Mỗi khi có sự kiện gì mới trong cuộc đời, tôi lại thấy CHÚA BÓI NGUYỆT HỒ về báo mộng.
......................
........................................
Một lần, tôi được cô bạn đồng niên rủ đi lễ đền Chúa Nguyệt . Biết hoàn cảnh của cô bạn rất khó khăn nên tôi cũng không ngần ngại cùng cô ấy bắt xe khách lên thành phố Bắc Giang, sau đó chuyển xe buýt về thị trấn Bố Hạ. Từ thị trấn vào đền Chúa còn khoảng chừng ba cây số. Cô bạn tôi nhanh nhảu ra gọi xe ôm.
- Anh ơi, cho chúng em vào đền với.
Lão xe ôm đang ngồi ngủ gật chợt choàng tỉnh dậy, dụi dụi mắt liếc nhìn chúng tôi. Lão nói giọng mừng rơn:
-Vào đền à? Ô kê! Có ngay.
Cô bạn tôi vốn tính cẩn thận nên mặc cả:
-Từ đây vào đó khoảng ba cây anh nhỉ.Thế anh định lấy chúng em bao nhiêu ạ?
Lão xe ôm đã liếc thấy tôi với dáng vẻ tiểu thư lại mang đôi giày cao gót gần mười phân nên chẳng phân vân gì đã chém đẹp luôn:
-Hai chị cho em xin hai trăm ngàn thôi ạ.
-Cái gì? Hai trăm? Trời đất! Hai chị em tôi đi từ Hà Nội lên đến đây ngót trăm cây số mới chỉ hết có một trăm ngàn. Thế mà... - Cô bạn tôi lắc đầu lè lưỡi nói.
- Từ đây vào đền đúng là chỉ có ba cây nhưng đường rất khó đi . Nói thật cho vuông nhé ... thà tôi chở khách ba mươi cây số ở đường cái này còn sướng hơn nhiều.
-Thì cũng biết là đường khó đi rồi... nhưng cũng chả nên cho cái giá trên trời như thế. Thôi nhé , trả cho anh một trăm ngàn,có chịu không?- Cô bạn tôi nói.
Cô ấy vốn tính rất chi li nay hào phóng thế là vì ái ngại cho tôi chứ bình thường thì ... còn lâu nhé. Lão xe ôm bản tính quá tham nên nhất định không chịu xuống giá:
-Đúng hai trăm. Các chị không đi thì thôi. Mời đi bộ cho khỏe giò.
-Đi bộ thì đi. Sợ gì chứ.- Tôi vênh mặt lên nói rồi nhìn lão ta hơi dài giọng- Bắt chẹt khách đi lễ Chúa là không tốt đâu. Chỉ sợ có ngày...
Nhìn cái vẻ mặt tham lam và đắc ý của lão tôi ghét quá, chỉ tiếc là nếu có chửi chữ thì hắn cũng chả hiểu gì khác nào nước đổ lá khoai.Tức thật! Cô bạn tôi khẽ giơ tay ra cấu tôi , thì thầm:
-Ở quanh đây , chỉ có một mình lão ta chở xe ôm nên...
-Một mình thì sao chứ? Không cần nữa. Đi bộ thôi.
Tôi nói rồi nguây nguẩy bỏ đi. Cô bạn tôi khẽ lắc đầu và lẽo đẽo theo sau. Đi được một đoạn, tôi dừng lại để thở. Cô bạn nhìn những giọt mồ hôi đang chảy ròng ròng trên má tôi ái ngại hỏi:
-Có đi được tiếp không? Hay để tôi quay lại gọi lão xe ôm nhé.
-Không. Tôi sẽ đi bộ. Bây giờ cho dù lão ta đồng ý với giá một trăm ngàn thì tôi cũng không thèm đi nữa. Lão ta tham quá nên cho lão ấy bữa nay thất bát luôn.
- Ừ, lão cũng đáng ghét thật nhưng tôi chỉ sợ bà không đi nổi thôi.
Tôi giơ tay lên thấm mồ hôi , nói:
-Mình đi được . Mà mình cũng muốn đi bộ vào đền để Chúa nhìn thấy sẽ thương hơn...
Tôi nói rồi quả quyết đi bộ. Cô bạn tôi vội bước theo sau miệng lẩm nhẩm khấn khứa điều gì đó không rõ. Càng nghĩ tôi càng thấy ghét lão xe ôm. Lão ta đúng là bắt chẹt người quá đáng. Của đáng tội, con đường vào đền khi đó cũng xấu khủng khiếp. Đường thì đất thịt lại suốt ngày bị cả đàn xe chở than thi nhau quần thảo nên ổ gà, ổ trâu và cả ổ voi nhiều vô số kể . Nếu vào ngày trời nắng thì bụi than bay mù mịt . Chỉ cần đi qua con đường này một lượt về nhà gợt quần áo ra cũng được cả kí bụi than. Chả thế mà hầu hết những ngôi nhà ven đường toàn được người ta quét sơn màu đen cho sạch. Còn không may gặp vào ngày trời mưa thì đường trơn như đổ mỡ. Nhiều lần , ngồi trên ô tô, tôi nhìn thấy thổ dân ở đây đi bộ mà còn ngã oanh oách. Bữa nay, được cái trời hanh, đường khô ráo nhưng bụi bay mù mịt chỉ nhìn đã thấy khó thở nhưng điều đó cũng không thể làm tôi nao núng. Tôi nhất định sẽ không thỏa hiệp với cái lão xe ôm tham lam ý.
Chúng tôi đi thêm được một đoạn nữa lại phải dừng lại để lấy nước ra uống . Tôi định bụng sẽ tháo giầy cao gót ra để đi cho thật chân và đỡ mỏi. Chợt có một người đàn ông đi xe máy dừng lại hỏi:
-Hai chị vào đền à? Lên tôi chở nào.
-Nếu anh lấy đắt chúng tôi không đi đâu.- Tôi nói luôn.
Người đàn ông nhìn chúng tôi cười hiền hậu:
-Nhà tôi ở gần đền, tôi về nhà ăn cơm nên tiện đường chở giúp hai chị .Chỉ xin lộc hai chị một bát bún riêu cua thôi...
-Trời! Anh định lấy bao nhiêu thì nói rõ ra. Chúng tôi đâu biết bát bún riêu cua ở đây giá bao nhiêu mà trả.-Tôi sốt ruột nói.
- Dạ em xin hai chị mười ngàn thôi, được không ạ?
-Trời! sao thế?- Tôi tròn mắt ngạc nhiên khẽ thốt lên.
Cô bạn tôi ghé tai tôi thì thầm: "Lạ quá! ...Có lẽ Chúa rất xót thương bà đấy..."
Tôi rơm rớm nước mắt khẽ nói: " Lạy Chúa! Con đa tạ ngài..."
Vào đến đền , tôi đưa anh xe ôm cả hai mươi ngàn và nói:
- Cảm ơn anh . Cảm ơn anh nhiều lắm.
Trước lúc chúng tôi vào đền, anh xe ôm tốt bụng còn dặn với theo:
- Nhà tôi ở chỗ quán nước kia , nếu lúc nào hai chị ra nhớ gọi tôi. Tôi sẽ không lấy đắt các chị đâu.
-Vâng.Cảm ơn anh.
Anh chàng này là người rất có tâm nhưng tôi nghe nói, buổi chiều phải ra tận ga Kép mới có xe về Hà Nội nên cuốc xe này khoảng vài chục cây số cũng to tiền đây. Khi đi chúng tôi đã không lường trước được chuyện này.
Chúa Nguyệt quả là tối tú anh linh. Có lẽ người đã thử thách tấm lòng thành của tôi. Nếu hôm nay, tôi ngại khó, ngại khổ bỏ ra hai trăm ngàn để thuê cái gã xe ôm tham lam kia thì chưa biết chừng lại bị Ngài quở làm cho xe đổ và ngã lăn quay ra đường cũng nên...
Còn một điều rất lạ nữa là khi tôi vừa lễ xong ở cung Chúa thì nghe như có người nói bên tai: "Con ra ngoài sân đi.Con cứ ra đi đã rồi vào lễ tiếp" Tôi liền chạy ra sân thì vừa hay có một chiếc ô tô mười sáu chỗ chở đoàn các bà các mẹ đi lễ hành hương đang tiến vào sân đền.Nhìn thấy thế tôi chợt hiểu ra ý của ngài... Đợi mọi người xuống hết, tôi quan sát một lượt và thầm đoán ..., bà mặc chiếc áo dài màu vàng có lẽ là trưởng đoàn. Tôi lại gần và nói:
- sáng nay, chúng con bắt xe khách về lễ chúa ... Con nghe nói buổi chiều rất ít xe từ Bố Hạ trở ra nên lát nữa, bà cho chúng con đi nhờ xe ra ga Kép với nhé.
-Ồ! Không sao đâu. Con nhà thánh cả mà. Lát nữa , cứ chờ rồi ra cùng nhé.
-Dạ, con cảm ơn bà trước ạ.
-Có gì đâu. Con nhà thánh thì phải giúp nhau chứ.
Tôi khấp khởi vui mừng quay trở vào tạ ơn Chúa. Chúa quả là rất thương tôi nên người đã lo thu xếp mọi việc thật chu toàn. Nghĩ lại, ngày trước, khi biết mình có duyên với Chúa bói, phải ra mở quạt để mách bảo phàm trần, tôi đã nhiều lần cười ra nước mắt mà than rằng : " Kiếp này, không lẽ Chúa bắt " người anh hùng "phải ngồi một chỗ "vót tăm' cả đời cũng nên ". (Khi ấy, tôi đã rút kịch bản ở ban văn nghệ đài TH về và thề suốt đời sẽ đoạn tuyệt với văn chương). Lúc đó, tôi đã chưa hiểu ra một điều: Chính quãng đời muôn vàn khó khăn trắc trở mà nhiều lúc tưởng như mình đang chìm sâu xuống tận đáy cái bể khổ trầm luân của cuộc đời ấy ...đã cho tôi cái vốn sống và những trải nghiệm vô cùng quý hóa để một ngày kia ...chú vịt xấu xi đang bơi lội trong chiếc ao tù nhỏ bé sẽ hóa thành thiên nga vỗ cánh bay lên tận trời cao ...Bây giờ ,tôi mới thực sự mỉm cười ngạo nghễ mà nói rằng: " Đau khổ và bất hạnh là món quà mà thượng đế dành để ban tặng cho một nhà văn". Cảm ơn cha trời mẹ đất , đa tạ Phật Thánh , cảm ơn Chúa bói Nguyệt Hồ...vì người đã ban cho con món quà tuyệt vời ấy...