Báo phục vinh quanh nhất



 Tôi có một cô bạn khá thân, bình thường chúng tôi ít gặp nhau nhưng mỗi lần thấy cô ấy đến thăm  thì chả cần hỏi tôi cũng  đoán được là cô nàng đang gặp chuyện rắc rối trong tình cảm ...
  Buổi tối, lúc tôi đang dọn cơm cho cả nhà thì thấy cô bạn xuất hiện. Nhìn thấy cô ấy, tôi khẽ thở dài vì biết chắc mình sẽ  "khổ " vì nàng đây.
Hix,cô nàng bước vào nhà và nói với tôi như thể ra lệnh:
- TM, dọn cơm nhanh lên rồi đi với mình.
 Tôi nhìn vẻ mặt hốc hác và đôi mắt  thâm quầng của bạn, khẽ hỏi:
- Nè... Lại thất tình hả?
Bạn tôi bậm chặt môi, thở dài không trả lời.Tôi thấy thế chẳng dám hỏi thêm. Bạn nhìn tôi cau có giục:
- Nhanh lên nàng. Đi thay đồ đi. Nhớ chọn chiếc váy nào  thật bắt mắt nhé.
- Ok.
Tôi dọn cơm xong, vội đi thay đồ  rồi theo bạn ra xe. Lên ô tô, bạn nhìn tôi và nói:
- Đẹp lắm. Mọi người gọi nàng là hoa hậu quý bà cũng chẳng sai. Thôi, bây giờ  mình tìm một chỗ để ăn tối đã.
 Cô bạn chở tôi đến một nhà hàng khá sang trọng và bảo tôi:
- Xuống đi. Vào đây, ăn hủ tiếu Nam Vang nhé.
-ừ. Thế nào cũng được.
 Tôi lặng lẽ bước theo bạn như một cái bóng vào trong. Bạn tôi gọi đồ ăn và hai ly rượu vang Pháp. Cô nàng chẳng nói chẳng rằng, ngửa cổ lên trời uống một hơi hết ly rượu. Tôi nhìn nàng khẽ lắc đầu rồi  nhấp một một chút rượu và dè dặt hỏi :
- Có chuyện gì thế, Lan?
Bạn  tôi khẽ nở một nụ cười chua chát, nói:
- Có gì đâu... Nàng ăn nhanh lên rồi mình đi tiếp.- Ngừng giây lát, bạn hỏi tôi-  TM, nàng  có biết ngày trước mình rất ngưỡng mộ khi nhìn thấy nàng nhảy vũ điệu SAM BA không? Ồ! Chỉ càn nàng lắc nhẹ hông là tất cả đàn ông trên sàn đã mê mệt rồi ...
- Đã hơn chục năm rồi ....Có lẽ bây giờ, chân mình đã cứng lại... chắc chả còn nhảy được nữa.
- Mình không thấy thế. Mình thấy bạn bây giờ đằm thắm  và quyến rũ hơn hồi đó rất nhiều...
-Èo ! Chả tin...
Cô bạn tôi lại thở dài và nói bằng cái giọng sắc lạnh:
- Lên sàn cổ điển nhé. Mình sẽ cùng bạn nhảy vũ điệu SAMBA.
Tôi thực lòng chẳng muốn lên sàn nhưng vì chiều bạn nên miễn cưỡng đồng ý. Tôi không thích lên đó vì lo lỡ gặp lại ông chồng cũ sẽ rất   lằng nhằng và khó chịu.
 Thật kì lạ! Khi chúng tôi vừa bước vào sàn thì vũ điệu SAMBA cũng bắt đầu nổi lên.Lan liền kéo tôi ra nhảy. Đúng là " bài tủ" của tôi nên tuy đã nhiều năm không nhảy nhưng chỉ sau vài giây  là tôi đã hòa nhịp được với vũ điệu bốc lửa ấy. Cả  sàn hết sức " kinh ngạc" vì  sự xuất  của hai người đẹp...  Lan liếc nhìn tôi vẻ rất hài lòng và ngưỡng mộ. Trời!  Tôi bất chợt nhìn thấy ông chồng cũ đang đi vào sàn. Cũng may anh ta chưa kịp nhận ra tôi. Tôi vội kéo cô bạn ra khỏi sàn và nói:
- Đi khỏi đây thôi.
Bạn tôi thấy thế ngạc nhiên hỏi:
- Có chuyện gì mà nàng chạy như bị ma đuổi thế?
- Cậu đi lấy xe đi. Trên đường đi mình sẽ nói.
Khi đã ngồi trên xe, tôi quay sang nói với bạn:
- Ban nãy mình nhìn thấy ông chồng cũ ...
- thật à?
- Ừ. Tuy  ở cách nhau chỉ chừng một cây số nhưng đã mười năm nay mình và anh ta không gặp nhau. Cái đó gọi  là: " Vô duyên đối diện bất tương phùng"
- Thế anh ta không về thăm con ? Anh ta không gửi tiền nuôi con bé à?
Tôi lắc đầu, cười :
- Mình không lấy một đồng nào cả vì mình không muốn phải giáp mặt với hắn. Hồi trước, hắn muốn quay lại nhưng mình không đồng ý nên hắn bỏ mặc cả con gái mình luôn. Hắn còn nói rằng: " Tôi đã cho nó cái lớn nhất là  CUỘC ĐỜI nên nhất định sau này lớn lên nó sẽ tự đi tìm bố nó..." Mình nghe xong tí thì té xỉu.
- Trời đất! Hắn  ta là loại người  gì thế không biết?Ồ!... Thật hết chỗ nói...
- Hihi... Có gì đâu... xã hội mà...có người tốt và có kẻ bất nhân... Phải đối diện thôi chứ né cũng chẳng được...
Tôi chợt nhìn sâu vào mắt  bạn dè dặt hỏi:
- Này, hôm nay bạn sao thế? Tôi thấy rất lạ...
Cô bạn tôi khẽ thở dài, nói:
- Mình vào một quán cà phê rồi  nói chuyện nhé.
- Ok!
Chúng tôi rẽ vào một quán cà phê ở góc đường Nguyễn Du. Cả hai chúng tôi đều gọi cà phê đen vì rất muốn được thưởng thức cái vị đắng thật sự của nó. Vào quán, chúng tôi tìm một góc khuất để ngồi.
- Mình vừa phát hiện ra một sự thật rất phũ phàng...- Cô bạn tôi nói mặt rắn đanh.
- Chuyện gì thế? Nói đi! Nghe tò mò quá.
- Bạn trai của tôi... hắn là một phi công chuyên nghiệp và mụ già ma chê quỷ hờn  giàu có, hay làm thơ kia đúng là một trong những máy bay bà già của hắn...
- Èo! Sao bạn biết?
- Tôi vừa đi Tam Đảo và tình cờ gặp cặp đôi ý ở đó... Đúng là cái kim giấu trong bọc lâu ngày rồi cũng bị lòi ra...Sau đó, đó tìm hiểu tôi mới biết, hắn có rất nhiều nig ảo và mỗi nig ảo là một " sân bay" của hắn...
- Ô! Trông cậu ta đẹp giai, nói năng cũng dễ thương... Nào ngờ... Thế bạn  định thế nào?
- Tôi định nhờ nàng một việc...- Cô bạn tôi nói, mắt như vắn lên những tia lửa nhỏ.
- Ồ! Định nhờ mình làm thuyết khách sao? Mình chịu thôi...
Lan cắn chặt môi, khẽ lắc đầu nói:
- Không. Tôi muốn nàng quyến rũ hắn... Nàng rất đẹp,  nhìn sexy nhưng tính tình lại dịu dàng, đa cảm và đoan trang ... Chắc chắn hắn sẽ mê mệt... Nàng  hãy hạ gục hắn rồi bỏ đi với một tin nhắn: "Kiếp này và cả kiếp sau, tôi không thể thích bạn được chỉ vì bạn là một phi công chuyên nghiệp...  Thật ghê tởm! " Mình rất muốn hắn được nhận một cú tát trời giáng ý ... haha...  Dĩ nhiên là tôi sẽ không  để nàng thiệt...Trong khả năng hiện có của tôi nàng muốn gì cũng được.
Tôi tròn mắt, há hốc miệng nhìn cô bạn và chợt hiểu :
- Èo!  Sau đó hắn sẽ HACK nig mình, hắn sẽ ghép ảnh mình  rồi tung lên mạng... Chịu thôi... Mình không thích dây dưa với hắn đâu.
Cô bạn  bậm chặt  môi, nói giọng quả quyết:
- Chuyện đó nàng không lo. Mình sẽ có cách để răn đe hắn... Tôi nhất định sẽ lấy tiền để đè chết thằng ranh đê tiện đó nếu hắn dám chạm đến một sợi lông chân của nàng.
- Nói thật... mình không thể giúp bạn được vì nếu bạn trai mình mà biết thì chết dở...
- Ô! Anh ta ở xa lắc làm sao biết được... Mà này, chưa biết chừng bạn trai của  nàng cũng cùng họ " Phi" tên  " Công" giống hắn...
 - Èo! Nói nghe ghê quá... Không được nói về bạn trai mình như thế nhe. Bạn nói thế mình giận đó ... -Tôi ngừng giây lát  rồi nói tiếp-  Có điều, anh ấy là ai không quan trọng, quan trọng là  anh ấy rất yêu và trân trọng mình nên mình quyết sẽ không làm gì có lỗi với anh ý...  Lan à, mình hỏi thật nhé: Bạn còn yêu hắn không?
- Không.Mình thấy rất ghê tởm hắn.  Rất ghê tởm!
- Không còn yêu nữa là tốt rồi. Theo mình : Bạn nên bỏ qua đi. Hắn gieo gì chắc sẽ gặt cái đó.
- Bỏ qua cho hắn sao? Không dễ dàng thế đâu. Nàng đúng thật là ...Nói chuyện với nàng chán thật. Tức quá!- Cô bạn nói mặt đỏ phừng phừng đầy vẻ tức giận.
 Tôi nhìn Lan, hạ giọng dịu dàng nói:
- Lan à, hãy quên hắn đi ... vì hắn không xứng với bạn mà. Thôi, đừng có để tâm đến hắn làm gì... Bạn là một phụ nữ xinh đẹp và giỏi giang nên trong tương lai nhất định bạn sẽ gặp được một người đàn ông tử tế, xứng đáng với bạn...
Lan chợt nói như quát tôi vậy:
-Không. Tôi nhất định sẽ không tha cho hắn. vì hắn đã dám lừa dối tôi... Bằng mọi giá... tôi nhất định phải trả thù hắn... phải cho hắn nếm mùi cay đắng và nhục nhã...
- Hãy quên hắn đi  để tìm lại sự thanh thản cho mình... Đó chính là báo phục vinh quanh nhất... Cố lên nhe. Nếu  còn tức giận thì bạn có thể trút lên mình cũng được . Lan à,  Mình sẽ luôn ở bên cạnh bạn... Cố lên...
Tôi cầm  bàn tay lạnh ngắt của Lan ủ vào bên trong chiếc áo khoác mỏng của mình. Lan im lặng, cắn chặt môi, nước mắt lăn dài trên má... Tôi nhìn bạn mà rớt cả nước mắt.











Đăng nhận xét

My Instagram

Copyright © MÙA HOA BÁCH HỢP. Made with by OddThemes