Ngày trước, tôi rất ham đi xem bói. Nếu nghe đồn có chỗ nào xem hay thì xa mấy tôi cũng tìm đến .
Một lần, cô bạn cùng chỗ làm chỉ tôi đến một nơi gọi là " cửa ông Bẩy".
Nghe mọi người xung quanh đồn thổi là ông Bẩy thường xuyên ốp bóng cô đồng nên cô phán rất chuẩn, chuẩn không cần chỉnh.
Đến nơi, tôi thấy cô đồng đang ngồi bắt chân chữ ngũ trên sập công đồng, mặt đỏ như gà chọi, mặt mày mồ hôi mồ kê nhễ nhải, người đảo nghiêng đảo ngả như say rượu, mồm hút thuốc lào sòng sọc.
Bên dưới là một đám người: già có, trẻ có, sì sụp vái lạy phụ họa theo.
Nhìn cô đồng, bụng tôi thầm nghĩ: "Èo! Ông Bẩy đây sao?Trông bệ rạc như một lão nông đang say thuốc lào ý. Lạy ông! Nếu con có gì mạo phạm thì mong ông đại xá".
Tôi khẽ thở dài, tỏ ý thất vọng. Sau đó, tôi kính cẩn đặt lễ lên ban thờ rồi quay lại cúi đầu chào:
Đến nơi, tôi thấy cô đồng đang ngồi bắt chân chữ ngũ trên sập công đồng, mặt đỏ như gà chọi, mặt mày mồ hôi mồ kê nhễ nhải, người đảo nghiêng đảo ngả như say rượu, mồm hút thuốc lào sòng sọc.
Bên dưới là một đám người: già có, trẻ có, sì sụp vái lạy phụ họa theo.
Nhìn cô đồng, bụng tôi thầm nghĩ: "Èo! Ông Bẩy đây sao?Trông bệ rạc như một lão nông đang say thuốc lào ý. Lạy ông! Nếu con có gì mạo phạm thì mong ông đại xá".
Tôi khẽ thở dài, tỏ ý thất vọng. Sau đó, tôi kính cẩn đặt lễ lên ban thờ rồi quay lại cúi đầu chào:
-Da, lạy cô. Con lạy cô ạ.
Cô này nghe thế thì ngúng nguẩy không thèm trả lời. Một bà trạc ngoại ngũ tuần mắt xanh mỏ đỏ, ngồi gần cô lên tiếng giọng nghe chua lói cả tai:
- Chết chửa ! Sao gọi ông như thế?Không biết phép ông hay sao?Sám hối ông đi . Kẻo mà...
-Dạ con sám hối ông. Con lạy ông ạ-Tôi hơi giật mình vội nói theo.
Tôi chưa dứt lời thì cô đồng đã vỗ đùi cười ha hả .
Đám người xung quanh lại sì sụp vái lạy, xuýt xoa.
Cô đồng vẫy tôi lại gần rồi nói oang oang:
Đám người xung quanh lại sì sụp vái lạy, xuýt xoa.
Cô đồng vẫy tôi lại gần rồi nói oang oang:
-Hôm nay, ông giáng đền giáng phủ, ông sang tai lai lời cho cái ghế họ...-Cô đồng ra hiệu cho tôi đọc tên tuổi, địa chỉ… Sau đó, cô này nổ ra một tràng...( câu đúng thì ít, câu sai thì nhiều. )
Nói một hồi ráo cổ bỏng hầu, cô đồng quay sang bảo bà ngồi kề cận:
-Trà ông đâu?Trà đâu?
Bà lão quay lại nói như ra lệnh cho người phụ nữ trung tuổi có vẻ mặt cằn cỗi ngồi ở phía sau:
-Trà ông...mau lên.
-Dạ. Dạ.
Người phụ nữ trung tuổi đứng bật dậy đi xuống bếp. Lát sau trở ra, tay bưng một cốc trà khúm núm dâng lên " ông"
- Dạ! Trà của ông đây ạ.
"Ông" cầm cốc trà ngửa cổ uống một hơi hết ráo cả cặn, rồi lấy tay vuốt mồm, chùi vào quần:
-Ha.- "Ông "cười khoái trá, ngửa người dựa vào cái gối hầu bên cạnh, rung đùi rồi quay về phia tôi lớn tiếng hỏi:
-Ghế họ Võ ! Ông phán chuẩn không hả?
Tôi đang lưỡng lự không biết trả lời thế nào thì bà hầu cận lại đỡ lời:
-Dạ. Ông phán chuẩn lắm ạ. Ông dạy đúng lắm ạ. Ghế họ Võ nó tin sái cổ, gật sai cả quai hàm rồi ạ
Ổng cười ha ha, hỏi tôi:
-Sao hả?Ghế ông có muốn lấy chồng đại gia không?Haha...ông xe duyên cho?
Tôi hơi đỏ mặt, định lắc đầu vì thực ra tôi đã là gái có chồng.
-Dạ ghế muốn lắm ông ạ- Bà lão hầu cận đỡ lời.
Ổng liếc nhìn cách ăn mặc của tôi, tưởng tôi là khách VIP liền vỗ đùi, chốt hạ:
-Ha. Ghế họ Võ nghe đây: muốn lấy chồng đại gia thì phải dâng ông một chiếc ti vi Sony 100 inh. Bằng lòng không thì bảo.
-Dạ. Chuyện nhỏ như con thỏ ý mà...- Bà lão lại đỡ lời giùm tôi.
Tuy tôi không có nhu cầu lấy đại gia nhưng nghĩ một chiếc ti vi giấy thì cũng chả đáng là bao nên gật đầu đồng ý.
Cả đám người ở đó ồ lên hớn hở cười như nông dân được mùa.
Nói một hồi ráo cổ bỏng hầu, cô đồng quay sang bảo bà ngồi kề cận:
-Trà ông đâu?Trà đâu?
Bà lão quay lại nói như ra lệnh cho người phụ nữ trung tuổi có vẻ mặt cằn cỗi ngồi ở phía sau:
-Trà ông...mau lên.
-Dạ. Dạ.
Người phụ nữ trung tuổi đứng bật dậy đi xuống bếp. Lát sau trở ra, tay bưng một cốc trà khúm núm dâng lên " ông"
- Dạ! Trà của ông đây ạ.
"Ông" cầm cốc trà ngửa cổ uống một hơi hết ráo cả cặn, rồi lấy tay vuốt mồm, chùi vào quần:
-Ha.- "Ông "cười khoái trá, ngửa người dựa vào cái gối hầu bên cạnh, rung đùi rồi quay về phia tôi lớn tiếng hỏi:
-Ghế họ Võ ! Ông phán chuẩn không hả?
Tôi đang lưỡng lự không biết trả lời thế nào thì bà hầu cận lại đỡ lời:
-Dạ. Ông phán chuẩn lắm ạ. Ông dạy đúng lắm ạ. Ghế họ Võ nó tin sái cổ, gật sai cả quai hàm rồi ạ
Ổng cười ha ha, hỏi tôi:
-Sao hả?Ghế ông có muốn lấy chồng đại gia không?Haha...ông xe duyên cho?
Tôi hơi đỏ mặt, định lắc đầu vì thực ra tôi đã là gái có chồng.
-Dạ ghế muốn lắm ông ạ- Bà lão hầu cận đỡ lời.
Ổng liếc nhìn cách ăn mặc của tôi, tưởng tôi là khách VIP liền vỗ đùi, chốt hạ:
-Ha. Ghế họ Võ nghe đây: muốn lấy chồng đại gia thì phải dâng ông một chiếc ti vi Sony 100 inh. Bằng lòng không thì bảo.
-Dạ. Chuyện nhỏ như con thỏ ý mà...- Bà lão lại đỡ lời giùm tôi.
Tuy tôi không có nhu cầu lấy đại gia nhưng nghĩ một chiếc ti vi giấy thì cũng chả đáng là bao nên gật đầu đồng ý.
Cả đám người ở đó ồ lên hớn hở cười như nông dân được mùa.
Hôm sau, tôi hồ hởi lên Hàng Mã mua một chiếc ti vi giấy 100 inh rất đẹp, vội vàng mang đến cửa điện. Không để ý đến vẻ mặt ỉu xìu như bánh đa nướng gặp phải trời mưa của đám người vây quanh cô đồng, tôi cẩn thận đặt chiếc ti vi vào mâm rồi bê đến trước mặt cô lễ phép nói:
-Dạ. Con dâng ông ti vi để hầu ông đây ạ
Cô đồng nhìn thấy chiếc ti vi giấy thì giận đỏ mặt, quát:
-Đồ ngu!Hôm trước ta phán bảo thế nào, hả?Ngươi không hiểu tiếng người à?Ti vi này ngươi có xem được không,hả? Nếu xem được ngươi mang về xài đi.
Tôi thật thà phân trần:
-Thưa ông người âm thì phải dùng đồ mã chứ ạ. Ti vi thật thì...
Cô đồng nghe thế thì nổi giận lôi đình, hất luôn cái mâm đựng ti vi xuống đất quát:
-Đồ điên!Cút khỏi cửa ông ngay.
Những người xung quanh cũng hùa theo:
Tôi giật bắn cả người, ngỡ ngàng nhìn cô đồng. Cô ta phùng má trợn mắt quát to hơn:
-Đồ ngu như lợn. Cút đi cho khuất mắt ông-Rồi tiện mồm cô rủa luôn- Phen này ông cho mày ế chồng nghe con...
Tôi đã kịp trấn tĩnh lại, khẽ bật cười nói:
-Thưa ông, ông" nhấm bòi" rồi. Con là gái một chồng hai con nên khỏi cần ông làm mai ạ.
Cô đồng nghe thế thì giật nảy mình, tròn măt, há hốc mồm hỏi:
-Hả???