CHUYỆN TÌNH MÙA GIÁNG SINH: NỤ HÔN ĐÊM GIÁNG SINH - PHẦN 4


Có nhiều lúc TÌNH YÊU ở ngay bên ta mà ta thì chẳng biết các mem nhảy?
................................
.............................................

Cả chiều hôm ấy, người tôi cứ thấy lâng lâng,  tây tây như  ngấm phải men say, chả ăn gì  mà bụng vẫn thấy no, còn  tâm hồn thì treo lơ lửng trên chín tầng mây.

Khi ra đường, thỉnh thoảng tôi lại khẽ bật cười một mình. 
Tôi liền đeo khẩu trang lên vì sợ thiên hạ nhìn thấy  lại bảo tôi bị dở người.
 Buổi tối, tôi mở vi tính, vào yahoo. Tôi chợt nhìn thấy dòng chia sẻ của anh: " Cảm ơn đời đã cho anh được gặp em".
 Trời! Chỉ bấy nhiêu con chữ cũng đủ làm tôi muốn vỡ òa trong hạnh phúc.
 Tôi thực sự ý nghĩa với anh đến thế sao?
Thế mà đã có lúc tôi hận đời, chán ghét bản thân mình, muốn buông xuôi tất cả.
 Khi ấy, chỉ có một động lực giúp tôi gắng gượng để đi tiếp đó là cô con gái yêu của mình.
Tôi giơ tay lên quệt nước mắt, run run bờ môi khẽ nói: 
" Cảm ơn đời đã cho em được gặp anh. Cảm ơn rất nhiều".
Tiếng chuông điện thoại reo làm tôi khẽ giật mình.Tôi vớ vội lấy nó, áp lên tai nghe.
- Em à...
 "Em à"- Đó là câu nói mà tôi chờ đợi nhất trong ngày. Hì. từ ngày quen anh, tôi đã  "ghiền" câu ý như một "món ăn khoái khẩu" vậy.
Tôi luống cuống đáp, giọng líu cả lại:
- Dạ. Em...đây nè...
- Em đang làm gì thế?
- Dạ...Em đang ... xem phim...- Tôi  bỗng đỏ  bừng mặt vì câu nói dối ý.
- Em đi đám cưới về lâu chưa?
- Dạ. Cũng lâu rồi ạ.
- Anh vừa mở tiệc khao bạn bè...để mừng sự kiện trọng đại nhất trong năm... Kể từ hôm nay, anh  đã thoát khỏi kiếp FA rồi...-  Ngừng giây lát, anh hạ giọng thì thầm- Mình gặp nhau đi em.
- Gặp nhau? Ngay bây giờ sao?
- Ừ. Ngay bây giờ...
Tôi nghe thế thì giật thót người ngơ ngác nhìn xung quanh, rồi chạy vội ra lan can, tay vẫn không rời chiếc điện thoại.
 Con đường nhỏ trước nhà tôi vắng tanh, không một bóng người qua lại. Không gian yên ắng đến kì lạ.
Chỉ có một chiếc xế hộp đắt tiền, màu trắng đậu cách cửa nhà tôi chừng mười mét.
 Trên bầu trời, trăng mười ba sáng trong như ngọc tỏa ánh lung linh. Gió thu se lạnh, thoảng đưa mùi hoa sữa nồng nàn. Tôi có linh cảm anh đang ở đâu đó quanh đây.
- Em à...
- Dạ...
-Anh muốn cùng em đi dạo trên con phố vắng nồng nàn mùi hoa sữa... Đi thôi em... Anh đợi nè...
-Dạ...
- Anh muốn được hôn lên mái tóc đen thơm hồng ánh điện của nàng. Anh muốn... Anh có nhiều ước muốn lắm, nhưng thôi... không nói nữa đâu. Mình gặp nhau đi...
Tôi nghe thế thì vội cắt ngang lời anh:
- Em xin lỗi... Em chưa muốn gặp anh...
- Vì sao thế? Vì sao thế em...?
- Vì em sợ...cái gì nhanh  đến sẽ nhanh đi ... Em rất  sợ...
Giọng tôi nghẹn ngào, nước mắt lăn dài trên má nóng hổi. Tôi  đã mong ước được gặp anh biết bao nhưng khi anh muốn gặp thì tôi lại một mực từ chối bởi vì tôi chỉ dám coi cuộc tình này như một giấc mơ. 
Tôi không dám chạm vào nó vì sợ lỡ chạm vào...nó sẽ tan thành mây khói, hư không. Tôi thực sự rất sợ điều đó...
Tôi ngước nhìn bầu trời cao vòi vọi, mắt đẫm lệ thầm ước nguyện: " Ông trời ơi! Xin ông hãy cho con được mơ dài dài nhé... Ông đừng có đánh thức con dậy sớm nha."
- Em à, không sao đâu. Tiếc quá đi mất... Anh sẽ đợi em. Anh sẽ đợi mà... Ngoài trời lạnh lắm, em vào nhà đi, lên giường, đắp chăn ấm áp rồi mình nói chuyện tiếp nhé. À, em nhớ đừng đóng cửa sổ để hương hoa sữa theo gió bay vào lan tỏa khắp căn phòng nhỏ của em... Giá như ... Giá như  có thể hóa thành cơn gió ý...thì anh sẽ tặng nàng nghìn nụ hôn...Hì...
- Ủa! Sao anh biết em đang ở ngoài...?
- Vì anh lắng nghe từng tiếng động quanh em, anh đang mở loa ngoài mà...
- Ừ nhỉ...
- Vào nhà đi em. Trời khuya, sương xuống nhiều lạnh đó...
- Dạ.
Tôi trở về phòng, đóng cửa rồi lên giường, ngả người trên đệm, kéo tấm chăn mỏng lên đắp.Tôi khẽ tự kỉ: " Em xin lỗi... vì  em còn rất nhiều điều giấu anh... vì em chưa sẵn sàng..."
Tôi thiệt không ngờ anh lại nghe thấy mấy lời đó. 
Anh dịu dàng bảo tôi:
-Anh biết mà. Khi nào em cảm thấy cần thiết hãy nói với anh. Anh tôn trọng em nên sẽ không căn vặn những chuyện đó.- Ngừng giây lát, anh hạ giọng nói tiếp- Có điều, anh xin em: Từ nay trở đi , hãy thành thật với anh nhé. Đừng nói dối anh dù chỉ là một điều nhỏ nhất.
- Ủa! Em xin lỗi... Em quên mất... hì... Anh à...
- Gì em?
- Em nhiều tuổi thế mà anh không chê em già sao? Em già lắm đó...
- Em ngốc thiệt. Có mỗi chuyện ý mà cứ băn khoăn mãi. Em nghe nè: Đối với anh thì... em xinh đẹp hay bao nhiêu tuổi không quan trọng, quan trọng là em thật lòng yêu anh...
Tôi "lịm người" vì câu nói ý.Tôi tin anh, rất tin anh. Anh là người duy nhất trên đời này tôi tin tưởng.
 Có điều, tôi thấy thương anh nhiều hơn bởi vì đến với tôi anh sẽ phải chịu rất nhiều thiệt thòi... mà dù muốn tôi cũng không thể bù đắp nổi.
Tôi khẽ buông một tiếng thở dài.
- Em sao thế? Em không vui à?
- Không ạ. Em rất vui... Em nói thiệt đó... Anh à...anh có lạnh không?
- Không đâu em... Sao anh lại lạnh chứ? Từ khi có em, anh thấy rất vui...
-  Mà...anh đang ở đâu thế? Sao em không nghe thấy tiếng sóng biển rì rào? Sao em không cảm thấy được cái vị nồng nồng mặn chát của gió biển như mọi khi...
- Hì, vì anh đang ở bên em mà...
- Đang ở bên em? Anh đùa em?
-Hì, anh đùa...
Tôi thở phào nhẹ nhõm vì nghĩ đó chỉ là câu nói đùa của chàng.
Tôi mơ màng ngắm vầng trăng khuyết đang thập thò,  nghiêng  ngó trước cửa phòng mình. 
Vầng trăng ý giống  như giấc mơ tình yêu chưa tròn của chúng tôi.
Cũng bởi nó chưa tròn nên rất đẹp, vô cùng đẹp, như thể hoa hồng và ánh sáng,  như biển xanh mênh mông và muôn ngàn con sóng  vỗ xô bờ,  như thi ca và hội họa, như...
  
 Sau đó, anh hồ hởi kể cho  tôi nghe rất nhiều chuyện về công việc, bè bạn cùng những người thân của mình.
 Anh  còn nói, yêu tôi anh sẽ bất chấp mọi điều, yêu những điểm tốt  và chấp nhận cả những khiếm khuyết của tôi, duy chỉ có một điều anh sẽ không chấp nhận là: " Em không được cãi láo với mẹ anh vì mẹ là người anh thương lắm".
 Tôi chợt nói cắt ngang lời anh:
- Bố mẹ anh năm nay bao nhiêu tuổi rồi ạ?
- 57 tuổi. Bố mẹ anh bằng tuổi nhau. Mà ... em hỏi câu này lần thứ ba rồi đó.
- Hì, tính em hay quên.
Tôi khẽ phì cười một mình vì đó là câu hỏi mà tôi quan tâm nhất. Tôi sợ tuổi mình sấp sỉ tuổi phụ huynh của anh thì "toi đặc". Cũng may, anh là con thứ trong nhà và chỉ kém tôi một giáp nên cũng đỡ nhiều.
-Em cười gì thế?
-  Em sợ bố mẹ anh sẽ gọi em là hồ ly tinh... hì...
- Ừ. Họ sẽ tưởng anh bị em quyến rũ nhưng thực ra thì anh tự chui đầu vào "rọ" đấy chứ...hihi...
 Anh nói rồi cười ngây ngất vẻ ngập tràn  hạnh phúc.
Càng về khuya, hương hoa sữa càng thêm nồng nàn, quyến rũ.
 Tôi khẽ nhắm mắt lại để mơ tưởng...đến anh... Và nỗi khát khao được  anh yêu như con sóng cuồn cuộn bất chợt trào dâng trong tôi... Tôi rất muốn có anh bên mình... muốn lắm...
 Bỗng con mèo nhỏ chạy ngang qua làm đổ cây đèn trên bàn làm việc khiến tôi  như bừng tỉnh, ngơ ngác nhìn xung quanh.
 Ở đầu bên kia, anh hốt hoảng hỏi:
- Em à... có chuyện gì thế?
- Không ạ. Chỉ là ... con mèo vừa chạy qua...Có gì đâu.
Tôi sực nhớ ra một chuyện, liền nói:
- Anh à, em muốn anh hãy giữ kín chuyện tuổi tác của em nha...
- Vì sao thế em?
- Vì em chưa muốn bố mẹ anh biết chuyện này. Em sợ họ sẽ đau lòng.
-Trước sau thì bố mẹ anh cũng sẽ biết mà. Chúng mình nên dũng cảm đối diện ...- Ngừng giây lát, anh khẽ thở dài nói-  Thôi được, anh sẽ nghe em vậy...
- Dạ. Em cảm ơn ạ.
 Rồi anh thì thầm bên tai tôi như một câu hát ru:
- Thôi, em ngủ đi. Trời sắp sáng rồi. Anh phải về đây. Tạm biệt em. Tạm biệt góc phố yên bình Hà Nội... nơi có nàng công chúa bé nhỏ tôi yêu... 
 Anh phải về sao? Tôi chợt sửng sốt khi nghe anh nói thế? Tôi buông chiếc điện thoại xuống đệm, chạy vội ra ban công. 
 Tôi nhìn thấy chiếc xế hộp màu trắng đang  từ từ chuyển bánh rồi vụt biến  mất khỏi tầm  nhìn của tôi. 
Trời! ... Ủa! Thì ra... đêm qua, anh đã ở đó...  Thì ra...
Tôi nhoài người ra phía trước, cố hết sức gọi với theo:
- Anh ơi! Đừng...    đừng đi...  Hãy ở lại... Hãy ở lại...

.





My Instagram

Copyright © MÙA HOA BÁCH HỢP. Made with by OddThemes