Người xưa có câu: " Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ".
Câu nói ý thật đúng với tâm trạng của tôi bây giờ.
Chiều nay, tôi trở lại ngôi nhà nhỏ , một thời đã từng là chốn thân thương, mang nặng hồi ức của tôi.
Cuộc sống nơi đây, giờ đã yên bình hơn, chẳng còn giống bãi chiến trường như ngày tôi mới đến.
Tôi vốn là một đứa trẻ tha hương, may nhờ bạn bè dẫn rủ đã tìm về với ngôi nhà này.
Ngày tôi mới đến cái gì cũng bỡ ngỡ, từ nếp sinh hoạt đến các món ăn... nhưng ở đây, tôi đã gặp được rất nhiều người có tấm lòng nhân hậu, coi tôi như thể người trong một nhà.
Tôi là một đứa trẻ không gia đình, không hồi ức... nhưng đến đây, tôi đã gặp được một người phụ nữ, cô ấy thương yêu tôi như thể người ruột thịt của mình.
Hàng ngày, cô ý rất bận nhưng vẫn nấu cho chúng tôi rất nhiều món ăn ngon. Đến bữa, cô ấy ngồi ngắm lũ trẻ chúng tôi ăn và cười rất hiền hậu. Cô ý thường chỉ ăn sau khi cả lũ nhóc bọn tui đứa nào đứa nấy đã no "căng diều".
Đối với những món khoái khẩu nào của chúng tôi, cô ấy cũng nói là mình không thích nên ăn rất ít. Sau này, tôi mới biết... thì ra cô ấy nói dối như thế để nhường cho chúng tôi ăn cho thỏa thích.
Có nhiều lần, tôi quen thói " trẻ trâu hè phố" nên đối đáp với cô ấy có phần bất kính, nhưng cổ chỉ cười hiền hậu, nói:
- Không sao đâu. Cháu sẽ sửa dần được mà...
Ở đây, tôi còn gặp một người "đại ca" tính tình ít nói, nhưng trái tim thật ấm nóng.
Anh ấy thường chỉ cười, chẳng bao giờ chấp với những lỗi lầm của tôi...
Khi " cơn bão tan". những người thuộc thế hệ lớn đều chuyển đi nơi khác, thay vào đó là một thế hệ trẻ hơn nhiều...
Các em nhỏ này cũng thật dễ mến và rất dễ thương... Chỉ có điều, tôi đã đến lúc phải rời đi...
Bây giờ, tôi đã khác hẳn xưa, đẹp trai và giỏi giang hơn trước, nhất là tôi còn gặp được người bố ruột của mình.
Nhờ ơn bề trên, tôi và bố được đoàn tụ và tôi có cơ hội được làm người con hiếu thảo với ông. Đó quả là một niềm hạnh phúc vô bờ, một cái kết rất có hậu.
Nắng về, hạ đến... nhưng lòng tôi không khỏi vương buồn bởi lúc này đây... tôi đang nhớ về kí ức đẹp đẽ của những ngày đã qua...
Bất chợt, tôi nhớ lại một câu thơ của thi sĩ Chế Lan Viên:" Khi ta ở đất chỉ là nơi để ở. Khi ta đi đất đã hóa tâm hồn"
Vâng, nơi đây chính là tâm hồn của tôi, là mùa hạ thân thương ấm nắng tình người, là những hồi ức đẹp đẽ nhất... mãi mãi chẳng thể phai mờ trong tôi...
Có gì đó cay cay nơi sống mũi của tôi và những giọt nước mắt nống hổi lăn nhanh trên má tôi, rớt xuống ngực áo.
Tôi thì thầm tự kỉ: "Hạ yêu dấu ơi, ta thương nhớ người lắm lắm..."
................................................................
The ancients said, "The sad person also sad scenes according to"
The saying is true to my mood right now.
This afternoon, I returned to the small house, once a place that used to be dear, bearing heavy memories.
Life here, now more peaceful, no longer like "battlefield" like the day I just arrived.
I was originally an exile, thanks to my friends who led me to this house.
The day I first arrived, everything was strange, from the routine to the dishes ... but here, I met a lot of kindhearted people who treated me as if they were a family member.
I was a child with no family, no recollections ... but coming here, I met a woman who loved me like my mother.
Everyday, she is very busy but still cooks us a lot of delicious food.
At meal times, she would sit and watch the children we eat and smile very kindly. She usually ate only after all of us kids were full.
For the foods we love, she often says she doesn't like it so she eats very little.
Later, I found out ... so she lied like that in order for my kids to eat as much as she wanted.
There are many times, I get used to the "young buffalo street" habit so I quarrel with her, but she just smiles gently, saying:
- It's okay. you can fix that ...
Here, I also met a "boss" with little talk, but a warm heart.
He often just laughs, never blaming my mistakes ...
When the peace returns. people of the big generation have moved elsewhere, instead a much younger generation ...
These children are also very likable and very cute ... And ... I have to go ...
Now, I'm different from the past, handsome, better than before, and luckily, I even met my biological father.
Thanks to the grace of the Buddha, my father and I were reunited and I had the opportunity to be a filial son to him. It was a blissful happiness, a very happy ending.
..The sun has come and summer has come ... but my heart sad because now ... I am remembering the beautiful memories of those days .
I suddenly remembered a poem by poet Che Lan Vien: "When we were in the hous, it was just a place to live. When we went to the earth, our souls became chemical."
Yes, this place is my soul, the warm summer with love, the most beautiful memories ... forever can not fade in me ...
There was something stinging in the bridge of my nose and tears dripping down my cheeks, down my chest.
I whispered with autism: "Dear summer, I love you so much ..."
Đăng nhận xét