đau bụng sắp chết cơ mà?Tào Tháo không đuổi anh nữa à?
Anh Tùng khẽ phì cười nói:
-Em gái à,chỉ cần em giữ đúng bổn phận làm một cô em gái ngoan là anh sẽ khỏe mạnh.Em đừng có thỉnh thoảng nổi hứng "vượt rào" như ban nãy thì anh lại ốm đó.Nói thật,anh đã chót "bán mình"cho cô cháu họ mấy chục đời của Tào Tháo rồi  nên anh  không còn'tự do"  nữa.-Anh Tùng ghé vào tai Xuân thì thầm-Anh rất sợ bị cô ấy hiểu lầm rồi ngoảnh mặt làm ngơ.Anh sợ lắm..huhu.
-Cái anh này...
Xuân khẽ cấu vào tay anh  rồi cụp mặt xuống  tiu nghỉu như chú mèo cụp đuôi.Anh Tùng bước vào nhà ,để ba lô lên ghế và đi lại phía trước phòng của tôi.Anh Tùng chợt hắng giọng nói to cốt để đánh tiếng cho tôi:
 -Mới sớm ra đã bị em khua dậy nên giờ buồn ngủ quá .Em pha cho anh một ly cà phê đi.
Xuân ngoan ngoãn đi vào bếp.Nghe tiếng anh Tùng,tôi chợt giật mình tỉnh giấc nhưng cứ \nằm im trong chăn để xem có  "động tĩnh " gì không...Hihi,từ khi biết yêu thì cái tính đa nghi của tôi mỗi ngày một lớn nhanh như thổi...Anh Tùng thấy Xuân quay người đi liền đến trước cửa phòng tôi,thì thầm:
-Trà My ơi! Dậy thôi nào.Dậy mau lên. Dậy đi em ...Anh mang đến cho em một cái này... hay tuyệt nhé...Có dậy không nào ...Kẻo anh mà đi mất rồi lại ngồi mà tiếc nhé...
Tôi đang ở trong chăn nghe tiếng tình yêu thì thầm bên tai  thì chợt vùng dậy.Tôi chạy ra cửa phòng.Anh vội nhao  đến đón tôi và ôm vào lòng.Anh đưa mắt nhìn tôi,tủm tỉm cười rồi nói với vào trong:
-Xuân ơi,em nhớ pha thêm một ly cho cả em nữa nhé. Ly của anh nhớ cho thêm đường.
Anh nói rồi khẽ nâng mặt tôi lên âu yếm ngắm nhìn.Anh muốn đắm hồn  vào đôi mắt sáng ,trong veo như hồ nước một buổi sớm mùa thu của người anh yêu.Đôi môi đỏ mọng như trái nho chín khiến lòng anh nao nao...Và môi anh đã kề với môi tôi trong một nụ hôn  nồng nàn.Nụ hôn ngọt lịm như những giọt sương buổi ban mai.Nó thấm vào môi,vào cổ họng,vào tâm can ...làm nở bừng đóa hoa ngào ngạt của tình yêu  rồi hoá thành chất men say làm cho đôi tình nhân lâng lâng,chao đảo...
 Xuân pha xong cà phê thì hớn hở mang ra.Cô tủm tỉm cười một mình vì chợt nghĩ: "Được ngồi  cùng anh nhâm nhi ly cà phê  trong buổi sớm mai như thế này...thật tuyệt..."Khi ra đến nhà ngoài,cô bất chợt nhìn thấy tôi và anh Tùng đang say đắm bên  nhau.Cô trợn mắt,bụm môi ,tím mặt rồi giả vờ vấp ngã.Hai ly cà phê đổ ụp xuống đất và vỡ toang.Hai chúng tôi giật thót người,vội rời nhau.Rời nhau rồi nhưng đôi môi của chúng tôi vẫn còn run rẩy,lòng thì tê dại trong nuối tiếc.Chúng ngây ngất nhìn nhau lòng thầm ước: "Ước gì buổi sáng hôm nay chỉ có hai đứa mình..."Xuân nhào ra đất vẻ mặt nhăn nhó giả như đau đớn lắm:
-Ôi! Đau đớn quá...huhu.
Tôi thấy Xuân kêu rên thì chợt bừng tỉnh.Tôi chạy lại đỡ Xuân,lo lắng hỏi:
-Xuân ơi! Ngã đau lắm không?Khổ quá...
Xuân trợn mắt nhìn tôi và du mạnh một cái làm tôi ngã dúi dụi.Tôi vội gọi anh Tùng:
-Anh trai ơi,lại đỡ em gái này.
Anh Tùng chạy lại nhưng Xuân đã đứng phắt dậy.Cô ta ấm ức anh Tùng vì cái tội phải đợi tôi gọi mới dám chạy đến.Vừa lúc đó,chiếc tắc xi đến đón anh Tùng.Xuân chợt cao giọng nghe lói cả tai:
-Anh trai! Đến giờ lên đường rồi.
Anh  liếc nhìn tôi và gửi theo gió một nụ hôn rồi đến lấy ba lô khoác lên vai.Anh bước ra cửa và giơ tay vẫy vẫy:
-Tạm biệt nhé.Tạm biệt...
 Tôi khẽ đập vào vai Xuân ,nói:
-Em gái ra tiễn anh trai đi kìa...
Xuân hất tay tôi,ngúng nguẩy đi vào.Anh Tùng thấy  tôi ở bên cạnh  nên  vội quay lại hôn nhẹ lên trán tôi một cái,thì thầm:
-Ghét em thật...
Xuân bất chợt quay lại thấy thế nói như quát:
-Ơ hay! Muộn rồi ...Sao bà không để cho anh ấy đi à?
Tôi khẽ đẩy anh Tùng ra khẽ bật cười nói:
-Thôi anh đi đi ...Kẻo em gái anh lại lườm em nổ  cả con ngươi mắt ra bây giờ.
 Anh cười hì hì hai má đỏ  lựng như ông mặt trời vừa thức dậy.Tôi đứng nhìn hút theo chiếc tắc xi cho đến khi nó đi khuất.Xuân ở trong nhà bắt đầu giở thói giận cá chém thớt.Xuân gọi vọng ra giọng đanh đá của một bà cô không chồng:
-Vào dọn đi.Bà còn đứng vơ vẩn trông trời trông đất gì ở ngoài đó thế...
Xuân nói rồi vào trong bếp nấu mì. Tôi thì đi lấy chổi và xẻng để thu dọn đống đổ nát.Trời ! Xuân bày ra còn tôi phải đi dọn.Nhưng cũng chẳng sao ...Vì một buổi sáng tuyệt vời ...như sáng nay thì tôi phải dọn dẹp "chiến trường" là xứng đáng rồi...Tôi phì cười  thầm nghĩ: "Có hạnh phúc nào mà không phải trả giá...hihi".Xuân "cay cú" tôi nên chỉ nấu một bát mì cho mình còn bỏ đói tôi luôn.Cô mang bát mì ra bàn ngồi ăn xì sụp,vẻ mặt đăm chiêu.Nhìn Xuân cũng biết cô ta đang mưu tính để "bày keo khác".Ăn xong rồi Xuân mới dài giọng hỏi tôi:
-Bà không định ăn sáng à?Mọi khi bà háu đói lắm cơ mà...
Tôi chỉ lắc đầu tủm tỉm cười và mặt bỗng đỏ bừng như say rượu.Xuân chau mày nhìn tôi nói giọng cắn cẩu:
-Sao thế?Sao chỉ cười trừ thế?
Tôi quay mặt đi cố nhịn thì càng buồn cười.Tôi  nhảy chân sáo vào phòng soạn sách vở để lên lớp, bụng thầm nghĩ: "Cứ tưởng bát mì của bà là to à?Đây chả thèm đâu nhé vì tôi đã  được ăn "cháo lưỡi" no rồi.Đúng là gái già không người yêu có khác.Chả hiểu cái gì sất..."Tôi soạn sách  xong thì đeo ba lô và chuẩn bị lên lớp.Khi tôi đến trước mặt Xuân mặt tươi roi rói nói:
-Tôi lên lớp trước đây.Bà khóa cửa rồi đi sau nhé.
Xuân trố mắt ngạc nhiên nhìn tôi hỏi:
-Ơ! Thế định nhịn ăn sáng thật à?
Tôi cười gật đầu :
-Ừ...Chuyện nhỏ ý mà...
Xuân giương mắt nhìn tôi vẻ rất tò mò:
-Sáng nay,bà làm sao thế nhỉ?
Tôi cười ý nhị:
-Sáng hôm nay,khác hẳn với những sáng hôm xưa.Hihi...bye...bye nhe.
Tôi nói rồi hớn hở đi ra.Tôi khẽ chu mỏ lại huýt sáo.Xuân nhìn theo tôi khẽ tự hỏi:
-Cô ta hâm thật rồi.
Tôi nghe rõ mồn một câu ấy nhưng chẳng thèm chấp làm gì vì trong lòng tôi đang vui như  được đi dự lễ hội .Hồi trước ,tôi nghe các anh chị lớn nói: "khi đang yêu cứ như người hâm ý".Khi đó,tôi chả tin nhưng bây giờ thì tôi tin sái cổ rồi. Tôi đúng là đang như cám hấp trên vung mà.Còn một lí do nữa khiến tôi phấn khởi là...bữa nay,tôi khiến cho "giặc bên Ngô" luôn ở vào thế bị động.Tôi khẽ gật gù ,lẩm nhẩm một mình: "Haha,thế là mình đã dám can đảm sống chung với "lũ"...".Tôi lâng lâng bước đi trên lối nhỏ rợp bóng cây xà cừ.Những tia nắng ban mai ấm áp len lỏi qua kẽ lá tỏa sắc vàng lung linh.Trên cành cây, những chú chim sẻ hót ríu ran.Tôi ngước mắt nhìn lên ngắm chúng tủm tỉm cười khẽ nói : "Sáng nay,có chuyện gì vui mà các chú mày hót nhiều thế nhỉ?Có gì đâu...Chắc các chú mày cũng vừa gặp được người yêu ý mà..."
 Buổi trưa,tôi đợi mãi chả thấy Xuân về nấu cơm,tôi cũng lười chả nấu.May có bà hàng bánh mỳ đi qua,tôi gọi lại mua luôn hai chiếc phòng trước  để chống đói vì lỡ tối cô ấy cũng không về.Lợi dụng tôi không để ý,bà bán hàng nhét  vào tay tôi hai cái bánh mì ế từ mấy hôm trước,cầm tiền rồi biến mất luôn.Tôi vào bếp lấy một cốc nước lạnh rồi ra bàn ngồi nhai bánh mỳ .Bánh mỳ cứng như đá làm tôi nhai sái cả hàm mà nuốt cũng không trôi.Tôi nghẹn ứ cả cổ nên phải uống nước.Chợt có tiếng chuông điện thoại reo,tôi cầm điện thoại lên  nhìn .Ồ! Chàng gọi.Tôi liền áp vào tai:
-A lô! Em à...
Tôi luống cuống chẳng biết làm thế nào cả vì còn đang lụng bụng đầy một mồm bánh mì.Anh thấy thế sốt ruột hỏi :
-A lô! Em đâu rồi?Em ơi...
Tôi buồn cười quá bật ho sặc sụa.May mà tôi nhanh tay kịp bịt kín mồm rồi chạy  vội vào nhà tắm nhổ hết bánh mì ra bồn rửa bát.Lúc tôi trở lại ,thấy điện thoại réo liên hồi.Tôi cầm điện thoại lên:
-A lô!...
-Em à? Em sao thế?
-Em đang ăn cơm.
-Cơm ngon không?
-Cơm ngon lắm.
-Món gì mà ngon?
-Món cá nấu dấm.
-Anh nhớ quá...
-Nhớ gì...
-Nhớ giàn nho,vườn đào...hihi.Còn em...
-Em à...Em nhớ vườn mận...hihi.
-Em ở nhà một mình à...
-Hai mình...
Xuân về từ lúc nào mà tôi không hay biết.Cô ấy đứng sau lưng tôi nín lặng để theo dõi cuộc trò chuyện của chúng tôi.Bất chợt cô ấy giật lấy điện thoại từ tay tôi và nói rất to:
-Anh trai ơi,đừng có tin.Nàng đang chém gió phần phật đó...
(Còn nữa)








My Instagram

Copyright © MÙA HOA BÁCH HỢP. Made with by OddThemes